• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên lầu thì bận rộn, phía dưới lầu cũng không kém, tiếng động bị Hồ Điệp nghe thấy, nàng không thể kiềm chế lấy bản thân khi nghe được âm thanh như vậy, lúc trước thì không như từ khi hai người Lương Tín Nhân tới và âm thanh bị nàng nghe thấy, nàng chỉ có thể trùm chăn lại mà giải quyết.

Sáng hôm sau, Lương Tín Nhân dậy sớm để tu luyện, cho đến 7 giờ sáng, Lương Tín Nhân bước lại vào trong phòng để kêu Lê Hiền Hoà tỉnh dậy, hai người hôm nay muốn đi mua thêm một số đồ dùng hằng ngày và đồ ăn, kể từ hôm nay Lương Tín Nhân sẽ vào bếp để nấu ăn cho hai người.

Đợi Lê Hiền Hoà tỉnh dậy đã là 8 giờ, sự chuẩn bị của con gái thật đáng sợ, 5 phút như 1 tiếng vậy, khiến Lương Tín Nhân chờ mệt mỏi, cho tới khi nàng thay đổi lấy một bộ đồ xinh đẹp bước ra, cả hai mới đi xuống dưới nhà.

Lương Tín Nhân cảm thấy bản thân như bị dejavu vậy, khi chào Hồ Điệp, Hồ Điệp lại đỏ mặt mà chào hai bọn hắn, nhưng không hiểu lý do tại sao Hồ Điệp lại đỏ mắt nên Lương Tín Nhân cũng bỏ qua, mà cùng Lê Hiền Hoà đi ăn sáng.

Sau khi ăn sáng xong, cả hai lên con xe của Lương Tín Nhân và đi đến siêu thị, mặc dù chỉ là mua đồ hằng ngày nhưng khi đi qua các cửa hàng quần áo, son môi các thứ thì nàng lại lôi hắn đi vào, nhưng chỉ vào nhìn nhưng không mua, do chi tiêu của cả hai là không đủ, nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Lê Hiền Hoà, Lương Tín Nhân quyết định cần tìm thêm một công việc nữa, dù sao cách nhập học còn tận 1 tháng hơn nên trong một tháng hơn đó có thể đi làm thêm.

Trong khi đó, tại một con hẻm đâu đó tại Sài Gòn, nơi đây dù trời hiện tại có sáng đi chăng nữa, nhưng ở đây lại rất tối, không khí âm u, khó ngửi, xung quanh đang có rất nhiều người đang ngồi dựa vào tường tại đó, quần áo xộc xệch, khuôn mặt hóp vào trong, tinh thần sa sút, không có một tí sức lực nào, phía dưới đất còn có những mũi tiêm, những gói bọc bột trắng.

Gần đó có một căn nhà, cấu trúc của căn nhà nhìn bên ngoài như rất cũ, kiến trúc xưa, đây là những tòa nhà được xây dựng vào những năm 28 thuộc thế kỉ trước.

Đi vào bên trong căn nhà gần đó thì mọi thứ hoàn toàn như mới, nơi đây tập trung rất nhiều người, đang hô to hô nhỏ những con số, tiếng động của những con xúc xắc kèm theo là tiếng nhạc gây cấn, thứ được đánh tại nơi đây là tiền mặt, không có giống như những sòng bạc chính quy là phải quy đổi thành thẻ, nên có thể thấy nơi đây là sòng bạc ngầm.

Nơi đây được chia làm 2 tầng, tầng dưới dành cho những người chơi với lợi tức nhỏ, phía trên là dành cho những người chơi với lợi tức lớn, còn có một căn phòng nghỉ ngơi nữa.

Phía bên trong phòng nghỉ hiện tại đang ngồi một nhóm người, loại người nào cũng có ở đây, từ người Trung đến người Pháp, đặc biệt là người Pháp, có vẻ như tên này là kẻ cầm đầu tại đây, nếu như không lầm thì những thứ rớt phía ngoài là do tên này buôn vào đây, và dụ dỗ mọi người dùng nó.

Khi con người dùng lấy thứ đó, thì sẽ càng ngày càng lấn sâu vào, không thể tách rời, cho đến khi hoàn toàn mất đi nhận thức của bản thân đối với mọi thứ xung quanh, đã không thể tách rời thì đồng nghĩa với việc con người sẽ dùng đủ mọi cách để có thể mua nó, đây là những thủ đoạn kiếm tiền của những loại người này, thứ này đã được thực hiện từ cách đây rất lâu, khi thực dân Pháp đổ bộ vào nước ta.

"Những con nợ thế nào rồi?" Một người trong đám người nói.

"Hầu như là đã được trả và bọn hắn vẫn tiếp tục mua và đánh bạc, nhưng có một số người đã trả nhưng chưa trả hết thì lại tiếp tục nợ chúng ta." Một người báo cáo.

"Hãy bắt bọn hắn trả hết rồi mới cho hắn nợ, nếu không cho tới lúc bọn hắn chết rồi ai trả cho hắn." Một người khác gõ bàn nói.

"Nhưng có vẻ như bọn hắn đã bán hết đồ của bản thân đi rồi, không còn tiền thì phải."

"Không còn thì để bọn hắn tìm thứ gì đó gán nợ, không ai nợ chúng ta mà có thể chạy trốn, bọn hắn có phía dưới không?"

"Có, vẫn còn đang cố đánh bạc gỡ nợ đâu."

"Đem bọn hắn lên, cho bọn hắn chơi ba đời nữa vẫn không thể thắng được một lần chứ nói chi là gỡ nợ."

Người kia nghe vậy liền gật đầu, kêu người đem đám người kia đi lên, khi bị bắt đi những người này tỏ ra không theo nhưng cho đến khi tiến vào căn phòng thì cả đám lại câm như hến, không dám thở mạnh, người run cầm cập, vì bọn hắn đã biết người gọi bọn hắn là chủ nợ.

"Giờ thì, tụi mày nó xem nên làm thế nào để trả nợ đây?"

"Xin các đại ca cho em thêm một chút thời gian, khi nào gỡ lại được thì em trả."

"Bọn em cũng vậy." cả đám theo sau nói

"Tao đã nghe tụi mày nói câu này hàng trăm lần nhưng có ai đã từng gỡ được chưa? Và những thứ tụi mày dùng cũng không phải là miễn phí, đéo nói nhiều, tụi mày làm thế nào để trả nợ đây?" Người này ngón tay gõ gõ lên bàn, nói.

Đám con nợ không ai nói gì, bọn hắn hầu như đã dùng hết tiền của mình vào việc đánh bài và chơi đồ, đã vậy còn nợ, giờ tìm đâu ra tiền để trả, gia đình khi biết bọn hắn đánh bạc thì cũng đã cách ly, không thèm liền lạc với bọn hắn, mọi thứ trong căn phòng trở nên im lặng, đám chủ nợ không nói gì nhắm tạo áp lực cho những con nợ.

Một lúc sau, vẫn không có ai nói gì, đám chủ nợ một người bên trong nói: "Nếu như không có cách thì chỉ có thể trả bằng một ngón tay với mỗi một triệu, hết ngón tay thì tới ngón chân cho đến khi hết nợ thì thôi." giọng nói mang theo tính uy hiếp, tàn nhẫn.

"Chờ đã, em cần thời gian để tích góp số tiền, nên các đại ca hãy cho em thêm một chút thời gian, tới lúc đó em sẽ trả đủ." Một con nợ lên tiếng, giọng nói run, hắn không biết sẽ làm sao tích góp nhưng trước tiên cứ xin thời gian đã.

Những còn nợ khác cũng theo sau nói.

Đám chủ nợ cũng tính cho bọn hắn thời gian, nhưng để cho những con nợ này biết sợ thì cần phải có người thị phạm cho, nên chủ nợ chọn lấy hai người trong đám con nợ.

Phập!

Người đầu tiên chưa kịp ho he gì thì đã bị người kia đè tay xuống, lưỡi dao vô tình chém thẳng xuống, một dòng máu tươi bay lên và một ngón tay bay ra ngoài, sau đó mới đến tiếng hét thất thanh của tên kia.

Người thứ hai thấy vậy liền run hơn, chưa kịp tỉnh giấc thì đã bị người kia đè tay xuống, dao đưa lên cao, chuẩn bị hạ xuống thì người thứ hai bỗng lên tiếng.

"Chờ đã, chờ đã, em có thể gán nợ, em có một con vợ, dạo này có vẻ làm ăn khấm khá nên sẽ có tiền, em sẽ đưa địa chỉ cho các anh, các anh kêu người đi lấy." Người thứ hai nhanh chóng nói.

"Ồ, mày còn chỗ để gán nợ cơ à." Người kia nói.

"Đúng, đúng." Người thứ hai gật đầu.

"Thế thì ghi ra đi, tao sẽ kêu người đi lấy, cho tới khi nhận được tiền, thì mày phải ở đây, nếu như không nhận được thì mày phải trả gấp đôi vì đã làm tốn thời gian." Người kia đe dọa nói.

Người thứ hai nghe vậy liền gật đầu, nhanh chóng ghi địa chỉ vào tờ giấy, sau đó đưa cho người kia, người kia nhận được cũng đưa cho đồng bọn.

"Những người khác đi đi, thằng kia thì ở lại cho đến khi bọn tao nhận được tiền." Người kia đuổi đám con nợ đi.

Đám con nợ cũng vui mừng chạy trốn, người bị cắt mất ngón tay thì đi tìm chỗ băng bó, chỉ có người thứ hai thì đang run đứng đó.

"David, mày thấy thế nào? Nơi đây không tệ đấy chứ?" Người kia nhìn về phía người Pháp nói.

Do tên người Pháp này không hoàn toàn hiểu tiếng Việt nên bên cạnh có người phiên dịch sang tiếng Pháp cho hắn.

"Không tệ nha Vũ Trọng, so những gì tao dự tính còn cao hơn nhiều, tụi mày cứ việc yên tâm làm ăn, hàng các thứ tao sẽ cung cấp, nhưng lợi nhuận không được phép thay đổi, tao 9 mày 1." David cười nói.

“Ít nhất cũng phải 8:2 chứ” Vũ Trọng nói

“8:2? Mày nghĩ gì vậy? Mày biết sự khó khăn để buôn hàng qua đây không? Bọn tao phải né không biết bao nhiêu là cục kiểm duyệt, thế mà mày đòi 8:2?” David khinh thường nói.

“Nhưng tụi tao đã mở nơi để mày tiêu thụ, tụi tao cũng tránh né cảnh sát vậy.”

“Làm như chỉ có đám tụi mày, không có tụi mày tao cũng có thể nhờ lũ khác ở các quận khác, nói ra mày cũng phải cảm ơn tao về vụ làm ăn này, nếu không có tao, tụi mày vẫn chỉ là cướp giật thôi.”

“Nửa đúng nửa sai, chúng ta là hợp tác cùng có lợi, nhưng lợi của bọn tao lại ít hơn rất nhiều.” Vũ Trọng khó chịu nói.

“Không cần đòi hỏi, tao sẽ không đổi ý, nếu mày không đồng ý, tao sẽ tìm người khác, đến lúc đó mày sẽ không còn gì.” David tự tin nói, không ai có thể từ chối lợi ích, dù chỉ là một chút thì vẫn là lợi ích, lòng tham mà.

“Thế thì theo như mày đi.” Vũ Trọng nói, rồi đi ra ngoài, đồng bọn hắn cũng đi theo sau, chỉ để lại David và thông dịch viên của hắn đứng đó.

David sau khi thấy Vũ Trọng đi liềm quay sang hỏi thông dịch viên: “Kế hoạch thế nào rồi?”

“Chúng ta vẫn đang nói chuyện với nhóm khác, bọn hắn vẫn có chút e dè, không có lập tức đáp ứng.” Thông dịch viên nói

“Thế thì gia tăng lợi ích cho bọn hắn.” David nói

“Nhưng nếu làm như vậy mà bên này mà biết thì đến lúc đó…”

“Sợ gì? Bên này lúc đó phát hiện thì cũng đã trễ, bọn hắn có thể làm gì? Ngoài việc chấp nhận, nếu như không hợp tác nữa thì cũng chả sao, chúng ta không lỗ, mà bọn hắn lỗ.” David mưu mô nói.

“Vậy thì theo ý ngài.” Thông dịch viên nói, rồi cả hai bắt đầu di chuyển sang nơi khác

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK