• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, sau khi Lương Tín Nhân tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang nằm ở trong phòng hắn, trên thân đang mặc lấy một bộ đồ khác, đầu thì đau nhức, khí trong cơ thể cũng đã cạn kiệt, hắn bây giờ không thể đứng lên được nữa là.

Ký ức cuối cùng mà hắn có đó là hắn đã mở nước lạnh và đứng trong đó gần nửa tiếng, nhưng ngọn lửa vẫn không có dấu hiệu giảm, mà càng đốt lấy khí trong cơ thể hắn, nhưng bây giờ thì nó đã yên ổn lại không hiểu vì sao.

Tuy vậy việc hắn có thể về tới nhà là nhờ Hồ Điệp, xíu nữa hắn sẽ xuống cảm ơn nàng sau, còn việc tại sao hắn lại có bộ đồ mới này thì chắc cũng do Hồ Điệp.

Lương Tín Nhân thử nằm nhằm mắt lại tu luyện để khôi phục khí, sau 1 tiếng thì khí trong cơ thể cũng đã có thể khôi phục được 1 thành, không quá nhiều nhưng cũng vừa đủ để giúp hắn đi lại được, không còn cần phải nằm yên một chỗ.

Bây giờ đã là 8 giờ, Lương Tín Nhân cần nhanh chóng dậy nấu đồ ăn sáng, sau đó là đi làm, còn một tiếng nữa là đã đến giờ làm của hắn.

Hắn cũng không quên gọi hỏi lũ bạn của hắn thế nào, hôm qua bọn chúng đã uống say không biết có về được nhà không, nhưng khi nhận được tin rằng bọn chúng đã về nhà an toàn thì Lương Tín Nhân cũng yên tâm.

Lương Tín Nhân bắt đầu xuống bếp, nấu một thứ gì đó để bỏ bụng, tiếp đó là đi xuống dưới lầu thì thấy Hồ Điệp đã ở dưới đó, hắn cảm thấy Hồ Điệp có gì đó thay đổi, da dẽ có vẻ như trắng hơn, kiều mị hơn lúc trước, và một cổ mùi vị, mùi vị của những thiếu nữ khi biết yêu vậy.

Không nghĩ nhiều nữa vì không có thời gian, Lương Tín Nhân nhanh chóng bước tới chào: "Chị Điệp, sáng tốt, cảm ơn chị hồi tối đã đưa em về."

Hồ Điệp nhìn thấy Lương Tín Nhân liền không khỏi nhớ tới chuyện hồi tối, liền đỏ mặt nói: "Không có gì, dù sao em cũng đã giúp chị."

"Chị cảm thấy thế nào? Có còn bị gì không?" Lương Tín Nhân thấy Hồ Điệp mặt có vẻ đỏ nên vội vàng hỏi, hắn sợ rằng nàng vẫn còn dính triệu chứng của thuốc.

"Không có gì, chỉ là trời có chút nóng." Hồ Điệp gượng cười nói.

"Thế thì tốt, giờ em đi làm đây, khi nào Hiền Hòa trở về thì lại nhờ chị." Lương Tín Nhân nhờ vã rồi nhanh chóng đi làm

“Ừm, em yên tâm.” Hồ Điệp vẫy tay chào tạm biệt và nói

Lương Tín Nhân sau khi ra khỏi nhà thì leo lên con xe ghẻ của mình để đi đến chỗ làm, hôm nay có thể xem là ngày thứ hai hắn làm ở đây.

Như truyền thống, Lương Tín Nhân vào thay đồ, chấm công, sau đó là ra làm việc cho tới 9 giờ thì lại đi về.

Công việc đầu bếp có vẻ như khá phù hợp với hắn, đặc biệt là làm ở những quán ăn gia đình, ở đây chỉ có những món ăn phổ biến của gia đình, không có những món ăn cầu kỳ, sang chảnh các thứ, làm rất thuận tay.

Ở phía khác, tại một con hẻm xưa nào đó, nơi đây là căn cứ của băng nhóm Trọng Vọng, Vũ Trọng đang nghe lấy báo cáo của các đàn em thì bỗng nhiên có đứa chạy vào, khuôn mặt hốt hoảng nói: “Anh Trọng, không ổn, mặt sẹo bị bắt!”

“Mặt sẹo? Mặt sẹo nào? Chỗ chúng ta có rất nhiều thằng mặt sẹo, mày không thế nói tên ra à.” Vũ Trọng khó chịu nói

“Là cái thằng mà nửa sẹo nửa xăm hình đấy.”

“À thằng đó, bị ai bắt?” Vũ Trọng đã nhớ ra người nào

“Công an.”

“Ồ, bị bắt rồi thì thôi vậy, biết vì sao bị bắt không?” Vũ Trọng không coi là gì hỏi, làm cái nghề này của bọn hắn là phải thường xuyên trốn tránh công an, nếu như để bị bắt là coi như bỏ, ở trong tù mục xương, không ai cứu được, chỉ cần biết lý do tại sao bị bắt là được rồi.

“Nó đi đòi nợ của cái thằng bị chặt một ngón tay kia, ai ngờ ba thằng lại bị bắt vì buôn bán và tàn trữ chất cấm, còn con nợ thì bị bắt vì dùng chất cấm, tiền nợ đòi được thì bị công an cầm luôn."

"Chỉ như vậy?"

"Đúng vậy, theo những gì được biết thì khi công an tới hiện trường thì đã thấy bốn đứa bọn hắn đã ngất tại đó, tứ chi của mặt sẹo thì bị thứ gì đó cắt qua không nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ bọn hắn đang bị thẩm tra trong đồn, người làm thì vẫn đang điều tra."

"Đệt mọe, mong sao thằng đó không khai chúng ta ra." Một người khác lo lắng nói.

"Tao thách tụi nó khai luôn, chỉ cần cha mẹ bọn hắn còn ở đây thì có cho tụi nó mười lá gan cũng không dám khai." Một người khác khinh thường nói, công việc bọn hắn đang làm mặc dù chỉ có một người làm nhưng người phải nhận lại nhiều hơn một, bù lại thì lợi ích cao, xem như có qua có lại.

"Anh Trọng, giờ làm thế nào?"

"Thằng kia đã bị bắt, chắn chắn là sẽ ở tù hoặc bị đưa đi trại cai, tiền thì cũng không thể lấy từ trong tay công an, xem như đã đòi được thằng này đi, chúng ta cần lắng lại một đoạn thời gian chỉ đòi những người kia, tiếp sau đó sẽ diễn ra công cuộc tranh đoạt địa bàn, tao sẽ nhờ thêm một số người tới trợ giúp." Vũ Trọng nói, hắn muốn mọi thứ lắng lại để chuẩn bị, không thể để mất thêm người vào lúc này, càng mất người thì băng nhóm của bọn hắn sẽ càng yếu, nếu như để những băng nhóm khác phát hiện thì sẽ thành đối tượng bị tranh giành mất, những việc khác thì để sau này giải quyết.

"Quyết định như vậy đi, chúng ta tém tém lại làm, chỉ làm sòng bạc ngầm, thuốc phiện thì để người tới đây mua, chúng ta sẽ không đi bán, tránh để bị phát hiện." Vũ Trọng lần nữa nhắc nhở, rồi giải tán đám người.

Trong phòng chỉ còn lại Vũ Trọng một người, một lúc sau thì lại có người xuất hiện, người nay không ai khác là David, đi bên cạnh hắn vẫn là thông dịch viên người pháp quen thuộc.

"David, mày đã tới."

"Trọng, mày gọi tao tới đây làm gì? Mày phải biết là tao rất bận rộn, không có thời gian để nói mấy chuyện tào lao." David cười giả tạo, nói.

"Bận rộn cái con mọe mày, ngày nào cũng ngồi đếm tiền nhận vào mà bị đặt." Vũ Trọng mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tao cần mày trợ giúp một số thứ."

"Trợ giúp? Nếu mày muốn tao trợ giúp, thì phải biết là cái giá của nó cũng không rẻ, mày nên hiểu điều này." David nói

"Tao biết, nhưng nếu như kế hoạch của tao thành công, thì mày sẽ được lợi ích to hơn hiện tại gấp nhiều lần." Vũ Trọng mê hoặc nói.

"Ồ, mày tính làm gì?"

"Đoạt địa bàn, tao cần mày cho tao một số người để giúp tao đoạt địa bàn."

"Đoạt địa bàn sao?" David tự hỏi rồi bắt đầu suy nghĩ, nếu như có thể giúp Vũ Trọng đoạt địa bàn thì lợi ích của hắn chắc chắn sẽ được tăng lên, điều này đơn giản dễ hiều khi hắn hợp tác với Vũ Trọng thì chia theo 9:1 còn những người khác thì là 8:2, hắn có thể dựa vào việc bản thân cho người giúp đỡ mà tiếp tục kéo lợi ích về phía hắn nhiều hơn.

Ngược lại Vũ Trọng cũng đang suy nghĩ David sẽ trả lời thế nào, để ứng phó theo.

Sau một hồi đắng đo suy nghĩ David mới lần nữa mở miệng nói: "Tao sẽ cho mày một số người và một số hàng nóng, nhưng mày sẽ dùng thứ gì để trả cho việc đó?"

Vũ Trọng biết David sẽ nói thứ này nên hắn cũng lập tức nói: "Lợi ích sẽ vẫn như cũ là 9:1."

"Vẫn không đủ."

"Vẫn không đủ? Thế mày muốn thế nào?" Vũ Trọng giả bộ tức giận nói.

Nhìn thấy bộ dáng của Vũ Trọng, David không khỏi cười lên, nói: "Một cái quận, tao muốn một cái quận do chính tay tao quản lý."

"Mày tham lam nhỉ?" Vũ Trọng hừ nói

"Thế nào? Người của tao có thể giúp mày đoạt được nhiều quận hơn mày nghĩ, ngược lại mày chỉ cần cho tao một cái quận, như thế nào? Hợp lý quá chứ gì nữa, lợi ích của mỗi người cũng tăng lên." David giải thích.

Vũ Trọng đã biết tên này sẽ được voi đòi hai bà trưng, nên giả vờ đắng đo suy nghĩ, nhìn David, một lúc sau thì hắn mới mở miệng nói: "Thành giao."

"Tốt lắm, hợp tác vui vẻ." David nghe được Vũ Trọng đồng ý liền không khỏi cười tươi hơn, sau đó là quay lưng đi ra ngoài, lần nữa trong phòng chỉ còn lại Vũ Trọng.

"Đợi đi, đợi cho đến lúc tao đoạt được địa bàn thì đến lúc đó tao không cho mày buôn, thì mày sẽ làm được gì? Đến lúc đó lợi ích cũng sẽ về dưới tay tao thôi." Vũ Trọng nhỏ giọng nói

Mỗi người đều có một kế hoạch, một kế sách riêng để bảo vệ lợi ích của bản thân, kể cả Vũ Trọng.

Phía bên ngoài, đang đi bên cạnh David, thông dịch viên mở miệng nói: "Ngài sẽ làm thế nào khi tên đó đoạt được địa bàn rồi không cho chúng ta buôn?"

"Ngươi nên biết, khắp cái Sài Gòn này, không chỉ có một băng nhóm của hắn, nếu không được buôn, thì chúng ta sẽ giúp một băng khác đoạt lấy địa bàn của hắn." David cười nói

"Nếu như những băng khác cũng như vậy?"

"Điều này thì càng đơn giản, đó là tự tạo cho bản thân một băng đảng, để cho chúng nó lớn mạnh sau đó chúng ta sẽ phái người đi đoạt địa bàn, đến lúc đó thì lợi ích hoàn toàn sẽ thuộc về chúng ta." David lòng tham không đáy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK