• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huỳnh Vân sau khi xách Vũ Phước đi, thì lần nữa xuất hiện là tại cục công an thành phố, hắn cứ thế mà tiến vào, tự nhiên như ở nhà, mọi người thấy hắn cũng không ai ngăn cản, tại vì nơi đây có tiếp nhận lấy khiếu nại các thứ, nhưng điều lạ là người này còn vác theo người khác đi vào, thời gian lại là ban đêm thế này.

Sau khi tiến vào Huỳnh Vân đi đến vị trí tiếp khách, đưa ra các giấy tờ tùy thân, rồi móc ra một khối lệnh bài đưa cho người trông coi.

Người trông coi sau khi khám xét các giấy tờ tùy thân cũng cầm lên lệnh bài xem, thì không khỏi bất ngờ, liền lập tức đứng lên chào rồi trả lại lệnh bài.

Huỳnh Vân gật đầu xem như chấp nhận, rồi mở miệng nói: "Đỗ Hoàng còn ở chứ?"

"Báo cáo, đội trưởng bây giờ đang ở bên trong, đang tiếp tục điều tra Ấn Ngọc." Người trong coi báo cáo.

"Đồng chí vô trong thông báo cho Võ Hoàng, sau đó sắp xếp một căn phòng kín để nói chuyện." Huỳnh Vân nói.

"Vậy thì mời ngài đi theo tôi vào phòng kín, sau đó tôi sẽ đi thông báo với đội trưởng." Người trông coi nói.

Huỳnh Vân gật đầu, sau đó xách theo Vũ Phước đi theo người trông coi vào phòng kín chờ đợi.

Người trông coi sau khi đưa Huỳnh Vân vào phòng, cũng ngay lập tức di chuyển tới thông báo cho Đỗ Hoàng, phía bên trong Đỗ Hoàng nhận được tin tức cũng ngay lập tức chạy tới phòng kín, vào bên trong hắn lập tức thấy Huỳnh Vân đang ngồi chờ tại đó, bên cạnh có một người khác, nhưng trên thân lại không còn khí tức.

Đỗ Hoàng nhanh chóng tiến lên, người thẳng tấp, một tay đưa lên trán, chào lấy: "Chào ngài, rất vui khi ngài ghé tới đây."

"Chào đồng chí, lần này tôi tới đây là để đưa cho đồng chí thứ này." Huỳnh Vân chào lại rồi chỉ chỉ lấy Vũ Phước.

Đỗ Hoàng thấy Huỳnh Vân chỉ lấy người đang nằm, thì cũng lập tức tiến tới lật lại người kia, xong hắn lên không khỏi kinh ngạc, nói: "Đây là... Vũ Phước!"

"Đúng vậy." Huỳnh Vân nói.

"Ngài như thế nào mà phát hiện được hắn?" Đỗ Hoàng tò mò hỏi, nếu như là bình thường thì hắn sẽ không hỏi, nhưng thành tung của Tổ Tham Lang thì hắn sẽ hỏi lấy, vì bọn người này cứ thoát ẩn thoát hiện, khó mà nắm bắt được hành tung.

"Hắn là theo dõi tiểu tử kia, lúc vô tình đi ngang qua ta thì bị ta phát hiện bắt lấy" Huỳnh Vân viện lý do nói.

"Tiểu tử kia? Tại sao? Hắn chỉ là người bình thường mà." Đỗ Hoàng nghi ngờ hỏi.

"Có lẽ là giám sát, giống như đồng chí phải người giám sát vậy."

Đỗ Hoàng nghe vậy rơi vào suy nghĩ, một lúc sau hắn mới nói: "Nói như vậy là trong tổ chức vẫn là tiểu tổ của chúng ta vẫn còn người của bọn hắn?" Theo hắn thấy thì việc bọn hắn phải người giám sát thì chỉ có những người trong tổ chức và tiểu tổ biết, và chỉ những người có thân phận mới được phép điều tra lấy giám sát, Tổ Chức sau lưng của Tổ Tham Lang có một tổ gọi là Tổ Thiên Ưng, tổ này có nhiệm vụ là điều tra thông tin, nhưng tổ này chỉ cho phép điều tra liên quan tới nhiệm vụ, còn những vấn đề cá nhân là không được phép điều tra, nên có thể nói rằng nguồn thông tin của Tổ Tham Lang nhánh 3 là từ bọn hắn bên trong mà rò rỉ ra.

