Ngày hôm sau, Lương Tín Nhân vẫn như thường ngày, dậy sớm để tu luyện, vì hôm nay không phải ngày đi làm, nên Lương Tín Nhân hôm nay sẽ ở nhà với Lê Hiền Hòa, lần này tu luyện vẫn không có gì tiến triển, khí trong cơ thể và xương cốt chỉ nhiều hơn một chút mà thôi, thân pháp và công kích thì chậm chạp tiến bộ, Lương Tín Nhân cũng không vội vàng, tu luyện không phải ngày một ngày hai là có thể đề thăng.
Từ trong những bộ tiểu thuyết hắn đọc, để đề thăng tu vi, ngoài trừ tu luyện, hắn có thể dùng đan dược, thuốc tắm các thứ, nhưng vấn đề là đan dược ở đâu? Phương thuốc ở đâu? Và quan trọng nhất là với thời đại hiện tại, thì có thể tìm ra được dược liệu không? Muốn đề thăng thật là khó khăn, Lương Tín Nhân không khỏi thầm than.
Không nghĩ chuyện đó nữa, Lương Tín Nhân rời khỏi trạng thái tu luyện, trở lại trong nhà đi tắm một cái, sau đó là bắt đầu nấu đồ ăn sáng, gia vị hắn sẽ dùng của mẹ hắn đưa, người nhà nên không cần tiết kiệm chi, sau khi nấu xong Lương Tín Nhân trở lại giường, cần thận nằm xuống tránh đánh thức Lê Hiền Hòa rồi bấm điện thoại.
Rung~ Rung~
Điện thoại Lương Tín Nhân rung lên, đó là tin nhắn từ lũ bạn của hắn, có vẻ như bọn hắn cũng đã xuống đây, nên bây giờ nhắn là nhằm rủ rê hắn đi đâu đó.
Lương Tín Nhân mở tin lên xem.
"Anh Lương, bọn tao xuống dưới này rồi nè, tối đi chỗ này tụ họp đi, tao tìm được chỗ này hay lắm." Trường Vũ nhắn tới
Lý do rõ ràng luôn, thằng này lại tìm được chỗ nào đó rồi, nói ráng lắm thì là nó muốn đi nhưng một mình lại ngại đấy mà.
"Chỗ nào?"
"Chỗ nào thì tối mày sẽ biết."
"Có ai đi?"
"Cả nhóm, nhưng không được có con gái, nhớ lấy, đừng mang theo con gái đi, nếu không là về quỳ vỏ sầu riêng đấy." Trường Vũ nhắn tin dặn dò cẩn thận.
Như này Lương Tín Nhân biết chín phần là chỗ kín rồi, nhưng hắn cũng tò mò là chỗ nào, nhưng vấn đề là làm sao để trốn đi được, cần tìm lý do gì đây.
"Ừ, để tao tìm lý do trốn đi." Lương Tín Nhân nhắn lại, sau đó là tắt tin nhắn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để trốn đi, Lê Hiền Hòa biết hắn là hôm nay sẽ không đi làm.
Một lúc sau, bên cạnh Lê Hiền Hòa cũng đã tỉnh, nàng đưa tay mò mẫn, sau đó là nghiên người ôm Lương Tín Nhân, nói: "Tới, hôn một cái chào buổi sáng."
Lương Tín Nhân cũng nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nói: "Dậy đi, anh đã nấu bữa sáng."
Lê Hiền Hòa nghe lời dậy vệ sinh cá nhân rồi cả hai ngồi vào bàn ăn.
Trong bữa ăn Lương Tín Nhân không khỏi hỏi thăm: "Hôm nay em có làm gì không?"
"Không có, chỉ ở nhà thôi, có chuyện gì à?"
"Ừm, hay là hôm nay đi shopping đi." Lương Tín Nhân đưa ra lời mời trước, hắn muốn lấy lý do để rủ Lê Hiền Hòa, sau đó tối xin phép đi một mình chắc có vẻ được, nói mới nhớ là tối nay Hồ Điệp đi làm, nên nàng có vẻ sẽ phải ở nhà một mình, cũng xem như là đền bù đi.
"Anh chắc chứ?" Lê Hiền Hòa bất ngờ nói.
"Ừ, nhưng mà tối nay anh muốn đi chơi với lũ bạn, được không?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Được thôi."
Hả, đơn giản vậy sao? Lương Tín Nhân không khỏi bất ngờ trước việc Lê Hiền Hòa đáp ứng đơn giản vậy, nên hỏi lại: "Em chắc chứ?"
"Được mà, dù sao thì tối nay Trâm Anh cũng rủ em qua xem nhà nàng mới thuê." Lê Hiền Hòa cười nói.
"Nếu như vậy, chỉ cần lúc đầu ta xin là được? không cần phải rủ đi shopping?" Toang, biết vậy hắn nên hỏi trước khi rủ, giờ thì lại tốn tiền nữa rồi, trong lúc Lương Tín Nhân còn đang tự nhủ, thì Lê Hiền Hòa đã ăn xong và hí hửng chuẩn bị đồ.
Lương Tín Nhân vẫn còn đang buồn rầu nhâm nhi từng hạt cơm, thì Lê Hiền Hòa đã đi ra kêu hắn đi shopping.
Vì hiện tại còn khá sớm, các cửa hàng cũng chưa chắc đã mở, nên cả hai đợi tới gần 10 giờ trưa mới bắt đầu đi, lần này đi Lê Hiền Hòa có rủ thêm Hồ Điệp đi chung, nàng muốn giúp Hồ Điệp giải tỏa nỗi buồn, cũng như là sự việc hồi tối đã giúp hai người trở nên thân thiết hơn, quan trọng nhất là nàng không biết đi chỗ nào tốt để mua đồ, cần Hồ Điệp chỉ chỗ.
Hồ Điệp cũng đồng ý đi cùng, sau đó là ba người hai xe đi shopping, với Hồ Điệp dẫn đầu Lương Tín Nhân theo sau.
Quả là loại hình đô thị đặc biệt, khắp mọi nơi đều là quán đồ sang trọng, địa điểm nào cũng có đông người tụ lại mua đồ, khắp các đường phố đều là những người mặc đồ hiệu, đi ô tô, xe mô tô, trông thật xịn sò, ngầu đét.
Đến trưa thì cả ba ăn tại một quán ăn gần do, rồi lại tiếp tục cho đến chiều tối mới xong, Lương Tín Nhân lúc này trên người mang lấy một đống túi xách, bên trong hầu hết là những món đồ mà hai nữ mua, có một vài thứ là của hắn nhưng cũng chỉ là cái quần đùi quần nhỏ thôi.
"Aaaa, hôm nay thật vui." Lê Hiền Hòa vừa đi, vừa cười, nói.
"Đúng vậy, thật là vui, chị cũng mua được một số thứ ,à lâu nay chị không dám mua." Hồ Điệp cũng vui vẻ nói, nàng trước nay vì phải nuôi thêm một người, nên số tiền nàng có thường để tiết kiệm lấy, nhưng bây giờ thì không cần nữa, một mình thì cứ thế mà tiêu, hết thì nàng có thể đi làm thêm kiếm tiền.
"Đúng là hai người vui thật, trông khi anh đang bận rộn mang một đống này." Lương Tín Nhân không vui nói, hắn toàn bị bắt cầm đồ thôi.
"Thì anh là con trai mà, chả lẽ anh tính để em mang sao?"
"Thôi, mà hai người mua gì vậy?" Lương Tín Nhân tò mò hỏi, có mấy lần mua đồ hắn bị bắt đứng ở ngoài, chờ các nàng ra thì đã xách theo một đống ra rồi.
"Mua gì còn lâu mới nói cho anh." Lê Hiền Hòa đỏ mặt nói.
"Tại sao em lại đỏ mặt?"
"Không có gì."
Hồ Điệp bên cạnh nghe hai người trò chuyện liền không khỏi cười thầm.
"Được rồi, về thôi, anh còn cần nấu bữa tối, chị Điệp cũng ghé ăn luôn." Lương Tín Nhân mệt mỏi lắm rồi, đành muốn đi về, sợ ở lại hai nữ liền lần nữa shopping.
"Ừm, về thôi, đi cả ngày em cũng đói rồi." Lê Hiền Hòa sờ bụng nói
"Anh thấy cả ngày nay, em chị đi chạy lại như giặc ấy, chả thấy chi là mệt và đói." Lương Tín Nhân nhớ lại, đánh giá.
"Được rồi, được rồi, về thôi."
Thế là cuộc vui của hôm nay kết thúc ở đây, cả ba lên đường về lại nhà, về đến nhà cả hai nữ nhanh chóng chạy vào nhà, sau đó là ngồi lên trên ghế nghỉ ngơi, để Lương Tín Nhân bên ngoài, cần thận xách đồ đi vào.
Vì có quá nhiều đồ, nên tầm nhìn của Lương Tín Nhân bị hạn chế, chỉ đành dựa vào trí nhớ, cẩn thận từng bước, bước vào trong nhà.
Gần tới nơi, do trên đường đi của hắn có một cái ghế, Lương Tín Nhân liền bị vấp chân ngã về phía trước, những túi đồ hắn xách cũng theo đó mà rơi xuống, có vài thứ từ trong đó rơi ra.
"Mọe cái ghế." Lương Tín Nhân chửi thầm trong miệng, sau đó là cần thận đi tới nhặt lại đồ, có rất nhiều loại đồ rơi ra, như mủ, hộp trang điểm, quần, áo, Lương Tín Nhân nhặt từng cái để vào bên trong, cho đến khi hắn chạm tới một món đồ mềm mại, hình tam giác, màu hồng, đằng trước có nơ, nửa trên trong suốt.
"Ực, Hòa sẽ không mặc loại này, nói như vậy, cái này là của....." Lương Tín Nhân nuốt nước miếng, nghĩ thầm trong đầu, rồi không tự chủ tưởng tượng tới hình dáng đấy khi mặc thứ này.
"Vô lễ, chớ nhìn." Lương Tín Nhân mặc niệm vài cái rồi, nhanh chóng bỏ lại thứ đồ này vào trong túi xách, sau đó là đem để bên trong phòng.
"Được rồi, đồ anh đã để xuống, giờ anh sẽ lên trên nấu đồ ăn, đợi tầm 30 phút nữa thì em hai người lên ăn." Lương Tín Nhân nói, rồi đi lên trên phòng.
Sau khi Lương Tín Nhân đi, Lê Hiền Hòa liền nói với Hồ Điệp: "Chị Điệp, mấy món đồ chị mua đấy, thử luôn đi."
"Bây giờ ư?"
"Đúng vậy, dù sao đã mua rồi, không thử luôn thì tiếc, với lại em cần xem thử nó thế nào, lỡ mà sau này còn mua." Lê Hiền Hòa nói.
"Ừ, vậy đợi chị một chút." Hồ Điệp cũng không ngại, nói, dù sao Lương Tín Nhân cũng không có ở đây, nàng xách theo túi đồ và tiền vào phòng ngủ.
5 phút sau, nàng từ trong phòng bước ra, Lê Hiền Hòa liền không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Hồ Điệp: "Bộ đồ này trông thật đẹp, đặc biệt là cái nơ ở giữa, nó còn để lộ da à? Wao, dáng người của chị thật đẹp, đây là 28 tuổi ư?"
Một loạt câu hỏi của Lê Hiền Hòa, khiến Hồ Điệp cảm thấy choáng ngợp, nàng chỉ đơn giản là cười gật đầu, còn lại cứ đứng đó để cho Lê Hiền Hòa soi mói.
Lê Hiền Hòa sau khi xem được 15 phút cũng bắt đầu chán , kêu Hồ Điệp mặc lại đồ, sau đó là cả hai mở lấy đám đồ còn lại xem, như phấn trang điểm, quần áo các thứ.
Sau 15 phút nữa, cũng đã tới giờ ăn tối, hai nữ liền dừng lại việc thử, sau đó là lên trên phòng để ăn tối.
Trong bữa cơm Lương Tín Nhân có hỏi Lê Hiền Hòa: "Tối nay mấy giờ em đi qua Trâm Anh."
"Tầm 9 giờ, do là khá trễ nên tối nay có thể em sẽ ngủ lại luôn bên đó, nếu anh có về thì ngủ tạm một mình hôm nay đi." Lê Hiền Hòa nói.
"Thế thì 9 giờ anh chở em qua nhà Trâm Anh, sau đó là đi với lũ bạn."
"Ok."
Tiếp đó trong bữa cơm, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là hai nữ, cả hai người này như không bao giờ hết chuyện để nói vậy.
Đến gần 9 giờ thì mọi người ai về nhà nấy, chuẩn bị đồ đề ra ngoài