Ôn Độ không hỏi gì em gái nữa, cũng đi theo.
"Có phải Oanh Oanh chịu tủi thân ở trường không?" Ôn Độ vừa lên đã trực tiếp hỏi.
Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy thằng nhóc này vô cùng nhạy bén, nếu là người bình thường nghe thấy em gái của mình nhảy lớp thì nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo, nhưng đến phiên cậu chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể phát hiện ra vấn đề.
"Mấy đứa nhỏ trong trường nói Oanh Oanh là đứa không có mẹ, không ai muốn chơi với con bé. Con bé bị bạn học xa lánh." Tư Đồ Quang Diệu nói ra chuyện mình đã điều tra cho Ôn Độ nghe.
Sắc mặt Ôn Độ sa sầm.
Giống như một Diêm Vương sống.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn sắc mặt của cậu bèn hỏi: "Con muốn làm gì?"
"Làm gì chứ?" Ôn Độ cười lạnh: "Đều là trẻ con, con có thể làm gì đây?"
Cậu có thể trách người phụ nữ đó sao?
Nhưng cậu càng cảm thấy may mắn vì người phụ nữ kia đã đi rồi.
Một người phụ nữ như vậy không xứng đáng có được một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu như em gái.
"Còn nhiều cách lắm."
Tư Đồ Quang Diệu nói gì Ôn Độ đều hiểu.
Giọng điệu của Ôn Độ hơi lạnh: "Không cần thiết. Em gái của con sẽ không yếu ớt như vậy, trong lòng con bé rất mạnh mẽ. Đừng xem thường con bé.”
“Con bé sẽ tự đưa ra được lựa chọn, sẽ đứng ở vị trí cao hơn những người kia, đi xa hơn những đứa nhóc kia. Thế giới trước mắt con bé rất rộng lớn, con bé cũng không thiếu người yêu thương mình. Không có mẹ thì sao? Ai lại cho phép vừa sinh ra đã mất mẹ chứ?"
Tư Đồ Quang Diệu: “...”
Đủ tàn nhẫn.
Tên vừa sinh ra đã mất mẹ này cũng rất thông minh.
"Con muốn Oanh Oanh sang đây học tập không?"
"Thôi."
Mặc dù Ôn Độ biết điều kiện giáo dục bên này cũng không tệ lắm nhưng cậu vẫn định để em gái ở lại trong nước. Trong nước không có gì xấu.
"Có thể đi học thỏa đáng là được, chẳng hạn như ngoại ngữ." Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy cô bé vẽ cũng không tồi: "Đúng rồi, Oanh Oanh theo chú học vẽ mấy tháng nay, vẽ cũng không tệ lắm."
Ôn Độ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu ra vì sao em gái lại thích.
"Nghỉ hè cho con bé học bổ túc nhé?" Tư Đồ Quang Diệu hỏi.
Ôn Độ không muốn thay em gái quyết định: "Để con bé tự quyết định đi."
Cậu không muốn nuôi em gái thành người không có chủ kiến.
Cô bé cần phải bình tĩnh hơn và biết cách đưa ra lựa chọn.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn Ôn Độ với cặp mắt khác xưa, không ngờ Ôn Độ lại nghĩ như vậy.
"Nhìn con như vậy làm gì?" Ôn Độ quay đầu hỏi.
Tư Đồ Quang Diệu nói: "Con rất khá."
"Ha, còn tốt đó chứ." Ôn Độ chỉ là một người bình thường có chút trải nghiệm không bình thường: "Chờ sau này chú có con gái là sẽ hiểu. Nuôi một cô bé phải để ý hơn một cậu bé nhiều. Tâm tư con gái nhạy cảm nhưng mạnh mẽ hơn chú nghĩ đấy, nhưng bọn họ cũng dễ bị tổn thương nên phải để bọn họ có chủ kiến hơn, như vậy mới không dễ dàng bị người khác khống chế.
"Con nói có lý."
Tư Đồ Quang Diệu không nghĩ mình sẽ có con gái, nhưng nghĩ đến Ôn Oanh là anh ấy biết Ôn Độ đang làm đúng.
"Gì cơ?"
Cô bé sẽ học ngoại ngữ?
Mỗi ngày còn phải vẽ tranh?
Cô bé còn phải học làm bánh ngọt sao?
Ôn Độ thản nhiên nhìn em gái, rất bình tĩnh, hoàn toàn đặt quyền lựa chọn vào trong tay em gái.
"Trong nhà không thiếu tiền."
Ôn Độ nói một câu để Ôn Oanh đưa ra quyết định.
"Anh, em muốn học ngoại ngữ.
"Được, anh sẽ sắp xếp."