"Điều đó thì phải dựa vào đồng chí." Huỳnh Vân không quan tâm Đỗ Hoàng suy nghĩ gì mà chỉ quan tâm Đỗ Hoàng sẽ làm gì tiếp theo, vì vậy sau khi nói xong hắn cũng liền đi ra khỏi phòng kín, để lại Đỗ Hoàng đứng đó suy nghĩ.

Ra khỏi cục công an, Huỳnh Vân móc điện thoại trong túi ra, mở phần tin nhắn, lúc nãy khi hắn chuẩn bị đi ngủ thì có tin nhắn của một người lạ gửi đến cho hắn với tin là: hắn liền nhanh chóng lao ra khỏi nhà đuổi tới, tới nơi thì thấy Lương Tín Nhân đang hấp hối, hắn đứng đó nhìn không có ý định ra tay, cho đến khi Lương Tín Nhân ngất thì mới ra tay.

Huỳnh Vân mở lấy điện thoại gọi cho số đó, nhưng lại không có tín hiệu, điều này khiến hắn trở nên tò mò, không biết là ai gửi, số người biết được số điện thoại hắn cũng không nhiều, hắn cũng không biết nghi ai.

"Ta cần điều tra loại bỏ." Đỗ Hoàng nói thầm, rồi cũng mang theo Vũ Phước đi.

Thật ra Cục Đặc Biệt Việt Nam có một bảng nhiệm vụ cũng như là nhận thưởng, chỉ cần bắt hoặc là giết người có trên bảng nhiệm vụ thì có thể cầm theo người đó đến nhận thưởng hoặc tăng cấp, nếu nơi làm việc xa Tổ Chức thì có thể gửi cho người truyền tin để người truyền tin gửi đi về Tổ Chức, mỗi một thành phố trên đất nước đều có một người truyền tin, và thông tin của người truyền tin là hoàn toàn bí mật, chỉ cần đi đến địa điểm mà cả hai quyết định sau đó người truyền tin sẽ tới.

Một giờ sau, tại căn nhà hoang trên Đà Lạt, có năm người đang ở đó.

"Vũ Phước đã chết." Phạm Đăng nói

"Cái gì?" Cả bốn người còn lại nghe tin liền bất ngờ.

"Nghe nói là bị Đỗ Hoàng đánh úp, bọn hắn giả vờ như bỏ qua cho tên kia rồi chỉ có mỗi Đỗ Hoàng âm thầm theo dõi, cho đến khi Vũ Phước xuất hiện, thì Đỗ Hoàng ra tay giết." Phạm Đăng nói

"Thật thâm sâu, đến cả người của bọn chúng mà bọn chúng cũng không tin." Ngọc Bình nói, bọn chúng ở đây là người của Cục Đặc Biệt và Tiểu Tổ.

"Không ngờ chúng ta lại dính bẫy."

"Bây giờ thế nào? Tiểu tử kia có giết hay không?" Một ngươi trong đó hỏi.

"Tiểu tử kia có thể vẫn là mồi nhử, nên tạm dừng ở đây nếu tiếp tục phái người sẽ lại bị bọn hắn bắt."

"Nhưng Thái Đỉnh ca..."

"Chuyện đó ngươi không cần lo, ta sẽ đi nói với hắn." Phạm Đăng nói, rồi cũng giải tán mọi người.

Trong lúc Lương Tín Nhân đang ngất thì mọi chuyện diễn ra đi theo một chiều hướng kì lạ, mọi chuyện thành ra hai tổ chức đấu đá nhau, không liên quan gì tới hắn nữa.

Kể từ lúc ngất sau 4 tiếng, Lương Tín Nhân mặt bị một thứ gì đó liếm liếm, theo đó hắn cũng tỉnh lại, mở mắt ra thì nhìn thấy một con chó hoang đang đứng đó liếm lấy mặt hắn.

Lương Tín Nhân sau một lát mơ màng thì, giật mình tỉnh lại, đứng dậy, nhìn lấy xung quanh, con chó thấy hắn như vậy liền cũng giật mình mà chạy trốn.

Lương Tín Nhân sau khi nhìn lấy xung quanh, mọi thứ không có gì lạ, xung quanh vẫn tối đen như mực, không một bóng người, dưới chân vẫn là Ấn Ngọc, hắn không khỏi lấy làm kì lạ.

"Vũ Phước đâu? Hắn không giết ta à?" Lương Tín Nhân tự hỏi trong lòng, nhưng một lúc sau vẫn không có được câu trả lời, không có cánh nào hắn chỉ có ném vấn đề này ra đằng sau, mà vui vẻ, dù sao lần này may mắn không chết là điều cực vui mừng rồi.

"A!" Một cỗ đau đớn truyền tới cánh tay hắn, nãy giờ lo lắng quá không để ý tới cánh tay đã bị nát xương, khí bên trong cơ thể cũng cạn kiệt.

"Thật là may mắn." Lương Tín Nhân lần nữa thầm than, nhớ tới lúc trước kế hoạch của hắn, biết là bản thân không đánh lai Vũ Phước, hắn đã lén lút chuyền một lượng khí trong cơ thể của hắn vào trong Ấn Ngọc, sau đó che giấu, làm giảm bớt đi khí trong cơ thể để làm ra bản thân yếu đi, cứ mỗi lần cản một cú đánh hắn lại giảm đi khí một chút, cho đến khi không còn, tiếp đó là đánh lạc hướng bằng cách ném Ấn Ngọc ra ngoài.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Vũ Phước sau khi nhặt Ấn Ngọc liền lộ ra sơ hở, Lương Tín Nhân liền thôi thúc khí đã che giấu trước đó để làm một cú Đệ Nhị Thức toàn lực, nhưng không ngờ vẫn không giết được hắn, có lẽ là do khí dùng không đủ hay là do Vũ Phước đã chặn.

Bây giờ lại gãy tay, Lương Tín Nhân không thể về nhà, liền chỉ có thể trở lai phòng sách, ngồi tu luyện để hồi phục.

Sau khi đến phòng sách, hắn liền ngồi xuống, vận dụng công pháp để hấp thu khí xung quanh để hồi phục, tốc độ hồi phục không nhanh, tốn gần 2 tiếng cánh tay hắn mới lành lặn lại, vì cánh tay đã lành, nên hắn lần này chuyển sang khôi phục khí trong cơ thể.

Khí đi vào trong cơ thể liền bồi bổ lấy mọi thứ bên trong cơ thể, nơi bị thương cũng dần khôi phục, xương cốt trong cơ thể được lần nữa cường hóa lên, dần dân khí trong cơ thể trở nên đầy ấp, một lúc sau khi đến giới hạn, nó liền bắt đầu bành trướng.

"Bụp." Một tiếng kêu nhỏ phát ra từ trong xương cốt hắn.

Lương Tín Nhân liền lâm vào cảm nhận, hắn thấy theo chiều dài xương cốt trong cơ thể bên trong xuất hiện lấy các đường ống nhỏ, không nhiều, nhưng bên trong có chứa lấy khí, có tác dụng cường hóa xương và thông suốt.

Luyện khí ngũ đoạn, sau một khoảng thời gian ở tứ đoạn đỉnh phong Lương Tín Nhân cuối cùng cũng đạt tới ngũ đoạn đồng nghĩ là luyện cốt trung kì.

"Không tệ, khí trong cơ thể tăng lên được hai phần." Lương Tín Nhân vui mừng nói.

"Bây giờ bên kia có thể biết ta là người tu luyện rồi, nên che giấu đã không có ý nghĩ, chỉ cần bọn hắn tới thì đối với ta hiện tại cũng có thể đối đầu mà không lo bị đánh bại, nhưng nếu nhiều người thì thật có ăn cám." Lương Tín Nhân thầm nghĩ, hắn vẫn không biết là hai bên đã dừng theo dõi hắn.

"Kệ đi, xe tới trước núi ắt sẽ có đường đi, bây giờ thì ta cần về nhà trước khi mẹ dậy và không nhìn thấy ta." Dù mạnh tới đâu thì Lương Tín Nhân vẫn sợ Trần Xuyến.

Hiện tại là gần 5 giờ sáng, về lúc này có vẻ như là hợp lý, chuẩn bị đồ cho tới 6 giờ rồi đi qua nhà Lê Hiền Hòa là vừa.

Lương Tín Nhân lén lút mở cửa, rồi tiến vào nhà, thành công tiến vào phòng, cứ tưởng không ai biết, nhưng có một người lúc đó mở mắt, miệng cười cười, rồi lại nhắm mắt ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK