• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế còn nhân quỷ là gì?" Lương Tín Nhân lần nữa hỏi.

"Nhân quỷ, như đã nói lúc trước, bọn chúng có hình dạng giống con người nhưng vẫn chỉ là hồn thể, nhưng bù lại bọn chúng có nhân tính hơn, có tốt có xấu, chứ không như thuần quỷ." Người thanh niên giải thích.

"Hmm.... còn cảnh giới?"

"Do quỷ không có cơ thể như con người nên bọn chúng không có luyện khí mà đổi thành Luyện Hồn, sau đó là Ngưng Thể, Ngưng thể cảnh, tại cảnh giới này bọn chúng sẽ ngưng luyện ra cơ thể để có thể sử dụng những công kích khác, nhưng bù lại những kỹ năng của quỷ trước đó sẽ biến mất, có được có mất, còn sau nữa thì ta không biết." Người thanh niên từ từ giải thích cho Lương Tín Nhân nghe, và hắn cũng cảm thấy là rằng, người này có tu vi lục đoạn nhưng sao hiểu biết về thế giới tu luyện lại ít như vậy?, vì tò mò nên hắn hỏi ngược lại Lương Tín Nhân.

"Ngươi, lục đoạn nhỉ? tu luyện từ nhỏ tới giờ à?"

"Không, mới tu luyện cũng gần một năm, nói đúng hơn thì là 10 tháng."

"Khụ, khụ, khụ, 10 tháng? 10 tháng được lục đoạn?" Người thanh niên có chút sặc nước bọt.

"Ừ, sao vậy? Chậm à?"

"À, ừ, cũng chậm." Người thanh niên ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại mắng lên: "Chậm cái đầu ngươi, ta tu từ nhỏ tới giờ mới được ngũ đoạn, ngươi nói 10 tháng được lục đoạn, tổ cha ngươi!!"

"Gia đình ngươi cũng là người tu luyện à?"

"Không, chỉ là người bình thường."

"Chỉ là người bình thường mà lại có thằng con như này, thì chắc có lẽ......" Người thanh niên thầm nghĩ.

"À mà ngươi là ai vậy?" Lương Tín Nhân nãy giờ vẫn chưa biết tên người thanh niên này.

"È hem, nghe cho kĩ, ta là đệ tử nhỏ nhất hiện tại của Tả Chân Phái, tên Thiên Thành." Thiên Thành vừa nói vừa ưỡn ngực một cách tự hào.

"Tả Chân Phái? Thiên Thành? Toàn những cái tên kỳ lạ, chưa nghe thấy bao giờ." Lương Tín Nhân nói.

"Đó cũng là chuyện đương nhiên, chúng ta thường hai đi từ nam vào bắc từ bắc vào nam để tìm và thay đổi những nơi có phong thủy xấu."

"Ồ, thế phái có mấy người?"

"Ba người!! Sư phụ và sư huynh đệ hai bọn ta."

"Khụ, dữ dội đấy, ta là Lương Tín Nhân." Lương Tín Nhân có chút khó tin, đặt tên là phái nhưng chỉ có ba người thì có chút lạ, nhưng dù sao thì đó là chuyện của họ không liên quan đến mình, Lương Tín Nhân giới thiệu lại.

Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện cuối cùng thì đến nơi những người khác đứng, bọn hắn giờ đây vẫn còn trong ảo giác.

"Giờ thì làm thế nào để đánh thức?" Lương Tín Nhân hỏi

"Tát một cái." Thiên Thành nói

"Ô."

Bạch!!!

Lương Tín Nhân không do dự, không nói hai lời, thẳng tay tát vào mặt Tô Ngọc Đạt cái bạch, miệng còn nói: "Tỉnh đi thằng lờ."

Tô Ngọc Đạt bị tác động vật lý mạnh, cũng liền tỉnh giấc, tay giơ lên ôm lấy má bị đánh trúng, la lên: "Đuỵt con mẹ, cái lờ gì thế, bố mày đang chuẩn bị đưa một em gái lên giường mà!!!"

Tiếng la của Tô Ngọc Đạt cũng làm đánh thức những người khác, nói như vậy, chỉ cần kêu nhẹ là có thể đánh thức rồi, nhưng vì Thiên Thành không thích Tô Ngọc Đạt nên mới nói là cần tát.

