Mục lục
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng hai, trên ban công.

Ban công thông thoáng, có rất nhiều cây xanh giống như kiểu quán cà phê chỉ xuất hiện sau này.

Ôn Oanh nằm sấp trên bàn làm bài tập, Luật Cảnh Chi ở bên cạnh nhìn cô bé múa bút thành văn.

Cậu bé không hiểu vì sao phải viết một chữ nhiều lần như vậy.

"Cậu không biết viết hả?"

"Biết chứ?"

"Vậy tại sao cậu vẫn viết nhiều lần như vậy chứ, làm vậy không phải là đang lãng phí thời gian sao?"

Từ nhỏ Luật Cảnh Chi đã được giáo dục rằng phải chú ý hiệu suất, giống như việc làm đi làm lại nhiều chuyện đã biết làm rồi như thế này sẽ khiến cậu bé cảm thấy lãng phí thời gian.

Ôn Oanh mềm mại nói: "Giáo viên giao bài tập nghỉ đông, không làm không được."

Cô bé thở dài, phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc xa xa rồi lại vùi đầu tiếp tục viết.

"Nhưng cậu biết làm mà."

"Nhưng giáo viên không biết, cái giáo viên muốn là chứng thực trên vở để tớ có thể nhớ kỹ mãi mãi." Ôn Oanh hỏi Luật Cảnh Chi: "Cậu không có bài tập nghỉ đông sao?"

Luật Cảnh Chi lắc đầu: "Không có bài tập nghỉ đông."

"Hâm mộ cậu thật."

Ôn Oanh thật sự vô cùng hâm mộ.

Luật Cảnh Chi nhìn Ôn Oanh còn đang rầu rĩ vì bài tập nghỉ đông, nghĩ đến chuyện sau năm mới mình sẽ phải ra nước ngoài là trong lòng càng thêm phiền muộn.

Đây là con đường mà trẻ em Hương Thành nhất định phải đi.

Rất nhiều đứa trẻ sau khi du học ở nước ngoài trở về đều có thể có được một công việc với mức tiền lương cực cao.

Tuy cậu bé không cần ra ngoài làm việc nhưng cậu bé cũng phải học hỏi những kiến thức tiên tiến hơn. "Oanh Oanh."

Luật Cảnh Chi vẫn quyết định nói cho cô bé biết chuyện mình sẽ ra nước ngoài.

"Sao thế?"

Ôn Oanh còn đang vùi đầu viết chữ, căn bản không ngẩng đầu lên nên cũng không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Luật Cảnh Chi.

"Tớ phải ra nước ngoài.” Luật Cảnh Chi nhìn thấy bút trong tay Ôn Oanh thoáng dừng lại, lo lắng cô bé sẽ hiểu lầm nên vội vàng bổ sung: "Tớ vẫn sẽ trở về trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè hàng năm. Lúc tớ trở về Hương Thành là chúng ta có thể gặp nhau rồi."

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh không nói lời nào, trong lòng hơi bối rối.

Ôn Oanh là người bạn đầu tiên của cậu bé nên cậu bé rất quý trọng, càng không muốn để cho bất kỳ kẻ nào thay thế địa vị của mình trong lòng Ôn Oanh.

"Giống như lúc cậu trở về Bình Thành, còn tớ thì đến một thành phố khác. Khi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đến, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây. Hơn nữa vẫn còn có thể tiếp tục gọi điện thoại."

Ôn Oanh nghe đến đó lắc đầu: "Cậu gọi điện thoại từ nước ngoài về, tớ nhận điện thoại phải trả phí, mà tiền điện thoại đắt đến thế, chẳng bằng viết thư là tốt lắm rồi."

Luật Cảnh Chi rất muốn nói tớ sẽ trả tiền điện thoại nhưng cậu bé kiềm chế.

"Nếu cậu viết thư thì phải gửi đi, gửi một phong thư từ nước ngoài về nước phải mất khoảng chừng một tháng, thậm chí lâu hơn mới đến tay cậu được. Tớ còn chưa nhận được thư hồi âm của cậu thì đã về nước luôn rồi."

Tuy rằng Luật Cảnh Chi rất muốn viết thư với Ôn nhưng chuyện viết thư thật sự không thể thực hiện được.

Ôn Oanh rất nhớ điện thoại di động đời sau.

Lúc đó thuận tiện biết bao! Cho dù không có điện thoại di động thì có máy tính cũng được, dùng email là được.

Nhưng mà bây giờ không có gì cả.

"Vậy thì không cần liên lạc đâu, dù sao tớ không liên lạc cũng sẽ không quên cậu." Ôn Oanh không biết một câu nói lơ đãng của mình đã dỗ dành được Luật Cảnh Chi.

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ mang quà về cho cậu, cậu muốn gì?" Luật Cảnh Chi chủ động hỏi.

Ôn Oanh không có dục vọng gì về mặt vật chất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK