"Vì sao?""
Bà Ôn không hiểu.
"Bởi vì em không có t*ng trùng, t*ng trùng của em đã hoại tử, kết hôn xong cũng chỉ làm hại phụ nữ nhà người ta." Từ Trí Viễn không muốn mình hại bất kỳ một người phụ nữ nào.
Ít nhất là ông không muốn tước đoạt quyền làm mẹ của một người phụ nữ.
Sắc mặt của bà Ôn rất khó coi.
Không phải bởi vì em trai không được mà sắc mặt bà không tốt, mà là đau lòng với nỗi khổ sở của em trai.
"Không sao, về sau cứ để Tiểu Độ dưỡng lão cho em. Đứa bé này rất giỏi, mười hai tuổi đã ra ngoài xông xáo, bây giờ còn xông xáo ra được cơ nghiệp, học tập cũng không bị kéo xuống, còn thi đậu vào trường đại học tốt nhất, chị vốn định hai ngày này sẽ trở về nông trường Hồng Tinh, tổ chức một tiệc ba ngày."
"Anh rể em chết sớm, nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ trắng trợn lo liệu chuyện này, đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nếu là quá khứ, đứa bé Tiểu Độ chẳng kém cạnh gì Trạng Nguyên đâu, cho dù thế nào cũng phải bày tiệc"
Từ Trí Viễn vô cùng vui vẻ.
"Vậy thì thật tốt, lần này em về vẫn còn kịp, lúc ấy em sẽ trở về cùng mọi người, vừa vặn bên em còn có đầu bếp, đến lúc đó sẽ mang theo thêm một ít người, chúng ta nhất định phải làm một bàn tiệc nở mày nở mặt, cũng phải để cho người trong thôn đều biết nhà họ Ôn chúng ta mặc kệ là quá khứ hay là bây giờ, những người kia vẫn còn kém xa."
Từ Trí Viễn vẫn luôn biết ước mơ lớn nhất trong lòng anh rể chính là để cho chị cả và bọn nhỏ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.
Nhưng anh rể đến chết cũng không được nhìn thấy con trai mình một lần.
Hôm nay cháu trai của ông ấy thi đậu vào một trường đại học tốt nhất, nếu thật sự không tổ chức một buổi tiệc rượu vẻ vang thì phỏng chừng ông xuống đến phía dưới cũng không có cách nào ăn nói với anh rể.
“Được”
Bà Ôn nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến trong viện, biết đứa con xui xẻo của mình đã trở lại rồi.
“Lão Tứ, em mau nghỉ ngơi đi, chị làm thêm cho em hai món, lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.
“Được”
Ngoài miệng Từ Trí Viễn đồng ý rất thoải mái nhưng lại không đi nghỉ ngơi mà là đi theo bà Ôn đến thẳng phòng bếp.
Bà Ôn thấy vậy bèn đuổi ông ra ngoài.
“Ở đây toàn là mùi khói dầu, em vào đây làm gì? Đi ra ngoài đợi đi, nếu không biết đi đâu thì bảo Tiểu Độ dẫn em đi.”
“Vậy em chờ ở ngoài nhé.”
Từ Trí Viễn nghe lời bước ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy A Huy đứng trong sân, đôi mắt sưng lên vì khóc.
Trong lòng ông cũng không còn gì để nói.
“Cậu làm sao vậy? Sao còn khóc đến nỗi sưng cả mắt thế?” Trong lòng Từ Trí Viễn cảm thấy rất khó hiểu.
Đừng bảo vì ông công nhận thân phận của tên nhóc này khóc thành ra như thế đó nhé?
Thật ra đúng là như vậy.
A Huy, tên thật là Trần Gia Huy.
Khi còn nhỏ ba mẹ xảy ra chuyện nên hắn trở thành một cô nhi, sống dựa vào tiền cứu tế của chính phủ.
Lúc đó hắn gầy gò nhỏ con, luôn bị bắt nạt.
Nếu không nhờ có Từ Trí Viễn thì nói không chừng hắn đã bị người khác đánh chết rồi.
Từ Trí Viễn dẫn hắn theo bên cạnh mình, cho hắn đi học, còn dạy hắn rất nhiều kiến thức.
Khiến hắn từ một đứa trẻ mồ côi tràn ngập tuyệt vọng trong lòng biến thành một người tràn đầy hy vọng và hướng tới cuộc sống.
Ân tình của Từ Trí Viễn đối với hắn tựa như ân sinh thành.
Trong lòng hắn đã sớm coi người này là ba của mình.