"Uy, uy, em gái gì ở đây? Mày bị hoang tưởng à? Hay để tao tát thêm một cái nữa cho tỉnh hẳn?" Lương Tín Nhân giơ tay lên, làm động tác muốn tát.

"Thôi, thôi, tha tao, tao tỉnh rồi, mà có chuyện gì vậy?"

"Đang đi giữa đường thì tụi mày đứng lại, xong tao phải lên kêu." Lương Tín Nhân đơn giản nói.

"Thế à? Thế mà tao lại mơ trong khoảng thời gian đó đấy, tụi mày cũng vậy phải không." Tô Ngọc Đạt nói, sau đó là quay người lại hỏi những đứa phía sau, những người sau cũng gật đầu xem như đồng ý.

"Mày lại chưa tỉnh rồi, để tao tát một cái nữa cho tỉnh hoàn toàn nào." Lương Tín Nhân lần nữa giơ tay, hắn cần làm gì đó để cho bọn này không nghĩ về thứ này nữa.

"Thôi, thôi, không nói nữa, chỉ có chút tiếc thôi, giờ thì khám phá cho xong rồi còn về nào, mai vẫn phải đi học." Tô Ngọc Đạt nói, tiếp đó là lần nữa dẫn đầu đi trước, những người khác đi sau, Lương Tín Nhân và Thiên Thành đi cuối cùng.

Yểm Quỷ đã không còn, phong thủy cũng đã phá hủy, không khí đã thay đổi, không còn ớn lạnh nữa nên hành trình tiếp theo của đám người không có gì trở ngại, chỉ có vài nơi đi qua nhìn có vẻ bừa bộn, chắc đây là nơi Thiên Thành đã phá hủy phong thủy.

Sau 10 phút, cả đám mới bước ra khỏi nơi này, Tô Ngọc Đạt có vẻ thất vọng nói: "Tao nghe ở đây có quỷ lừa gạt, cứ tưởng thế nào, thì ra là vậy, bọn đồn trên mạng mới lừa gạt thì có."

Lương Tín Nhân nghe vậy liền muốn đấm cho thằng này một phát, thằng này nó không biết Lương Tín Nhân phải ăn hành bao nhiêu lần đâu, nhưng trong lòng lại mặc niệm: "Không biết không có tội, không biết không có tội."

"Thế thôi, giải tán, tao buồn ngủ rồi."

"Tao cũng vậy."

...........

Thế là cả đám ở đây quyết định chia tay, dừng lại ở đây, ai về nhà nấy.

Lương Tín Nhân cũng chào tạm biệt để đi về, trải qua một khoảng thời gian như này, Lương Tín Nhân lần nữa cảm thấy đói, vì vậy trên đường về hắn có ghé vào quán ăn đêm gần nhà để ăn sau đó mới trở về lại nhà.

Trở lại nhà, Lương Tín Nhân nhẹ chân, cẩn thận di chuyển để tránh gây ra tiếng động, đánh thức mọi người, mặc dù đã đi rất nhẹ điều này có thể tránh đánh thức người đang ngủ nhưng lại không tránh được người đang thức.

Cửa phòng Hồ Điệp mở ra, Hồ Điệp cẩn thận ló đầu ra ngó, cho đến khi nhìn thấy Lương Tín Nhân thì mới hoàn toàn lộ người.

“Em đã về.” Hồ Điệp nói.

Lương Tín Nhân bị giọng nói làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn Hồ Điệp.

Nàng giờ đây mặc trên người một bộ váy ngủ đen, khá là mỏng, mỏng đến nỗi có thể nhìn xuyên qua và thấy da thịt bên trong, đường cong tuyệt đẹp, chỗ lồi chỗ lõm, làn da trắng trẻo, đôi chân thon dài, kèm theo đó là ánh đèn mờ ảo, phải nói rằng khung cảnh này giờ đây trông thật tuyệt hảo.

Lương Tín Nhân cứ thế mà nhìn, không nói gì, mặc dù người trước mắt có mặc một chút đồ nhưng trong mắt hắn giờ đây, Hồ Điệp như không mặc gì cả, cả cơ thể trần trụi, chỗ nào cong, chỗ nào có đặc điểm gì hắn đều biết hết.

Cơ thể hắn dần phản ứng lại theo đó khủy tay bỗng trở nên nóng và ngứa ngáy.

"Không xong, nguyền rủa, ngứa, muốn gãi" Cảm nhận được sự ngứa ngáy mặc dù chỉ như kiến cắn, nhưng đó là hàng chục con kiến cắn liên tục tại một chỗ, Lương Tín Nhân thầm nói, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh.

"Chị làm gì ở ngoài này?"

"Chị có chút lo, chị lo chuyện hồi chiều có chút tác động tới em, em muốn tránh mặt chị nên đi tới bây giờ mới về." Hồ Điệp có chút thập thò, dù sao thì đối với nàng-con gái đã từng có chồng, dụ người trẻ hơn 10 tuổi không phải ý hay.

"Không phải là vậy, thật sự là em có chút việc nên mới về trễ." Lương Tín Nhân phản bác.

"Thật chứ?"

"Thật, vì vậy chị có thể yên tâm về ngủ, với lại.... mặc đồ vào." Lương Tín Nhân có chút khó nói.

"Chị mặc như vậy cũng chỉ để em xem." Hồ Điệp nói lí nhí trong miệng.

"Chị nói gì cơ?" Lương Tín Nhân không nghe thấy nên hỏi lại.

"Không có gì, thế nhé, chị đi ngủ, à, Hiền Hòa ngủ với chị." Hồ Điệp nói sau đó trở lại phòng mình.

Lương Tín Nhân thấy liền liền nhanh chóng chạy về phòng của hắn, vọt vào phòng vệ sinh, mở nước lạnh, xối lên cánh tay của mình.

"Đây chỉ là lần một, những lần tiếp theo sẽ theo cấp số nhân, làm sao đây, ta không thể tránh mặt nàng nếu cứ ở chung một chỗ thế này, thật khó khăn." Lương Tín Nhân không khỏi cảm thán, giờ này chỉ cần gặp Hồ Điệp chín lần nữa thì coi như toang, chẳng lẽ hắn cần như thế với nàng ư, thật ra thì hắn cũng không ngại, dù sao cũng xém hai lần rồi, nhưng vấn đề nằm ở việc Hồ Điệp sẽ cảm nhận thế nào mà thôi, nàng sẽ tranh với Lê Hiền Hòa, hay là vẫn giữ mối quan hệ chị em như giờ, muốn biết những thứ này hắn cần đi hỏi nàng.

Nhưng nếu như nàng nghĩ bản thân là kẻ thứ ba thì sao? À không, kẻ thứ tư chứ, thì sẽ thế nào? Lỡ nàng nói với Lê Hiền Hòa thì sao?

Càng suy nghĩ thì càng nhiều vấn đề sẽ phát sinh, cứ thế này thì không biết bao giờ mới xong, hắn không thể áp đặt suy nghĩ của người tu luyện vào người bình thường các nàng, hắn cần chính là thời gian, thời gian để các nàng biết và tiếp thu về người tu luyện, đến lúc đó hắn sẽ để các nàng gặp nhau thương lượng và giải quyết.

"Thôi thì trước tiên cứ trốn lấy nàng, lỡ khi nào mà gặp nàng thì hỏi tránh nàng, xem nàng trả lời thế nào, mong sao mọi thứ thuận lợi, không có chiến tranh." Lương Tín Nhân thì thầm nói.

Sau khi cánh tay khôi phục lại như cũ, hắn lập tức leo lên giường ngủ, cả ngày hôm nay đã cực khổ lắm rồi.

Lần này hắn ngủ là ngủ đến sáng luôn, qua luôn giờ nấu bữa sáng cho đến khi Lê Hiền Hòa trở lại phòng và kêu hắn dậy, dù sao chuyện tối hôm qua đã đủ cho việc hắn tu luyện, với lại ăn hành mệt rồi cần nghỉ ngơi chút.

Do không có bữa sáng, nên Lê Hiền Hòa cũng chỉ vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi xuống phía dưới phòng Hồ Điệp để ăn, trước khi đi nàng có kêu thêm Lương Tín Nhân, nhưng hắn đã từ chối đi, giờ mà gặp thì sẽ là lần hai, hắn cần hạn chế khả năng gặp lại.

Vì vậy hắn chỉ đứng trước cửa phòng để nói tiếng chào rồi đi học luôn, hắn có thể ăn ở những quán cạnh trường.

-----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK