Đóng nam chính không phải là một chuyện đơn giản, Ôn Thiều Ngọc cũng biết. Diễn xuất của Ôn Thiều Ngọc trong mắt đạo diễn Chương vẫn rất ngây ngô nên bọn họ cũng chậm rãi mài giũa.
Về sau không đủ tiền, A Thăng chủ động tìm tới Chương Hoa.
Cũng không biết hai người nói như thế nào, dù sao sau này Chương Hoa cũng không còn phát sầu vì tiền nữa.
Vì để mình càng phù hợp với nhân vật hơn mà Ôn Thiều Ngọc thậm chí còn giảm béo.
Cả người hắn thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.
Hắn để một mái tóc bóng mượt đặc trưng của thời đại đó, mặc một thân trường bào màu xám tro, đứng ở trên đường trông vô cùng cô độc.
Nhưng với dáng người cao ngất kia, ai cũng nhìn ra được vẻ ngông nghênh cả người.
Ôn Thiều Ngọc diễn hết cảnh này đến cảnh khác, số lần từ NG không ngừng đến NG càng ngày càng ít, tiến bộ có thể trông thấy rất rõ ràng.
Đừng thấy Chương Hoa lúc mời Ôn Thiều Ngọc hèn mọn như vậy, nhưng lúc quay phim ông ấy lại hết sức nghiêm khắc. Có gì đó không thích hợp là phải quay đi quay lại không ngừng.
Làm việc chậm nhưng rất tỉ mỉ.
Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều dốc sức hướng về cùng một phương hướng, mọi người đồng tâm hiệp lực chỉ muốn quay tốt bộ phim này.
Trước kia thiếu tiền, sau này ngay cả tiền cũng không thiếu nữa.
Bên phía Tư Đồ Quang Diệu thậm chí còn phái người chuyên môn đến hỗ trợ.
Chương Hoa cần cái gì thì bên kia đều sẽ có người mang tới.
Làm việc rất có hiệu suất.
Điều này cũng gia tăng rất nhiều thời gian của Chương Hoa, giúp ông ấy dồn tất cả tinh lực vào việc quay phim.
Nửa năm trôi qua.
Phim cuối cùng cũng quay xong.
Ôn Thiều Ngọc quay phim ở trong đoàn làm phim, căn bản không về nhà.
Hắn lo lắng sau khi mình về đến nhà, nhìn thấy mẹ và con gái thì trạng thái cả người sẽ thay đổi. Hắn cần phải giữ được trạng thái như vậy cho đến khi bộ phim kết thúc.
Bà Ôn biết con trai đang quay phim không có thời gian nên cũng không đến
Hương Thành, mà là dẫn theo con gái cùng cháu ngoại, cháu nội đến Sở Thành chơi.
Một tháng sau, bọn họ lại trở về Bình Thành.
Ôn Như Hân ở trong cửa hàng hỗ trợ.
Bà Ôn nói: "Cái này không cần con hỗ trợ, con mau đi nghỉ ngơi đi."
"Con muốn làm chút gì đó."
Ôn Như Hân đã quen bận rộn, lúc rảnh rỗi là toàn thân sẽ cảm thấy là lạ.
Bà Ôn đau lòng con gái.
"Trong nhà nhiều người như vậy, làm gì còn cần con làm việc nữa? Hôm nay con
không làm việc, cảm thấy cả người ở được, vậy thì cứ nghỉ ngơi cho mẹ. Chờ đến khi nào con đã quen với trạng thái này rồi thì sẽ không còn thấp thỏm như hôm nay nữa."
Ôn Oanh ở bên cạnh tán thành gật đầu: "Cô cả, bà nội con nói rất đúng. Mục đích bây giờ của cô cả chính là nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối đừng làm việc."
Ôn Oanh rất thích cô cả và mấy người anh họ.
Ôn Như Hân cũng không cậy mạnh.
Hai tháng qua thật giống như đang sống trong mơ.
Cô ấy hoàn toàn không ngờ nhà mình lại trải qua một cuộc sống như vậy.
Từ ngày lễ mừng năm mới, mẹ cô ấy mang theo cháu gái bỗng nhiên xuất hiện ở cửa nhà cô ấy hình như đã khiến cuộc sống của cô ấy bắt đầu trở nên khác biệt.
Cô ấy vốn mặc quần áo trắng bệch.
Bọn nhỏ mặc quần áo vá, ngay cả giày của thằng ba cũng không vừa chân.
Nhưng kể từ lúc đó, cô ấy được mặc quần áo đẹp, còn ba đứa con trai được đi giày thể thao chạy trên đường.
Chân bọn nhỏ không ngừng đá bóng, đi tới chỗ nào cũng có một đám trẻ con đuổi theo chơi đùa cùng bọn nhỏ.
Bọn nhỏ đang dần dần thay đổi.