Mục lục
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé nói rất tùy ý: "Chỉ cần là cậu tặng, mặc kệ là cái gì tớ cũng đều thích."

Luật Cảnh Chi dè dặt nhếch khóe miệng.

"Vậy đến lúc đó tớ sẽ đi xem có gì thích hợp với cậu không." Nghe nói ở nước ngoài có rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp, đến lúc đó cậu bé sẽ mua thật nhiều để mang về tặng cho Ôn Oanh.

Giữa trưa.

Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi ăn một bữa cơm ở nhà.

Buổi chiều hai anh em rời đi.

Mùng ba, bà Ôn muốn đi mua đồ cho con gái và ba đứa cháu ngoại, Luật Cảnh Chi cũng tới.

Đoàn người rầm rộ đi dạo phố.

Bà Ôn cũng không ngại tốn tiền, thứ gì bà nhìn trúng mà có thể mang đi là bà sẽ mua hết.

Ôn Oanh cũng vậy.

Cô bé mua đồ rất thực dụng.

Cặp sách, giày chơi bóng, quần áo..

Và rất nhiều thức ăn.

Mùng ba đã mua rồi, mùng bốn vẫn mua tiếp.

Cũng bởi vì một câu của Ôn Độ.

"Mua nhiều một chút, mọi người không cần ngồi xe lửa trở về, đến lúc đó con sẽ bảo đội xe trực tiếp đến thành phố một chuyến. Lúc đến Mông thị cũng vừa vặn đi qua nhà chúng ta nên có thể mang theo đồ mà mọi người mua. Để đồ ở nhà, nghỉ ngơi một ngày, sau đó lại xuất phát đến Mông thị." 

Bà Ôn cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Vì thế dẫn cháu gái tiếp tục đi mua đồ.

Chỉ cần là đồ mà trong nước thiếu, bà Ôn sẽ mua nhiều một chút.

Ví dụ như Ôn Oanh dùng sữa và các nguyên liệu khác để làm bánh ngọt, lần này trở về bà nội mua rất nhiều.

Sáng sớm mùng năm, bà Ôn cố ý gói một bàn sủi cảo lớn, còn gọi Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi tới.

Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

"Ngày mai bà và Oanh Oanh sẽ trở về. Mấy đứa học tập thật chăm chỉ, làm việc thật chăm chỉ. Có chuyện gì cũng đừng giấu giếm, gặp chuyện thì mọi người sẽ cùng nhau giải quyết."

Bà Ôn lại nói thêm vài câu, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.

Luật Hạo Chi tìm người đóng gói xong đồ đã mua trước đó để Tư Đồ Quang Diệu sai người đưa đến bến tàu.

Sáng sớm mùng sáu.

Ôn Oanh đã theo bà nội lên thuyền.

Cô bé đứng trên boong tàu nhìn Luật Cảnh Chi đứng trên bờ, dùng sức vẫy vẫy tay với cậu bé.

Cô bé đặt tay lên miệng, la lớn: "Chi Chi, nghỉ hè gặp lại. Cậu phải giữ sức khỏe nha!"

Luật Cảnh Chi cũng đứng trên bờ lớn tiếng hộ: "Oanh Oanh, chờ tớ trở về.”

"Được."

Ôn Oanh đứng trên thuyền hồi lâu cũng không vào, cho đến khi cuối cùng không còn nhìn thấy Luật Cảnh Chi nữa mới lưu luyến không rời trở về.

Ở chung với bạn nhỏ lâu như vậy, lúc tách ra sẽ thấy không quen.

Ôn Oanh rầu rĩ không vui.

Nhưng sau khi tới Sở Thành, Thiết Tỏa đã dẫn theo Đại Ni và Nhị Ni lẫn Ôn Oanh đi dạo cả thành một lần.

Ôn Oanh ngồi ở phía sau xe đạp chơi vui đến quên cả trời đất, đã sớm quên mất Luật Hạo Chi ra sau đầu. Mùng tám.

Sáng sớm.

Bà Ôn ngồi xe xuất phát.

Trước khi đi, Ôn Độ còn cố ý nhắc nhở bà nội: "Bà nội lên đường nhất định phải cẩn thận một chút. Nửa đoạn sau thời tiết sẽ trở lạnh, bà phải mặc thêm quần áo vào. Chỉ mặc thêm quần áo vẫn không đủ, con có để thêm cho bà hai bên đây, đến lúc đó bà tự quấn lấy nhé. Lúc ăn cơm cũng đừng tiếc gì cả, khi đi phải ăn chút cơm nóng."

Bà Ôn nghe cháu trai lải nhải cả ngày, tuy ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng rất dễ chịu.

"Biết rồi, biết rồi, bà không phải trẻ con, cũng không phải chưa đi qua con đường này. Hơn nữa không phải vẫn còn có anh họ con đi theo sao?"

Bà Ôn cảm thấy cháu trai chỉ đang quá lo lắng cho người nhà mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK