Có vẻ như đây là thời cơ, Hồ Điệp nhẹ nhàng đi lên phía trước, tay cầm lấy băng vệ sinh đưa cho Lương Tín Nhân, sau đó là cả người chồm tới phía trước, khiến cho vòng một lủng lẳng, nhẹ giọng nói: "Của em đây."
Lương Tín Nhân theo bản năng đưa tay ra chộp lấy, nhưng thứ chộp lại thì là một thứ hoàn toàn khác, mềm mềm, to lớn, xong lại tiện tay bóp thêm mấy cái.
"Ưm."
Hồ Điệp khẽ kêu, khuôn mặt kiều mị, ánh mắt ướt át, càng ngày càng tiến lại gần mặt Lương Tín Nhân, hơi thở có chút nóng, đập vào mặt hắn.
Lương Tín Nhân cũng theo đó mà phổi hợp, mùi hương trên cơ thể và xà phồng của Hồ Điệp khiến hắn bị thu hút, mùi hương của một người phụ nữ đã có chồng, thật mê ly.
Ting! Ting! Ting!
Khi môi của cả hai sắp đụng tới nhau, thì điện thoại Lương Tín Nhân bỗng kêu lên.
Tiếng kêu đã làm Lương Tín Nhân tỉnh lại khỏi mê mang, sau đó là lui lại giữ khoảng cách, cầm lên điện thoại, nghe máy: "Alo?"
"Anh làm cái gì lâu vậy? Chỉ là đi mua đó thôi mà, nhanh nhanh mua rồi cầm về cho em." Trong điện thoại truyền ra tiếng của Lê Hiền Hòa, nàng đang muốn có ngay đề còn ra chuẩn bị đồ.
"À, à, anh về ngay đây." Lương Tín Nhân trả lời, sau đó cúp điện thoại, tay nhặt lên băng vệ sinh, nhìn Hồ Điệp, ngại ngùng nói.
"Cảm ơn chị, có gì em gửi tiền cho, em xin phép." nói xong liền lập tức chạy ra khỏi phòng, không thể ở lại đây thêm một khoảng thời gian nào nữa.
Hồ Điệp thấy Lương Tín Nhân đi thì có chút tiếc nuối, chỉ còn một chút nữa thôi là cả hai có thể rồi, nhưng đời không như là mơ.
"Chỉ mong sao hắn không nghĩ rằng ta là một người phụ nữa lẳng lơ." Hồ Điệp thầm nghĩ.
Phía khác, sau khi Lương Tín Nhân trở về phòng, liền đưa băng vệ sinh cho Lê Hiền Hòa, rồi lập tức nhảy lên giường, đắp chăn che lại hết người.
"Chết tiệt, xem chút nữa thì nàng kiều lỡ bước, tới lúc đó thì không biết làm sao, nhưng cũng may là chiếc điện thoại tới kịp, kịp đánh thức ta, nhưng nói đi thì cũng nói lại, thật tiếc, đồ ăn dâng tới miệng rồi mà không đớp được, cảm giác lúc đó thật mềm, không thua kém gì Hiền Hòa" Lương Tín Nhân một nửa cảm thấy may mắn, một nửa thì cảm thấy tiếc nuối, bây giờ cứ tưởng tượng tới thân hình đó thì trong lòng lại không khỏi trở nên nhốn nháo, muốn tìm chỗ giải quyết, nhưng Lê Hiền Hòa hôm nay lại không thể, nên cũng chỉ đành kìm nén lại bản thân.
Vài phút sau, Lê Hiền Hòa từ trong phòng vệ sinh đi ra thì thấy Lương Tín Nhân đang co ro lại trên giường, nàng không khỏi kỳ quái hỏi: "Anh sao vậy? Chỉ nhờ đi mua có cái băng thôi mà ngại tới như vậy à? Lúc trước anh mặt dày lắm mà."
"Đó là một loại giày vò, em sẽ không hiểu đâu." Tiếng của Lương Tín Nhân từ trong chăn truyền ra, có chút đè ép.
"Được rồi, lần sau em sẽ chú ý hơn." Lê Hiền Hòa vẫn cứ nghĩ rằng Lương Tín Nhân vì mua băng nên mới vậy, nhưng thật ra là hắn đang suy nghĩ đến thứ khác.
Lê Hiền Hòa quay lại với quá trình chuẩn bị đồ, Lương TÍn Nhân thì cứ loi nhoi trên giường, cho đến khi Lê Hiền Hòa dừng lại rồi lên giường ngủ, Lương Tín Nhân vẫn không yên.
Sáng hôm sau, Lương Tín Nhân dậy sớm hơn bình thường rất nhiều, tại vì tối hôm qua tới giờ hắn vẫn không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thì xuất hiện trong đầu là thân ảnh đó, rất khó chịu.
Không ngủ được thì tu luyện cho lành, có thể tu luyện sẽ giúp đỡ hắn quên đi phần nào, cũng như là giúp khí trong cơ thể khôi phục lại nhanh hơn.
Quả nhiên, khi tiến vào quá trình tu luyện, đầu óc sẽ trở nên thông suốt hơn, không còn bị quấy rối bởi những thứ bên ngoài, cứ như vậy Lương Tín Nhân tu luyện một phát cho tới sáng gần 7 giờ sáng mới tỉnh lại.
Lúc này khí trong cơ thể đã khôi phục được 4 thành, vẫn chậm chạp như thường và cần thêm mấy ngày nữa mới khôi phục xong.
Lương Tín Nhân rời khỏi tu luyện và đi vào trong phòng để đánh thức Lê Hiền Hòa dậy sau đó là tự thân xách xe đi đón Trần Xuyến.
Ra tới bến xe thì nhìn thấy bà đang mang trên người một cái balo cũ, đồ mặc che kín người nhưng vẫn không qua mắt được Lương Tín Nhân, hắn liền tiến tới chào hỏi sau đó là nhận lấy balo, để lên trên xe rồi chở bà và phòng thuê của hắn.
Trên đường đi Trần Xuyên không khỏi hỏi: "Mày khi nào thì mới vô học?"
"Dạ, tầm 1 tháng nữa."
"Thế sao không về nhà ở mà ở dưới này?"
"Đi làm, kiếm tiền mà, chả lẽ cứ ở nhà ăn trực, không làm mà đòi có ăn là chỉ có ăn....."
"Thôi sao cũng được, miễn sao những ngày lễ về nhà thăm cha mẹ, chứ bên ngoài miết lỡ bọn tao quên mày luôn có ngày." Trần Xuyến đùa nói, tới cái tầm tuổi này rồi thì rất khó để nói đùa nhưng với con cái thì không ngại, cái gì hay thì nói cái đó.
"Ha ha, yên tâm, phải về nhà để xin tiền chứ." Lương Tín Nhân cũng đùa vui nói.
Hai người vừa cười vừa nói một lúc thì đã đến phòng thuê.
"Đến rồi đó, nhà này." Lương Tín Nhân dừng xe lại, chỉ lấy ngôi nhà.
"Nhà này à, nhìn sao khác với mấy nhà bên cạnh vậy?" Trần Xuyến thấy lạ, nói
"Nó là nhà kiểu Nhật, nên khác, chủ nhà từng đi du học Nhật."
"À."
Lương Tín Nhân vác theo balo đi vào trước, Trần Xuyến đi theo đằng sau.
Lương Tín Nhân giới thiệu sơ lược về ngôi nhà cho Trần Xuyến nghe, nghe xong Trần Xuyến không khỏi nói: "Như vậy thì có ồn không, dù sao cách âm cũng không tốt."
"Không sao, con ngõ này cũng không ồn, tối thì im ắng, phòng thì đầy đủ tiện nghi nên như thế này đã đủ ổn rồi."
"Thôi tùy mày, dù sao cũng là mày ở không phải tao."
"Ha ha." Lương Tín Nhân cười, hắn không biết mẹ người ta thế nào nhưng mẹ hắn là như vậy, miệng lúc nào cũng phũ nhưng lại đối với anh em hắn không tệ, bộc lộ cảm xúc nhiều hơn cha hắn.
"Ủa, Tín Nhân, mẹ em tới rồi à." Lúc này cửa phòng Hồ Điệp bỗng nhiên mở ra, Hồ Điệp cũng từ trong bước ra, nàng giờ đây đã trang điểm cho bản thân trở nên xinh đẹp, mặc dù đã 28 nhưng lại không nhìn ra như vậy, cũng như đồ mặc trên người đã chuyển thành một bộ váy trắng.
"À, ừ, mẹ em tới." Lương Tín Nhân mặc dù đã có chút quên chuyện hồi tối, nhưng đó cũng mới chỉ là một chút, vẫn có chút chi là xấu hổ.
"Cháu chào bác, cháu là chủ thuê của Tín Nhân, cháu tên Hồ Điệp." Hồ Điệp giới thiệu bản thân với Trần Xuyến.
Sự bối rối của Lương Tín Nhân và Hồ Điệp không trốn khỏi ánh mắt của Trần Xuyến, tuy vậy bà vẫn làm như không thấy gì mà chào lại: "Chào cháu, bác là mẹ của Tín Nhân, cảm ơn cháu đã chăm sóc nó."
"Dạ không có gì, cháu cũng được Tín Nhân chăm sóc nhiều lần." Hồ Điệp cũng cười nói, lời nói của nàng có chút ẩn ý và thiếu nữ phong tình.
Lương Tín Nhân coi điều đó là bình thường, vì hắn cũng đã giúp nàng nhiều lần trong cuộc sống, chỉ có Trần Xuyến là hiểu ý, tại vì bà cũng là phụ nữ, phụ nữ với nhau thì chỉ cần nói ít hiểu nhiều.
"Nghe Tín Nhân nói là cháu từng du học Nhật."
"Dạ đúng vậy, cháu từng du học Nhật, sau đó về nước dựng lên ngôi nhà ngày và chuyển nó thành phòng cho thuê, và... cháu đã kết hôn trước đó rồi, nhưng vừa mới ly hôn vài hôm trước." Hồ Điệp kể về một số thứ về bản thân, cho tới chỗ kết hôn thì có chút chần chừ.
"Tại sao lại ly hôn?"
"Do thằng chồng của nàng chơi thuốc phiện, hôm con mới chuyển xuống, hắn còn muốn cầm đồ của con đi bán kiếm tiền mua thuốc, trả nợ các thứ, con cũng có giúp chị Điệp lần đó." Lần này là Lương Tín Nhân nói, dù sao cũng không phải thứ hay ho gì đối với Hồ Điệp, để hắn nói cho nhanh.
"Nếu là như vậy thì ly hôn là đúng, chỉ là có chút tội cháu, cưới phải thằng như vậy, thôi thì để Tín Nhân chăm sóc cho vậy." Trần Xuyến cảm thán nói, sau đó là bồi thêm một câu khiến Lương Tín Nhân có chút khó hiểu, chăm sóc cho nàng? Là sao? Sao hôm nay toàn nói những thứ khó hiểu vậy?
"Nếu được vậy thì tốt ạ." Hồ Điệp không ngại nói.
"Thôi thôi, hai người dừng lại đi, toàn nói những thứ khó hiểu, mẹ cũng nhanh liên lầu đi, Hiền Hòa cũng đang ở trên đó." Lương Tín Nhân không chịu nổi cách nói của hai người này nữa, nên nhanh chóng nói.
"Ô, Hiền Hòa cũng ở đây à, lên thôi, lần cuối mẹ thấy nó là lúc nó qua nhà hỏi mẹ là con có nhà không đấy." Trần Xuyến nghe đến Lê Hiền Hòa liền không khỏi vui vẻ nói, bà đã mấy lần gặp qua nàng thì thấy nàng là người hiền lành, khá là quan tâm tới Lương Tín Nhân nên bà khá thích nàng.
"Đi thôi, đang trên phòng chờ đấy."
Thế là cả ba người đi lên trên lầu, tiến vào phòng của Lương Tín Nhân, thì thấy Lê Hiền Hòa đang ngồi trên ghế, mặt có chút căng thẳng.
Nhìn thấy Lương Tín Nhân trở về, nàng liền chạy ra cửa, nói: "Chào bác."
"Ừ, chào cháu."
"Bác vào phòng uống cốc nước."
"Đi thôi." Trần Xuyến tay lôi kéo Hồ Điệp theo vào trong, trước khi đi không khỏi dặn Lương Tín Nhân xuống bếp nấu thứ gì đó, dù sao bà cũng đi xe từ tối tới giờ, chưa kịp ăn sáng.
"Quả nhiên con ruột vẫn không bằng con dâu a." Lương Tín Nhân không khỏi cảm thán một cái, rồi cũng theo nghĩa vụ mà xuống bếp.