Sáng hôm sau, Ôn Thiều Ngọc dậy sớm ê ê a a luyện giọng trong nhà.
Chương Hoa bị áp bức nên không thể không tới quay một bộ phim, yêu cầu của ông ấy đối với bộ phim rất nghiêm khắc, nam diễn viên bị ông ấy tra tấn đến mức khóc lóc mà vẫn thất bại.
Giày vò hơn nửa tháng.
Cuối cùng cũng quay xong.
Chương Hoa trở về khách sạn, chợt nghe thấy có người đang hát kinh kịch.
Ông ấy nghe giọng hát này bèn cảm thấy người này nhất định là đại sư.
Cũng không biết là ai mời tới.
Chương Hoa còn cố ý hỏi phó đạo diễn, phó đạo diễn sửng sốt nói: "Không có đâu? Chúng tôi không có diễn viên nổi tiếng nào ở đây cả, đều quay ở đây hết, hơn nữa cũng chỉ có hai đoàn phim quay ở đây."
"Hả?"
Chương Hoa tùy ý hỏi một câu mới ý thức được người hát kinh kịch vừa rồi có thể là diễn viên.
"Giúp tôi hỏi xem diễn viên kia là ai, là nam hay nữ." Chương Hoa cảm thấy ông ấy đã tìm được nam chính của
mình rồi.
Phó đạo diễn bèn đi hỏi.
Nhưng hỏi thăm một vòng cũng không thăm dò được tin tức gì.
Trong lòng Chương Hoa lại càng thấy nhớ thương.
Nếu không phải ông ấy đã nghe được một lúc thì còn cho rằng đó là ảo giác của mình.
Buổi quay phim tối đó, trạng thái của diễn viên rất tốt.
Dựa theo thói quen trước kia của Chương Hoa, nhất định ông ấy sẽ để các diễn viên quay nhiều hơn, nhưng hiện tại ông ấy không có ý nghĩ này mà chỉ muốn về sớm hơn một chút.
Buổi sáng, Chương Hoa dậy sớm.
Nào ngờ đợi cả buổi sáng cũng không nghe thấy người nọ tiếp tục luyện giọng.
Trường quay.
Ôn Thiều Ngọc đang quay cảnh sáng sớm, cảnh này là cảnh cuối cùng của hắn.
Nữ diễn viên xinh đẹp dùng kiếm chỉ vào hắn, biểu cảm tương đối lạnh lùng: "Ngươi đáng chết từ lâu rồi!"
"Thanh Nương, nàng giết ta có phải trong lòng sẽ rất đau đớn không? Ta không trách nàng, nhưng nếu vẫn chưa hết hận thì nàng cứ đâm một kiếm đi?" Cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia nhàn nhạt đảo quanh trông thâm tình vô cùng, tựa yêu người phụ nữ đó.
Tay cầm kiếm của người phụ nữ thoáng run rẩy.
Người đàn ông lại phóng khoáng nhắm mắt lại, trên khóe mắt còn mang theo vài phần phong lưu.
Tiếp theo là cảnh diễn của nữ diễn viên, Ôn Thiều Ngọc đã là thi thể.
Vất vả lắm mới diễn xong, Ôn Thiều Ngọc vỗ vỗ quần áo đứng lên, người trong đoàn làm phim đưa cho hắn một bó hoa, đạo diễn còn cố ý tặng một bao lì xì lớn.
"Cảm ơn đạo diễn."
"Tiểu Ôn vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả."
Mọi người xung quanh ăn mừng.
Ôn Thiều Ngọc ôm hoa, cầm bao lì xì trở về khách sạn, trợ lý đã thu dọn đồ đạc giúp hắn, hắn xách hành lý ngồi xe vội vàng trở về nhà.
Năm mới rồi.
Lớp đào tạo được nghỉ mà gần đây hắn cũng không có kịch bản nào khác nên tiếp theo đây nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian.
Ôn Thiều Ngọc giống như học sinh tiểu học.
Hôm nay là năm mới.
Ở nhà phải ăn ngon.
Bà Ôn cho người mua không ít đồ ăn về rồi tự mình xuống Bếp, Ôn Oanh ở bên cạnh làm trợ thủ.
Tư Đồ Quang Diệu cũng ở phòng bếp hỗ trợ, Ôn Độ không đi đâu cả, chỉ ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Luật Hạo Chi, đôi chân dài không có chỗ đặt kia đặt ở gần như không biết nên để đâu.
"Thật sự không ở lại ăn cơm sao?" Ôn Độ cảm thấy Luật Hạo Chi rất muốn ở lại.
Luật Hạo Chi buồn bã nói: "Cậu cho rằng tôi không muốn ở lại sao? Tôi cũng muốn, nhưng ông nội nhà chúng tôi lại thích nhất là một nhà đoàn viên hòa thuận, không muốn người ngoài cảm thấy trên dưới nhà họ Luật không yên ấm.