Cho đến khi hắn hoàn toàn sắp xếp xong mọi thứ thì cũng đã 5 giờ chiều, thời gian có vẻ trôi qua khá nhanh, Lương Tín Nhân cũng dự định đi ăn tối, rồi chờ tới tối để ra bến xe đưa Nguyễn Kiều Thương đi về, sáng mai thì ra bến xe nhận xe máy mà gia đình chuyển xuống.
Tiếp đó một khoảng thời gian cho tới 9 giờ, Lương Tín Nhân nhốt bản thân lại trong phòng để tu luyện.
Hắn muốn tiếp tục tu luyện Đoạt Lang và Vô Ảnh Bộ
Trong khoảng thời gian đó, Đoạt Lang của hắn đã có chút tiến bộ, mặc đù số lần ra chiêu đã tăng lên, nhưng chất lượng vẫn là như cũ, không đủ sắc bén.
Vô Ảnh Bộ thì đã có thể ẩn giấu được một chút khí tức, nhưng càng lâu, khí tức rỉ ra ngày càng nhiều, không thể hoàn toàn ẩn giấu, đã vậy việc duy trì liên tục của thân pháp này có chút khó khăn, vừa cố gắng vận dụng khí tức để ẩn giấu, vừa phải tránh khí tức tiết ra ngoài, giống như muốn một công đôi việc, rất khó để hoàn thành chỉ trong hai lần tu luyện.
Trong lúc tu luyện, Lương Tín Nhân không khỏi nghĩ tới một vấn đề, hiện tại hắn đang ở luyện khí ngũ đoạn tương đương với luyện cốt trung kì, nếu như là luyện cốt trung kỳ, thì việc để gia tăng tu vi trong loại cảnh giới này thì ngoài đưa khí vào trong xương cốt để trui rèn thì cần phá xương rồi nối lại chăng? Nhưng cứ mỗi lần nghĩ tới vấn đề này thì hắn không khỏi run lên, cứ nghĩ tới việc gãy xương đã cảm thấy đau rồi, đã vậy một lần chưa chắc đã giúp hắn tăng tu vi, phải nhiều lần mới được.
Tu vi không tăng nhiều, nhưng các công pháp công kích cũng như là thân pháp đã dần ổn định được một chút.
Lương Tín Nhân quyết định dừng lại việc tu luyện, đi tắm một cái cho tỉnh táo rồi đi ra ngoài ăn tối.
Cốc! cốc! cốc!
Cửa phòng của Lương Tín Nhân được gõ lấy, Lương Tín Nhân cũng theo đó mà mở cửa, bên ngoài đang đứng lấy Hồ Điệp, khuôn mặt xinh đẹp, đậm chất người phụ nữ, nhưng lại có chút u buồn.
"Chị có chuyện gì sao?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Em đã ăn tối chưa?" Hồ Điệp hỏi lại.
"Vẫn chưa. Em đang tính ra ngoài tìm gì đó ăn tối." Lương Tín Nhân trả lời.
"Thế thì hay xuống dưới nhà chị, chị có nấu hơi nhiều, em có thể xuống ăn chung, dù sao chị cũng muốn cảm ơn chuyện hồi trưa." Hồ Điệp mời
"Nếu chị thấy ổn thì em cũng xin phép." Lương Tín Nhân không ngại nói, việc được ăn chùa thế này thì còn gì bằng, có thể tiết kiệm được một chút tiền, có thể ăn no nữa.
Cả hai dần đi xuống dưới nhà, vào bên trong, các món ăn đã được dọn sẵn trên bàn, bên cạnh đó còn có một thùng bia, có vẻ như Hồ Điệp đang muốn giải sầu, vì vậy cần tìm Lương Tín Nhân để bày tỏ ra bên ngoài.
"Cũng được, ăn chùa mà ngồi nghe một chút cũng không sao, mặc dù không phải đỉnh cao của không làm mà vẫn có ăn." Lương Tín Nhân thầm nghĩ.
Trong bữa ăn, mọi thứ vẫn như bình thường, cho đến khi Hồ Điệp mở lấy lon bia đầu tiên và bắt đầu uống và lải nhải.
Lương Tín Nhân một bên ăn, một bên nghe lấy, đôi khi thì mở miệng ra hỏi một số thứ rồi lại tiếp tục ngồi ăn, có thể nói việc tu luyện khá tốn năng lượng, nên hắn cần ăn để bù đắp lại.
"Bạn bè chị đâu? Gia đình chị đâu? Nếu thiếu thì có thể mượn mà." Lương Tín Nhân hỏi
"Em nghĩ đi du học sẽ tốt ư? Không có đâu, những thứ mà chúng ta tạo dựng khi ở đây, thì khi qua nhật thì mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, ví dụ như bạn bè, khi mới đầu qua đó, có thể là sẽ thường xuyên liên lạc, nhưng càng về sau thì càng mờ nhạc, đến một lúc nào đó sẽ không còn liên lạc nữa." Hồ Điệp say mèn nói.
"Có một vài người gọi là bạn thân, thì còn có thể liên lạc, nhưng họ cũng có lấy gia đình của họ, việc mình mượn sẽ gây ảnh hưởng về tài chính gia đình họ, còn gia đình chị thì không tính là giàu, cha mẹ đã cố gắng mượn tiền các thứ để chị đi du học, nên bây giờ chị không thể mang tới phiền phức cho họ nữa, chị chỉ có thể cố gắng đi làm một nghề khác, lâu lâu gửi tiền về lại cho hai người." Hồ Điệp vừa nói vừa khóc.
Lương Tín Nhân thấy vậy liền cảm thấy tội nghiệp cho nàng, nói đến tiền nong, thì hắn hiện tại cũng cần đi kiếm một công việc nào đó để phụ giúp chi tiêu mới được, chứ cứ thế này thì thành ăn bám mất, có lẽ đợi đến mai thì hắn sẽ đi tìm một cong việc, cuối cùng thì hắn vẫn tò mò về công việc phụ mà Hồ Điệp đang làm.
Ngồi thêm một đoạn thời gian nữa, Hồ Điệp đã say và ngủ tại ngay trên bàn, Lương Tín Nhân cũng tới thời gian đi ra bến xe, vì không thể để Hồ Điệp cứ ngủ như thế này, Lương Tín Nhân đành tiến tới bế nàng tới phòng ngủ của nàng.
Vừa vào trong phòng, đập vào mắt của hắn là một thứ có hình tam giác và số tám đang để ở phía trên đầu, Lương Tín Nhân vội mặc niệm một cái, rồi nhẹ nhàng đẩy thứ đó ra, rồi để Hồ Điệp xuống giường, không thể nói phụ nữ khi say trông thật gợi cảm, vì để tránh chuyện xấu xảy ra, Lương Tín Nhân vội chạy ra ngoài, đóng cửa lại.
"Phù, nguy thật, nhưng vòng một có vẻ to như của Hòa thì phải?" Lương Tín Nhân nhìn vào tay trái, sau đó tay trái cứ bóp bóp không khí.
"Thôi dẹp đi, nên đi ra bến xe rồi." Lương Tín Nhân bỏ suy nghĩ đó qua một bên sau đó bắt xe ôm ra ngoài bến xe.
Ra đến nơi, Lương Tín Nhân cần phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì mới thấy Nguyễn Kiều Thương xuất hiện với khuôn mặt tươi, tay kéo va li.
"Trong em có vẻ vui nhỉ?" Lương Tín Nhân đi tới cầm lấy va li của nàng.
"Em vừa mới cùng bạn cùng bàn đi ăn xong." Nguyễn Kiều Thương nói.
"Ồ, có vẻ tốt nhỉ." Lương Tín Nhân cũng vui mừng nói, có vẻ như nổi lo của hắn là du thừa, sau đó cả hai cứ ngồi đó nói chuyện, cho đến khi chuyến xe của Nguyễn Kiều Thương bắt đầu, Lương Tín Nhân đứng phía xa xa nhìn nàng lên xe.
"Đi cẩn thận."
"Anh yên tâm." Nguyễn Kiều Thương cười nói, rồi lên xe.
Lương Tín Nhân cũng quay người đi trở về lại phòng thuê, dù sao cũng đã trễ rồi, nên đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ Lương Tín Nhân dậy sớm để tu luyện, cho đến gần 9 giờ sáng mới dừng lại, dù sao cũng không có ai ở đây nên hắn cứ thoải mái mà tu luyện, 9 rưởi thì hắn cần đi ra bến xe để nhận xe được gửi từ nhà.
Khi Lương Tín Nhân xuống lầu, hắn liền thấy Hồ Điệp đang ở đó dọn nhà, dù sao hồi tối ăn xong hắn cũng chuồn ngay lập tức không có dọn, Lương Tín Nhân cười, chào hỏi buổi sáng.
Hồ Điệp thấy Lương Tín Nhân liền không khỏi đỏ mặt, việc lúc sáng sớm nàng dậy liền thấy bản thân đã ở trên giường, nàng biết là Lương Tín Nhân đã bế nàng vào, nhưng không ngờ tới là khi nàng quay đầu qua bên phía kia thì thấy nội y của nàng đang nằm ở đó, biết rằng Lương Tín Nhân cũng đã nhìn thấy, nên không khỏi xấu hổ, chào lại.
"Chào buổi sáng, hôm nay em có vẻ dậy trễ nhỉ?"
"Em ngủ quên, bây giờ đi ra bến xe để lấy xe."
"Thế em ăn sáng chưa?"
"Chưa."
"Vậy thì lấy xe về ghé phòng chị ăn, đồ hồi tối còn dư khá nhiều." Hồ Điệp lần nữa mời
"Thế thì xíu nữa em ghé qua." Lại lần nữa được ăn chùa, đó là những gì Lương Tín Nhân đang suy nghĩ lúc này.
Sau đó Lương Tín Nhân cầm theo giấy tờ tùy thân theo để nhận xe, để xác nhận đúng người nhận nên mới cần giấy tờ tùy thân, tiếp đó hắn lần nữa trở về lại phòng thuê, rồi xuống dưới nhà Hồ Điệp để vào ăn ké.
Vẫn là những món ăn quen thuộc vào buổi tối, mặc dù là của tối qua nhưng chỉ cần hâm lại là ăn vẫn ngon, ăn chùa thì thế nào cũng ngon.
Hai người chỉ cắm đầu ăn, không ai nói gì, Lương Tín Nhân không phải là một người biết bắt chuyện, Hồ Điệp thì ngại ngùng.
Sau bữa cơm, Lương Tín Nhân phụ Hồ Điệp dọn đồ rồi hắn cũng đi ra ngoài, lần này ra ngoài là để tìm kiếm việc làm thêm để có thêm chi tiêu.
Với một người tu luyện như hắn thì những việc tay chân là không vấn đề, cái đó tiền lương cũng cao nữa, nhưng vì chỉ mới 18 tuổi nên không ai thèm nhận hắn, hắn đành chuyển qua làm phụ bếp cho một nhà hàng, lương không quá cao tầm 2 cho đến 3 triệu một tháng, nhưng với một đứa làm thêm như hắn thì đây đã là, một tuần 5 buổi, từ 6 giờ đêm cho tới 10 giờ đêm.
Lương Tín Nhân cùng ngày đi vào thử việc luôn, nếu được thì từ ngày mốt bắt đầu đi làm.
Cho đến 10 giờ hơn một chút Lương Tín Nhân trở về phòng thuê, vừa mở cửa tiến vào, hắn không khỏi bất ngờ là Lê Hiền Hòa đã ở đó, trên người nàng vẫn còn mồ hôi, miệng còn thở do mệt, cầm theo một cái va li, có vẻ như nàng vừa mới tới.
"Ủa? Sao em lại ở đây?" Lương Tín Nhân thắc mắc hỏi.
"Hồi sáng em có qua nhà anh, hỏi cha mẹ anh thì nghe nói là anh xuống lại đây, nên khi trở về nhà em cũng đặt vé xe xuống luôn." Lê Hiền Hòa nói.
"Sao em không ở chung với gia đình thêm chút nữa." Lương Tín Nhân hỏi.
"Sợ anh dưới này một mình buồn nên em mới xuống, sao vậy? Anh không vui à?" Lê Hiền Hòa mắt chớp liên tục nói.
"Vui chứ, vui chứ, chỉ là khoảng thời gian này chúng ta sẽ bận vì chuẩn bị một vài thứ cho căn phòng" Lương Tín Nhân cười nói.
"Yên tâm, em làm được." Lê Hiền Hòa nói
"À mà, do em không biết nấu cơm nên chuyện cơm nước cứ để anh, nếu như anh không có nhà thì em có thể xuống dưới chị Điệp ăn." Lương Tín Nhân nhắc nhở
"Thế có ổn không, dù sao phía dưới còn có người."
"Yên tâm, chị Điệp không keo kiệt tới vậy."
"Thế thì vậy đi, giờ thì,...." Lê Hiền Hòa nói sau đó cởi đồ ra.
"Em làm gì vậy?" Lương Tín Nhân hỏi
"Trả bài chứ gì?" Lê Hiền Hòa cười nói, rồi lao tới.
Sau đó lại là một đêm bận rộn của cả hai.