• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khụ!" Nhận ra tình hình có chút kỳ lạ, Lương Tín Nhân ho nhẹ một phát, Lê Hiền Hòa sau khi nghe thấy cũng dừng lại việc đánh ghen, cười hì hì, thực ra nàng chỉ là muốn giúp cuộc trò chuyện trở nên vui vẻ hơn thôi, chứ không có vụ đánh ghen ở đây, chắc là vậy, dù sao con gái thật khó hiểu.

"À, ừ thì..., Chú Mạnh làm nghề gì ấy nhỉ? Cháu thấy chú có vẻ giàu." Lương Tín Nhân hỏi

"Không tính là gì giàu, chú mở công ty kinh doanh đồ nội thất." Ngô Mạnh khiêm tốn nói, nhưng khiêm tốn cái nghề nào không khiêm, lại đi khiêm cái nghề này, kinh doanh đồ nội thất được mệnh danh là một trong những nghề hái tiền triệu mỗi ngày, đây là mặt hàng truyền thống, bất cứ ai, bất cứ khi nào cũng có người cần, nhưng để có thể làm giàu nhờ nghề này cũng khó, tại vì hiện nay trên thị trường có rất nhiều nhà kinh doanh nghề này, mỗi nhà đều có chất lượng, mẫu mã, giá thành khác nhau, nên để kinh doanh nghề này cần có hướng đi riêng để làm sao vừa lòng khách hàng, nếu như hợp lý thì chỉ sợ lợi nhuận thu về lại nhiều ngoài sức tưởng tượng.

Lương Tín Nhân nghe giống như bị đấm vào tai vậy, làm nghề đó không giàu thì nghề gì mới giàu, chỉ biết ước.

"Ha ha, mà về chuyện nhà, nếu như mà vợ con chú chuyển qua đây rồi thì căn nhà trước thế nào? Còn chú thế nào?" Lương Tín Nhân hỏi một câu cũng khá quan trọng.

"Nói thật chứ, chú và vợ chú đều là người bận rộn, thời gian về nhà để ăn chung bữa cơm với con rất ít vì phải lo chuyện công ty, con gái ở nhà thì có người giúp việc lo, nhưng như vậy con nó vẫn cảm thấy cô đơn, không có ai để nó nói chuyện, nhưng nếu chuyển qua bên này, mỗi ngày đều có người chơi với con nó, mỗi cuối tuần hoặc dịp nào đó trong tuần cô chú có rảnh thì cũng qua thăm luôn, điều này có thể giúp con nó cải thiện giao tiếp xã hội cũng như là kết bạn luôn." Ngô Mạnh vừa nói vừa sờ đầu Ngô Uyển Nhi, ánh mắt mang theo vài phần xin lỗi

Lương Tín Nhân cũng hỏi thêm một số thứ nữa, thì hắn cũng hiểu sơ được gia đình này.

Để cân bằng giữa sinh hoạt và gia đình thì rất là khó, với Ngô Mạnh, nhờ sự cố gắng và không ngừng nỗ lực đã giúp ông mở được công ty như này, do trước đó dành khá nhiều thời gian cho công việc, nên đến nay đó như đã hình thành thói quen của ông, thời gian cho gia đình sẽ ít đi, kinh tế gia đình đi lên, ngược lại nếu dành thời gian cho gia đình thì hắn sẽ không thể duy trì được tình hình kinh tế của gia đình và công ty, đồng thời có thể gây hại hơn nữa, quả nhiên muốn giàu cũng không hề dễ.

...............

"Mọi người đến ăn tối đi." Lúc này Hồ Điệp cũng đã nấu xong bữa tối, nên ra kêu mọi người vào ăn.

Lương Tín Nhân nghe vậy liền nói với Ngô Mạnh ba người: "Đi thôi, chúng ta vào thử rồi sau đó bàn bạc tiếp nào." hắn dẫn đầu vào trước, những người khác theo sau.

Vừa ngồi xuống bàn thì một mùi hương thơm ngon truyền vào mũi của mỗi người, không chỉ là một mà là mùi hương của nhiều món ăn hòa trộn lại với nhau.

"Thật thơm." Trần Thị Nhu nói.

"Đúng vậy." Ngô Mạnh theo nói

"Được rồi, đừng ngại nữa, cầm đũa lên dùng món đi nào." Lương Tín Nhân nói, rồi trước tiên cầm đũa gắp thức ăn cho vào trong miệng, nhai kỹ, nuốt xuống, xong nói: "Không tệ, vẫn là mùi vị đó."

Ngô Mạnh ba người nghe vậy cũng tự giác cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào miệng.

"Ưm~~~ Thật đậm đà hương vị, thật ngon." Trần Thị Nhu vừa ăn vừa khen

"Đúng vậy a~."

"Hưm, hưm." Ngô Uyển Nhi gật đầu.

"Ngon là tốt rồi, mọi người cứ ăn thoải mái đi." Hồ Điệp nhận được lời khen của mọi người liền vui lên, nói.

Mọi người cũng không ngại nữa mà động đũa, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, mặc dù đã nấu rất nhiều cho bữa tối, nhưng Hồ Điệp vẫn không ngờ rằng như thế này vẫn chưa đủ, chưa được bao lâu thì mọi thứ cũng đã hết.

Lương Tín Nhân chỉ đành thay người, lần này là hắn xuống bếp, dùng lấy gia vị Trần Xuyến gửi để nấu, 10 phút sau Lương Tín Nhân đem thêm một đống thức ăn ra để lên bàn, bữa tối vẫn tiếp tục diễn ra.

15 phút sau nữa, thì bữa tối cũng kết thúc, ai ai cũng ôm lấy bụng mình vì ăn quá no.

"Ha~~, thật thoải mái, lâu rồi mới ăn được một bữa no thế này." Ngô Mạnh vuốt vuốt cái bụng sau đó nói, hai người bên cạnh gật đầu theo.

"Giờ thì đến lúc bàn chuyện tiền nong."

"Nếu thế thì chú trò chuyện với chị Điệp và Hiền Hòa, cháu vào rửa bát." Lương Tín Nhân nói xong liền mang đồ vào rửa, tay hắn có chút run run vì nguyền rủa, chịu thì có thể chịu được nhưng thời gian dài thì có chút ê ẩm.

"Giờ thì Điệp,........" Ngô Mạnh nói chuyện với hai nữ về chuyện tiền bạc, Lương Tín Nhân thì không quan tâm nhiều lắm về chuyện tiền, nói thật chứ tiền làm ra cũng là vợ cầm, thôi thì từ giờ để cho các nàng cầm luôn vậy, hắn cũng lười suy xét.

Sau khi rửa bát xong, Lương Tín Nhân từ trong bếp đi ra, thì thấy mọi người đang trò chuyện lấy chuyện khác, có vẻ như là chuyện tiền nong đã xong xuôi, giờ chỉ cần chuyển đồ vào đây nữa là được.

"Tín Nhân, chú đã bàn xong với Điệp, nếu cháu có thắc mắc gì thì hãy hỏi Điệp, giờ thì bọn chú cũng về chuẩn bị đồ cho con bé, sáng mai đồ sẽ được chuyển qua đây, cháu hãy giúp nó sửa sang lại phòng." Ngô Mạnh nhờ vả.

"Mai cháu còn phải đi làm, nên chuyện trang trí các thứ thì nhờ hai nữ vậy." Lương Tín Nhân đáp

"Ừm, thế thì nhờ hai cháu, giờ chú đi đây, tạm biệt." Ngô Mạnh nói rồi xoay người đi.

"Tạm biệt mọi người." Trần Thị Thu cũng chào tạm biệt theo.

"Chào.....chào tạm biệt." Ngô Uyển Nhi vẫn rụt rè nói.

Ba người đưa mắt nhìn ba người khác lên xe đi.

"Cuối cùng cũng xong, giờ em phải lên tắm đây, ngày hôm nay có tiếc quân sự, đổ hết cả mồ hôi, vừa về tới nhà đã bị gọi lại, chưa kịp tắm nữa, anh coi thế nào xong thì về lại phòng nha." Lê Hiền Hòa thở phào một cái, vừa đi vừa nói, sau đó là biến mất khỏi tầm mắt hai người, với con gái các nàng việc tắm là việc không thể bỏ qua sau mỗi tiết học đầy mồ hôi.

"Ừm."

"Tín Nhân này, cảm ơn em." Hồ Điệp níu lại áo Lương Tín Nhân, nói.

"Chuyện gì cơ?" Lương Tín Nhân giả ngủ hỏi

"Chuyện nhà, điều này có thể giúp chị rất nhiều trong chuyện tiền bạc."

"Không có gì, điều này còn đỡ hơn việc chị làm bên kia đúng chứ."

"Ừm." Thật ra thì việc bên kia nàng đã nghỉ từ lúc biết tin bản thân mang thai rồi, vì để đứa trẻ thuận lợi phát triển thì những công việc như thế nàng phải nghỉ.

Có nhiều lần nàng đi tới phòng khám để khám sức khỏe, nhưng vẫn không hiểu sao rằng, mặc dù bản thân đang mang thai, nhưng lại hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có triệu chứng gì khác của hệ quả mang thai mang lại ngoài hay nôn ọe và ham muốn quan hệ trở nên nhiều, nhiều khi nàng còn cảm thấy bản thân còn khỏe hơn trước đó rất nhiều lần, trời nóng mà ít cảm thấy nóng.

Lương Tín Nhân lúc này tính sủi đi, thì lần nữa lại bị Hồ Điệp kéo lại, hắn liền quay đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Em... em...." Hồ Điệp có chút xấu hổ, cúi đầu nói, nhưng sau vài lời không nói lên được, nàng chỉ có thể dùng hành động để nói, Hồ Điệp nhướng chân lên, đưa người tới phía trước hôn lấy môi của Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân có chút bất ngờ, không phản ứng lại kịp, nhưng khi phản ứng lại, hắn liền đẩy nàng ra, gấp gáp nói: "Chị sao vậy?"

"Chị.... chị.....muốn!!" Hồ Điệp ánh mắt mê ly nói, nàng thật sự muốn, sự ngon ngọt, tuyệt vời đó, sự chứa đầy đó, tất cả mọi thứ đều đến từ một người trước mắt,

"Không được, nếu làm như vậy thì..." Lương Tín Nhân từ chối.

"Em không muốn sao?"

"Không phải không muốn, mà là...."

"Là gì?" Hồ Điệp hỏi

"Chị có chắc không? Nếu như làm như vậy thì chị sẽ thế nào? Còn Hiền Hòa nữa, điều này cũng không phải tốt đẹp gì đối với chị." Lương Tín Nhân dõng dạc nói, dù sao thì đây cũng là cơ hội để tìm hiểu, nếu tốt thì có thể ngay lập tức phá giải nguyền rủa luôn, nếu không thì.........

"Không sao đâu, chị sẽ không tranh với em ấy và thay đổi

mối quan hệ đâu, chị chỉ cần em bỏ một chút thứ gì đó để quan tâm chị thôi là được, dù sao thì một người phụ nữ ly hôn và hơn em 10 tuổi muốn em thì có chút không được tự nhiên để quang minh chính đại, em có thể xem chị như tình nhân." Hồ Điệp có chút tự ti nói.

"Điều này......" Có thể nói đến đây là thành công một nửa rồi, còn nửa sau thì phải xem xét nàng, lỡ sao tương lai nàng lại nổi hứng tranh thì bỏ mẹ.

"Em còn chần chừ gì nữa, con gái người ta đã sẵn sàng, em sợ à?" Hồ Điệp khuôn mặt chuyển sang khinh thường, khiêu khích nói.

Không phải nói lời khiêu khích này thật có tác dụng.

"Ta sợ? Sợ nàng? Bị khinh thường đến thế à?" Lương Tín Nhân bị lời khiêu khích khiến cho rơi vào suy nghĩ, ở đời mà bị con gái khinh thường là một điều nhục nhã đối với cánh đàn ông, không thể chấp nhận như vậy được.

Tỉnh lại, Lương Tín Nhân liền nổi giận nói: "Ai sợ? Chị có ngon thì vô phòng đợi đấy!!"

"Được, có ngon thì em vào đây." Hồ Điệp không kém, nói, sau đó lắc hông đi vào bên trong nhà, tìm đồ để thay.

Lương Tín Nhân đứng bên ngoài, có chút không biết làm gì tiếp, lúc nãy to mồm thế thôi, chứ lúc thực hiện thì có chút rén, dù sao Lê Hiền Hòa vẫn còn ở trên lầu.

Suy nghĩ lúc lâu thì hắn bắt đầu rút điện thoại ra, nhắn vài tin cho Lê Hiền Hòa, nói dối rằng Trường Vũ tìm hắn có việc, tầm 1-2 tiếng sau sẽ trở về báo cáo, xong xuôi mọi thứ thì tiến vào phòng Hồ Điệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK