Nhưng hết lần này tới lần khác đạo diễn còn nói nam chính diễn xuất tốt, còn dùng kiểu ánh mắt con trai nhìn thấy ba
Ôn Thiều Ngọc nhớ tới miêu tả trong kịch bản, con ngươi hẹp dài trong phút chốc nheo lại, bên trong tràn ngập lạnh lẽo.
Trong thoáng chốc, nam chính đã tấn công đến.
Đây là cảnh đánh nhau vô cùng quan trọng, đạo diễn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.
Lúc trước Ôn Thiều Ngọc bị đạp nhiều lần như vậy mà đạo diễn vẫn không hài lòng, còn cho hắn nửa giờ mài giũa thật tốt.
Ôn Thiều Ngọc gần như lập tức hiểu được vì sao lại có vấn đề.
Thân là ba, võ thuật giờ phút này sao có thể kém hơn con trai chứ?
Ôn Thiều Ngọc vẫn còn cảnh diễn phía sau, hắn chết không vẻ vang, cho nên không phải chết trong lúc đánh nhau vớ con trai. Hắn phải biểu hiện ra ngoài thật thành thạo.
Không biết có phải tâm trạng thay đổi hay không mà quyền cước của Ôn Thiều Ngọc thoạt nhìn trở nên tự nhiên hơn, mấy năm trước hắn học hát kinh kịch nhưng vẫn luôn hát vai đào.
Dáng vẻ rất tốt.
Hắn vừa nghĩ thông suốt là dáng dấp cả người đều thay đổi.
Ôn Thiều Ngọc chạm đến là thôi, không nghe thấy đạo diễn kêu cắt nhưng thân thể thản nhiên đứng lại, nhẹ nhàng nói: "Nhóc con, không tệ."
Sau đó phóng khoáng xoay người rời đi.
"Cắt!"
Đạo diễn hài lòng hô xong, vui vẻ nhìn màn hình, còn gọi Ôn Thiều Ngọc tới: "Tiểu Ôn, mau tới xem! Đoạn này cậu diễn không tệ, cuối cùng cũng tìm được cảm giác rồi. Cậu nói cho tôi biết xem cậu nghĩ thế nào?"
Ôn Thiều Ngọc có hơi được thương mà sợ: "Lúc ấy tôi nghĩ là người này phong lưu, có vô số phụ nữ nhưng chỉ có một đứa con trai. Hắn không thích đứa con trai này nhưng cũng không căm ghét nó, chỉ là không chịu trách nhiệm mà thôi. Lần đầu tiên nhìn thấy con trai mà đánh nhau với con trai một trận. Hắn chỉ muốn thăm dò con trai, sẽ không ra tay tàn độc, muốn biểu hiện ra rằng mình thành thạo điêu luyện..."
Đạo diễn vốn không có hảo cảm gì với diễn viên được nhét vào này.
Lúc trước chính là cố ý để cho thằng nhóc này chịu khổ một chút, biết khó mà lui.
Phân cảnh của vai ba nam chính tuy không nhiều nhưng rất có ý nghĩa.
Không ngờ tên này lại mang đến cho ông ta một niềm vui lớn như vậy.
"Không sai, tiếp tục cố gắng."
Đạo diễn vỗ vỗ bả vai Ôn Thiều Ngọc, để Ôn Thiều Ngọc đi.
Nam chính bên cạnh nhíu mày, liếc mắt nhìn đạo diễn muốn nói lại thôi, lúc xoay người lại mặt đều đen thui.
Ôn Thiều Ngọc vui vẻ trở về khách sạn, nằm trong khách sạn không muốn động đậy.
Nhưng trong lòng hắn rất vui vẻ.
"Đạo diễn khen tôi!"
Mặt A Kiến không chút thay đổi.
Anh ta cố ý lấy bột ngâm chân gia truyền rắc vào trong chậu để Ôn Thiều Ngọc ngâm chân.
Ôn Thiều Ngọc cũng không muốn A Kiến hầu hạ hắn, hắn bèn tắm rửa, mặc quần dài rồi ngồi ở bên giường bắt đầu ngâm chân.
"Ha, cậu nói đúng đấy, thứ này tốt ghê! Chỗ mà thằng nhóc kia đá tôi tuy vẫn còn hơi đau nhưng không đến mức khiến tôi không thể kiểm soát được nét mặt của mình."
Ôn Thiều Ngọc cười vô cùng ngu ngốc.
"Anh Ôn, anh ngâm chân trước đi, tôi đi lấy đồ ăn cho anh." A Kiến đứng dậy đi ra ngoài.
Ôn Thiều Ngọc bèn nằm xuống giường thoải mái ngâm chân, ngất ngất ngây ngây thiếu chút nữa đã ngủ thiếp đi.
A Kiến xuống dưới lầu, Hoàng Hán Thăng tự mình tới, trong tay còn mang theo đồ ăn: "Thế nào rồi?"