• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Tín Nhân cũng chỉ đơn giản là vô kêu Lê Hiền Hòa trở lại trên phòng, đồng thời cũng mời Hồ Điệp ăn chung với bọn hắn, dù sao hiện tại cũng rảnh, có thêm một người ăn chung cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.

"Ô, anh trở về sớm thế?" Lê Hiền Hòa thấy Lương Tín Nhân trở về sớm hơn dự tính nên hỏi.

"Hôm nay anh nghỉ sớm, mà không phải em nói sẽ đi tìm việc làm sao?" Lương Tín Nhân hỏi ngược lại.

"Hì hì, em lười." Lê Hiền Hòa hì hì nói

"Thế mà lúc trước cứ cãi cố." Lương Tín Nhân bó tay, nói.

"Được rồi, về lại phòng, tắm rửa các thứ đi, giờ anh đi nấu đồ ăn, sau khi tắm xong thì mời chị Điệp lên ăn luôn." Lương Tín Nhân dặn dò, sau đó lấy đồ đã mua ra cho vào trong tủ lạnh.

Lê Hiền Hòa cũng nghe lời mà làm theo, đến tối ba người liền tụ tập lại dùng bữa.

Trong bữa ăn, điện thoại của Lương Tín Nhân bỗng kêu lên, hắn liền nhìn xem là ai gọi, thì tên phía trên hiện là: Mẹ.

"Ai gọi vậy?" Lê Hiền Hòa hỏi.

"Mẹ anh." Lương Tín Nhân trả lời sau đó cầm máy lên bấm nghe

"Alo, mẹ hả?"

"Ừ."

"Có chuyện gì không?"

"Sáng mai 1 giờ mẹ sẽ lên xe"

"Lên xe? Lên xe gì?" Lương Tín Nhân không hiểu hỏi lại.

"Sáng mai mẹ có mặt dưới Sài Gòn."

"Ủa, làm gi?"

"Xuống xem phòng con thế nào rồi sống ra sao, dù sao bây giờ còn rảnh, chứ tới tháng sau là phải đi vườn rồi." Đây là tấm lòng người mẹ, dù cho khi ở nhà có mắng chửi thế nào, nhưng khi đi xa, dù chỉ là một hai ngày đi chăng nữa họ vẫn sẽ cảm thấy nhớ ta, tiện lợi thì họ sẽ xuống xem lấy ta luôn, còn không thì sẽ gọi điện.

"Cũng được, dù sao con cũng rảnh ngày mai." Lương Tín Nhân không ngại nói.

"Ừ thế nhé, sáng mai tầm 7 giờ tới nơi." Trần Xuyến nói xong thì cũng cúp máy luôn.

Lương Tín Nhân cũng để máy xuống rồi tiếp tục ăn tối.

"Mẹ anh gọi có chuyện gì à?" Lê Hiền Hòa hỏi thăm, Hồ Điệp cũng chổng tai lên để nghe.

"Ừ, sáng mai mẹ anh xuống." Lương Tín Nhân bình tĩnh nói.

Nhưng hai người khác sau khi nghe xong thì không khỏi thốt lên: "Cái gì?"

"Hai người sao vậy? Mẹ anh xuống thôi mà, có gì quan trọng đâu?" Lương Tín Nhân không hiểu nói, chỉ là Trần Xuyến xuống thăm thôi mà, chắc cũng một ngày rồi lên lại thôi, không có gì to tát, với lại Lê Hiền Hòa hoảng hốt thì còn hiểu, tại sao Hồ Điệp cũng vậy?

"Sao cái gì mà sao? Em còn chưa chuẩn bị nữa, lỡ bác xuống thấy hai ta ở chung thì làm sao? Em không biết nấu ăn có ổn không? Mặc đồ gì hợp lý?" Lê Hiền Hòa có hàng chục câu hỏi muốn hỏi nhưng Lương Tín Nhân thì lười nghe nên cũng chỉ nói một câu: "Em lo gì? Mẹ anh cũng đã biết em rồi, không cần lo."

"Nhưng em vẫn lo."

Lúc này, một người khác ngồi bên cạnh cũng đang lo lắng, Hồ Điệp không biết liệu có ổn không khí gặp mẹ Lương Tín Nhân, nên lấy thân phận gì? Là chủ cho thuê hay sẽ là một thứ gì khác, nhưng khi nghe rằng Lê Hiền Hòa đã Trần Xuyến thì nàng không khỏi lắng lại, với bản thân năm này 28 tuổi, là người đã ly hôn thì nàng không khỏi cảm thấy có chút mặc cảm và không xứng, thôi thì chỉ có thể đứng phía sau mà nhìn lại vậy.

"Thôi được rồi, ăn tối đi, sáng mai anh cần đi ra bến xe đón mẹ." Lương Tín Nhân không chịu nỗi nữa, nói.

"Ò."

Thế là cả ba lại tiếp tục bữa ăn, sau khi ăn xong Hồ Điệp cũng xuống lại phòng, Lê Hiền Hòa thì đang bận bịu chuẩn bị đồ, không biết mai nên ăn mặc thế nào, Lương Tín Nhân thì vào bếp rửa chén, sau đó là tắm một cái, đến khi ra vẫn thấy Lê Hiền Hòa đang loay hoay chuẩn bị đồ, trên giường khắp nơi là đồ của nàng.

"Sao em cứ lo lắng thế nhờ? Cũng không phải lần đầu gặp, chỉ cần ăn mặc như bình thường là được rồi." Lương Tín Nhân cẩn thận nói.

"A, Anh!" Lê Hiền Hòa lúc này bỗng nhiên la lên.

"Hả? Chuyện gì?" Lương Tín Nhân cũng giật mình quay lại hỏi.

"Em.. em.. tới tháng, cũng hết thứ đó rồi, anh có thể đi mua giúp em không?" Lê Hiền Hòa xấu hổ nói, đây cũng không phải là chuyện lớn, nhưng có chút tế nhị đối với con gái.

"Ả? Tới tháng? Đã hết? Đi mua?" Lương Tín Nhân cảm thấy những từ này có chút quen quen, giống như hồi chiều đã nghe từ miệng Trường Vũ, lúc đó hắn còn cười vào mặt nó và chắc như đinh đóng cột nói sẽ không bao giờ xảy ra, ai ngờ nó lại xảy ra ngay lúc này, Lương Tín Nhân khuôn mặt như đen lại.

"Đi đi, anh còn chờ gì nữa? Em sẽ trong phòng vệ sinh đợi." Lê Hiền Hòa khẩn cấp nói, rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

"Đệt." Lương Tín Nhân không khỏi ai oán, nói.

Đường đường là một người tu luyện ngũ đoạn, nay bị người yêu bắt đi mua băng vệ sinh, không biết phải làm như thế nào luôn.

Chỉ cần cầm lên thôi là muốn đào cái lỗ dưới đất, rồi cắm cái đầu xuống cho rồi nói chi là cầm nó ra chỗ tính tiền.

"A, hay là xuống nhờ chị Điệp." Lương Tín Nhân lúc này nhớ tới Hồ Điệp, con gái đi mua thì sẽ không sao, hắn không khỏi tự hào bản thân rằng nhanh trí.

"Anh đi nhanh lên đi!" Tiếng nói gấp gáp từ trong phòng vệ sinh truyền ra.

Lương Tín Nhân nghe vậy thì cũng nhanh chóng đi xuống, đến trước cửa phòng Hồ Điệp, đưa tay lên gõ lấy cửa, nhưng gõ rồi thì lại không có ai ra mở cửa cho hắn, mặc dù trước của phòng vẫn còn để giày dép của Hồ Điệp.

"Chẳng lẽ nàng đang ngủ?"

Hắn vẫn đứng ở ngoài vừa gõ vừa hô thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có ai ra, hắn thử nắm tay nắm cửa vặn thử, thì phát hiện ra rằng cửa không khóa, Lương Tín Nhân mở cửa ra, cẩn thận tiến vào nhìn lấy xung quanh.

Mọi thứ vẫn như cũ, không có dấu hiệu gì lạ, Lương Tín Nhân vừa đi xung quanh vừa hô lấy tên Hồ Điệp, nhưng vẫn không có ai, cho đến khi hắn tới trước cửa phòng tắm thì cửa phòng tắm bỗng nhiên được mở, đập trúng mặt Lương Tín Nhân, khiến hắn không khỏi giật mình lui về phía sau.

Lương Tín Nhân cẩn thận nhìn xem, thì đập vào mắt hắn là một thân hình trần truồng, da trắng hồng hào, dáng cao, đường cong cơ thể tuyệt đẹp, chỗ lồi chỗ lõm, chỗ cần hồng thì hồng, chỗ cần to thì chắc tay hắn cũng nắm không hết, trên thân vẫn còn nước chảy xuống kèm theo hơi nước từ phòng tắm truyền ra, làm cho thân ảnh này càng thêm tuyệt mỹ, mặc dù nàng đã 28 tuổi nhưng nó vẫn căng, không có dấu hiệu đi xuống.

Với khung cảnh tuyệt đẹp này đã khơi dậy ngọn lửa trong lòng Lương Tín Nhân, ánh mắt không rời: "Thì ra nàng đang tắm. Thật tròn." Hắn chỉ có thể cảm thán.

"Ực."

Hồ Điệp sau khi trở lại phòng, thì bắt tay vào lựa đồ cho ngày mai, mặc dù chỉ là người phía sau nhưng ít nhất thì cũng nên để lại ấn tượng tốt cho Trần Xuyến, không tới nỗi là này nọ.

Sau khi lựa chọn xong thì nàng đi tắm một cái rồi mới đi ngủ, dù sao đây cũng là thói quen trước giờ của nàng.

Lúc tắm xong thì nàng lấy khăn tắm để lâu đầu, sau đó là mở cửa bước ra ngoài, dù sao đồ của nàng cũng để ở trên giường, cần ra ngoài đó để thay.

Mở cửa ra xong thì nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói, liền không khỏi bỏ khăn tắm ra để nhìn xem, thì lại thấy Lương Tín Nhân đang thẩn thờ tại đó nhìn lấy cơ thể nàng.

Lúc đầu có chút đỏ mặt, vì đây cũng là lần đầu tiên có người khác ngoài chồng cũ nhìn cơ thể nàng, nhưng nhớ tới khi trước cùng Lương Tín Nhân này nọ thì nàng cũng không ngại nữa mà bạo dạn hơn hẳn, dù sao thì bản thân đã không thể có được hắn thì cũng chỉ có thể như này để hắn có thể chú ý nàng hơn một chút là được rồi.

"Ô, Tín Nhân, em làm gì ở đây vậy?" Hồ Điệp vẫn như cũ, bình tĩnh hỏi,

"A, à, em có chút việc." Lương Tín Nhân tỉnh lại. kìm nén nói.

"Việc gì vậy? Em nói đi." Hồ Điệp vẫn đứng đó, hai tay cuộn lại trước ngực, nói, điều này càng tôn vinh lên vẻ đẹp của nó, khiến Lương Tín Nhân không thể rời mắt.

"À, ờ, em cần chị mua giùm cái thứ hồi chiều chị mua." Lương Tín Nhân mắt vẫn không rời, miệng thì nói.

"Thứ hồi chiều? À, em nói là băng vệ sinh nhỉ, chờ chị chút, chị có dư một gói." Hồ Điệp nói, sau đó là đi tới tủ đồ, cúi người xuống, mở tủ lấy một gói băng vệ sinh ra.

Quá trình nàng cúi xuống, đã để lộ thứ đó ra trước mắt Lương Tín Nhân, khiến cho hắn đầu óc lúc này chỉ còn mỗi thứ trước mắt.

Người ta nói, đàn ông nửa thân dưới là động vật, không thể nói câu này rất đúng với Lương Tín Nhân hiện tại, nửa thân dưới của hắn đã trở nên tự mãn, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được tình huống như này nói chi là tuổi trẻ 18 như Lương Tín Nhân.

Hồ Điệp cũng nhận ra điều này nhưng cũng không ngại, vẫn cứ thế lấy đồ đưa cho Lương Tín Nhân, khi nàng quay người lại thì thứ thu hút anh mắt nàng là nửa thân dưới Lương Tín Nhân.

Điều này khiến nàng gợi nhớ lại chuyện trong phòng tắm hôm trước với Lương Tín Nhân, sự tuyệt vời có thể nói là lần đầu tiên nàng được nếm thử, có thể khiến con người cảm thấy ghiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK