Chỉ mới hơn nửa năm ngắn ngủi.
Ôn Thiều Ngọc từ một diễn viên quần chúng có chút bối cảnh biến thành ảnh để có hàm lượng vàng siêu cao hiện nay.
Hắn nhận kịch bản đến mềm tay.
Hắn nhìn trúng một bộ phim hay và sau khi đóng bộ phim đó, hắn đã đưa ra một quyết định khiến mọi người phải ngạc nhiên.
"Cái gì? Anh định trở về? Anh trở về không có biên chế thì những người đó cũng sẽ không tìm anh đóng phim nữa đâu."
Sau khi Tư Đồ Quang Diệu nghe được, phản ứng đầu tiên chính là phản đối.
"Nhưng tôi không thể không trở về cả đời được."
Sau khi Ôn Thiều Ngọc quay xong một bộ phim cứ như đã trải qua cả đời của người kia.
Hắn cũng hiểu được rất nhiều chuyện.
Lúc còn trẻ hắn đã làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ. Không thể nói là không tốt đối với hai đứa con, chỉ là không làm tròn trách nhiệm mà một người ba nên làm.
Hôm nay mẹ đã lớn tuổi, con trai ở bên ngoài phấn đấu, con gái lại còn nhỏ. Hắn coi như cũng đã có một chút thành tựu, ít nhất là đã tìm được phương hướng cho cuộc đời của mình.
Kế tiếp cũng nên trở về với gia đình, làm chút gì đó cho gia đình của mình.
"Vậy thì đợi thêm hai năm nữa đi. Bây giờ anh kiếm nhiều tiền hơn chút nữa, kiếm nhiều danh tiếng hơn chút nữa. Ngày nay khắp nơi trên phố lớn ngõ nhỏ đều có rạp chiếu phim, trong rạp chiếu phim toàn chiếu phim quay ở Hương Thành, mà hai bộ phim anh quay này cũng không có danh tiếng gì, ít nhất là danh tiếng không quá lớn trong mắt dân chúng bình thường. Anh quay nhiều hơn chút, đợi qua hai năm nữa chính sách trong nước thả lỏng thì anh lại trở về thi biên chế."
Tư Đồ Quang Diệu nói mấy câu đơn giản đã ổn định được hắn.
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hình như đúng thật là vậy.
Cho dù hắn trở về nước quay phim cũng phải đảm bảo doanh thu phòng vé.
Nếu như khán giả trong nước đều không nhận ra mình, chỉ sợ cũng không có mấy người nguyện ý đến rạp chiếu phim để tiêu tiền xem phim của hắn.
Ôn Thiều Ngọc bắt đầu nhận kịch bản.
Chỉ cần là kịch bản thú vị thì hắn đều sẽ nhận.
Rất nhiều người biết danh tiếng của Ôn Thiều Ngọc nên cũng có rất nhiều kịch bản tốt đang xếp hàng chờ được đưa tới cửa.
Ôn Thiều Ngọc chỉ chọn cái nào mình cảm thấy hứng thú.
Vì thế hắn quay hết bộ này đến bộ khác.
Hai ba năm nay, Ôn Thiều Ngọc đã quay không biết bao nhiêu bộ phim.
Hắn giống như một nhân viên gương mẫu.
Cùng lúc đó.
Bình Thành.
Ôn Oanh đã là một cô bé cấp ba.
Mái tóc dài đen nhánh giống như gấm vóc, tản ra tự nhiên sau lưng cô bé.
Cô bé mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt đi vào từ bên ngoài tựa như thục nữ.
Nóng lòng ngồi trên ghế, xem phim mới của ba cô bé cùng các vị khách trong cửa hàng.
Bộ phim lần này Ôn Thiều Ngọc đóng là một bộ phim hài.
Tất cả trong đó đều là người có tiếng tăm ở Hương Thành.
Cả bộ phim chiếu từ đầu đến cuối đều khiến mọi người không thể khép miệng lại được, suốt cả quá trình đều cười ha ha.
Ôn Oanh cười vô cùng thùy mị.
Bộ phim chiếu xong, nhân viên công tác trong cửa hàng lại chiếu một bộ phim khác.
Nhân vật chính trong phim không có ngoại lệ, tất cả đều là Ôn Thiều Ngọc. "Oanh Oanh."
Bà Ôn mặc một bộ sườn xám màu đen bước ra từ bên trong, rõ ràng đã là một bà cụ hơn năm mươi tuổi nhưng trông lại càng ngày càng trẻ.
"Bà nội?"
"Năm nay trong cửa hàng sẽ sửa sang lại, phải đóng cửa một thời gian. Vừa lúc anh trai con năm nay cũng thi đại học, con cũng thi vào trung học phổ thông, bà có thể có nhiều thời gian theo dõi các con hơn."