"Ai vậy?"
Ôn Minh Huy không nói gì, lại tiếp tục gõ cửa.
Người bên trong đi ra mở cửa, nhìn thấy người lạ đứng ở cửa.
Ôn Như Hân nghi ngờ hỏi: "Đồng chí, cậu có chuyện gì sao? Cậu tìm ai?"
"Xin hỏi nơi này là nhà của Ôn Như Hân sao?"
Ôn Như Hân không ngờ thế mà lại đến tìm mình, cô ấy gật đầu nói: "Là tôi. Xin hỏi cậu là?"
Ôn Minh Huy quay đầu nhìn thoáng qua, bà Ôn ở bên cạnh hỗ: "Đây là cháu trai lớn của con.
Ôn Như Hân nghe được âm thanh quen thuộc, nhìn ra phía sau, trông thấy bà Ôn đứng cách đó không xa là nước mắt thoáng cái rơi xuống.
Bà Ôn nhìn thấy gương mặt của con gái không có nếp nhăn, tay cũng trắng nõn, trên đầu lại càng không có nửa sợi tóc bạc, lúc này sắc mặt mới đẹp hơn một chút.
Bà nắm tay cháu gái đi vào bên trong: "Được rồi, khóc cái gì chứ, bọn trẻ đâu rồi, sao chỉ có một mình con ở nhà?"
Ôn Như Hân đưa tay lau nước mắt nói: "Không phải sắp qua mười lăm rồi sao? Ba đứa nhỏ dẫn bọn nó ra ngoài mua bánh trôi rồi."
"Đây là cô lớn của con." Bà Ôn bảo Ôn Oanh đi tới phía trước.
Ôn Oanh ngoan ngoãn gọi cô ấy: "Chào cô lớn ạ, con tên là Ôn Oanh, cô lớn gọi con là Oanh Oanh là được rồi ạ."
"Oanh Oanh đã lớn như vậy rồi sao? Con còn chưa được gặp con bé lần nào cả." Ôn Như Hân lại nhìn Ôn Minh Huy hỏi: "Mẹ, đây là...
"Đây là Minh Huy. Con quên rồi sao? Khi còn bé con còn dẫn nó đi chơi đấy."
Ôn Như Hân bừng tỉnh đại ngộ nói: "Minh Huy đã lớn như vậy rồi? Nếu đi trên đường con cũng không nhận ra đâu."
Mấy năm nay Ôn Minh Huy vẫn luôn ở bên ngoài chạy tới chạy lui nên trông cũng trở nên đứng đắn hơn rất nhiều.
Anh ấy cười nói: "Con đã trưởng thành rồi, cũng đã hơn hai mươi tuổi."
"Vậy con đã lập gia đình chưa?"
Ôn Như Hân vừa hỏi vừa đóng cửa lại, bảo bà Ôn nhanh chóng vào trong nhà ngồi.
Bà Ôn vào nhà là bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, bài trí trong nhà tốt
hơn so với tưởng tượng của bà nội rất nhiều.
Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhà cũng khá tốt.
Có mấy căn phòng.
Bà Ôn không vội bảo Ôn Minh Huy đi lấy đồ đạc, cứ như vậy ngồi trong phòng khách chờ Ôn Như Hân bưng trà rót nước.
Chưa đầy mấy phút sau, Bạch Thế Vinh dẫn theo ba đứa nhỏ trở về.
Vừa vào nhà, ba đứa nhỏ nhìn thấy có người lạ ngồi trong phòng khách bèn có
hơi sửng sốt.
Bạch Thế Vinh vào từ phía sau, nhìn thấy bà nội ngồi trên sô pha mới kinh ngạc
hô lên: "Mẹ, mẹ tới lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại để con đi đón mẹ. Đây là Tiểu Độ à?"
Ánh mắt Bạch Thế Vinh nhìn qua nhìn lại trên người Ôn Minh Huy và Ôn Oanh, cảm thấy bên cạnh đó hẳn là Ôn Oanh nhưng không ngờ trông đứa bé Ôn Độ kia lại già dặn như vậy.
"Đây là Minh Huy." Bà Ôn vừa nói tên, Bạch Thế Vinh đã nhớ ra.
"Minh Huy đã lớn như vậy rồi sao, nếu đi trên đường con cũng không nhận ra đâu."
Bạch Thế Vinh và Ôn Như Hân thật không hổ là hai vợ chồng, mở miệng nói giống nhau y như đúc.
"Vậy đây chính là Oanh Oanh nhỉ?"-
Bạch Thế Vinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh, nghĩ đến dáng dấp của em vợ cũng rất hiểu được vì sao con người ta có thể đẹp như vậy.
Ba đứa con trai nhà bọn họ lớn lên đều giống vợ anh ấy, mặc dù đứa nào cũng
mày rậm mắt to nhưng trông chúng lại ưa nhìn hơn nhiều so với những đứa trẻ khác.
Mỗi lần Bạch Thế Vinh dẫn theo ba đứa nhỏ ra ngoài đều có rất nhiều người muốn kết thân với anh ấy.
Không cần phải nói anh ấy vui vẻ cỡ nào.
"Mấy đứa mau gọi bà ngoại đi."