"Em còn nhớ rõ trong sân này có một cái cây hải đường rất to, trên cây hải đường kết đầy quả hải đường, bà nội mới nói với em, nhóc con, con biết trèo cây không? Con trèo lên hái mấy quả hải đường đó xuống đây đi."
Bà Ôn không ngờ còn có chuyện này, hứng thú nhìn em trai, ngay cả những người khác cũng đến nghe.
"Lúc ấy em đã nghĩ, hóa ra còn có chuyện tốt như vậy sao? Cho dù không biết trèo cây thì cũng phải biết trèo cho bằng được."
"Em ngây ngốc, bò nửa ngày mới trèo lên được, hải rất nhiều quả hải đường, nhưng quả hải đường của cây hải đường đó rất lớn, nhánh cây kia còn cao hơn cả nhà, rất nhiều quả phải đứng ở trong nhà mới có thể hái được, mà quả hải đường phía bên kia thì không ăn được quả nào."
Từ Trí Viễn lúc đó vừa nghĩ mình hết cách rồi nên đã hải tất cả quả hải đường xuống rồi đứng trên cây khóc huhu.
Bà nội ở phía dưới vừa hung dữ lại sốt ruột mắng ông: "Thằng nhóc con khóc lóc cái gì? Mấy quả này là đã đủ rồi, bà cũng không bảo con phải hải tất cả quả trên cây xuống, con mau xuống đây cho bà!"
Từ Trí Viễn mười tuổi: "...”
Dù sao lúc ấy ở trong sân này có rất nhiều kỷ niệm rất tốt đẹp.
Đó cũng là khoảng thời gian ông vui sướng nhất, cho dù ra bên ngoài, mặc kệ xảy ra khó khăn gì, gặp phải ngăn trở gì, chỉ cần nghĩ đến mấy ngày này là cả người ông đều sẽ tràn ngập ý chí chiến đấu.
Ông sẽ đón chị gái và cháu gái đi.
Và tất nhiên là cả bà nội trông hơi hung dữ đó.
Một cơn gió mát thổi qua, lá cây rào rào.
Ôn Độ ở bên cạnh nói: "Quả cây hải đường không ăn được nữa, toàn bộ cây đều bị sâu đục, hốc cây ở giữa sắp trống hoác rồi. Sau đó mới đốn cây hải đường này đi, nhưng cây lê chua ngoài sân năm nào cũng cho ra nhiều trái lê chua thơm ngon."
"Khi còn bé, hai đứa nhỏ này cũng ăn không ít quả lê chua này." Bà Ôn nghĩ đến dáng vẻ cháu trai ăn chua đến nỗi mặt mày đều nhắn lại là không nhịn được cười.
Từ Trí Viễn cũng không nhịn được cười rộ lên.
Sân cũ được quét dọn sạch sẽ.
Bên trong vẫn đang thi công lại theo yêu cầu của Ôn Độ, lúc ấy tiểu Lục tự mình dẫn người tới làm.
Sau khi Từ Trí Viễn đi vào mới phát hiện trong nhà này đã thay đổi rất nhiều.
Bà Ôn cũng tới đây lần đầu tiên.
"Đây đều là do Tiểu Độ làm, sau khi làm xong thì đây cũng là lần đầu tiên bọn chị đến đấy." Bà Ôn phát hiện sân này được làm rất tốt, khắp nơi đều hợp ý của bà.
Hơn nữa nơi này còn là nơi bà sinh sống hơn nửa đời người. Trong đó có tất cả ký ức thời trẻ của bà.
Bà cũng có chút không muốn trở về.
Từ Trí Viễn cũng thích nơi này.
Bà Ôn nói: "Nếu em thích nơi này thì chúng ta ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa, nếu em có việc gấp gì có thể trực tiếp trở về thành phố, dù sao lái xe qua đó cũng rất thuận tiện, chưa đến một giờ.
Ôn Độ biết bà Ôn muốn ở lại bên này nên cũng không muốn ngăn cản.
Thậm chí cậu còn chủ động nói: "Cửu gia, chủ và bà nội tôi ở đây một thời gian đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà, thiếu cái gì hay muốn cái gì cũng cứ gọi điện thoại về nhà.
Dù sao thì đây cũng đã phát triển hơn xưa.
Rất nhiều người xây biệt thự ở đây.
Dựa núi gần sông, là một nơi rất tốt.
Bản thân Từ Trí Viễn cũng không muốn đi, thấy bọn họ khuyên như vậy bèn lập tức gật đầu đồng ý.
Bà Ôn đã trở về, rất nhiều bà lão trong thôn đều tới thăm bà.