Bạch Dũng Lập nói: "Đó là vì mẹ hiểu thuận với bà ngoại, không liên quan gì đến bọn anh."
"Em muốn mua đồ cho các anh, đó là bởi vì quan hệ giữa em và các anh tốt, cũng là em nguyện ý, càng là vì em thích các anh họ.
Ôn Oanh phồng hai má lên trông vô cùng đáng yêu.
Bạch Dũng Lập phát hiện mình vậy mà lại không nói lại một cô nhóc. Cậu ấy vốn muốn tìm anh cả hỗ trợ nhưng vừa quay đầu lại chỉ thấy một mình em trai.
Mà em trai cậu ấy lại là một người trầm mặc ít nói.
Bạch Dũng Lập đành phải nói: "Vậy sau này anh tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, kiếm được khoản tiền đầu tiên sẽ mua quà cho em. Đến lúc đó em không thể không nhận đâu đấy"
Ôn Oanh vụng trộm vui vẻ trong lòng.
Về sau hàng năm cô bé đều sẽ tặng đồ cho các anh họ, đợi đến lúc anh họ làm việc thì cũng không biết cô bé đã mua cho các anh họ bao nhiêu món rồi.
Cho nên đến lúc đó anh họ mua quà cho cô bé, nhất định cô bé sẽ cảm thấy thoải mái.
"Thằng hai, mấy đứa mau tới đây hỗ trợ đi, mang mấy thứ này vào.
Bạch Thế Vinh bận rộn ở trên xe, phát hiện đồ vật thật sự rất nhiều nên bảo hai đứa con trai nhỏ tới giúp đỡ.
Lúc Bạch Dũng Quân mang theo năm cân thịt trở về, nhìn thấy có một chiếc xe lớn đậu trước cửa nhà, mà ba cậu ấy lẫn các em trai của cậu ấy còn đang khuân đồ vào trong nhà khiến cậu trong lúc nhất thời không biết có chuyện gì đã xảy ra.
"Ba, ba cướp của ai vậy?" Bạch Dũng Quân vừa mở miệng là không khó để nhận ra bản tính của cậu ấy giống hệt ba mình.
Bạch Thế Vinh tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó cười đến nỗi không ngậm miệng lại được.
"Đây đều là bà ngoại con, cậu con, cậu nuôi của con, còn có đồ mà hai em họ con mua cho chúng ta đấy."
Bạch Dũng Quân nhìn đồ trong xe, sau đó lại nhìn thoáng vào trong nhà mới phát hiện trong nhà có rất nhiều đồ đạc chất đống, ngoài sân nhỏ cũng có rất nhiều đồ đạc.
"Đây đâu phải đồ mua? Đây là cướp của người ta rồi."
"Thằng nhóc thối, đừng nói hươu nói vượn!
Bạch Dũng Quân ôm đầu: "Ba, rốt cuộc mấy thứ này tổn bao nhiêu tiền thế?"
"Ba không biết, ba chỉ biết khoảng thời gian trước bà ngoại con gửi cho mẹ con ba nghìn đồng."
Bạch Thế Vinh nghĩ đến khoảnh khắc vợ nhận được hóa đơn gửi tiền đã điên cuồng gọi điện thoại về nhà thế nào.
Cũng không biết mẹ vợ anh ấy nói cái gì, dù sao vợ anh ấy đã đi rút tiền, đổi đi rồi lại gửi một khoản vào ngân hàng.
Phỏng chừng bọn họ còn không có nổi số tiền này trong vòng mười năm.
Ôn Như Hàn lúc này đã trợn tròn mắt.
Chiếc xe tải này không chỉ chứa thức ăn, quần áo mà còn cả những thứ hữu ích khác, mua quá nhiều.
Dầu không dễ mua trong nước nên bà còn mua dầu cho cả một năm.
"Xào rau cũng phải thêm dầu, đừng tiếc. Con xem con gầy thế nào đi, sắc mặt cũng khó coi. Còn gạo này cũng là mẹ nhờ người ta đi mua, đừng không nỡ ăn một bữa cơm ngon. Về sau trong nhà thiếu cái gì thì gọi điện thoại cho mẹ trước. Đến lúc đó mẹ sẽ nhờ người ngồi xe lửa đưa tới cho con. Mẹ nhìn nhà ga rồi, ở ngay bên cạnh nhà các con nên mang gì đến cũng rất tiện."
Nói chung bà Ôn coi như là hài lòng đối với cuộc sống của con gái.
Lúc trước cũng coi như bà không nhìn lầm người.
"Mẹ, không cần phiền mẹ đến vậy đâu, chỗ chúng con cũng không phải không có đồ ăn."