Mục lục
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc kệ người khác có ăn no hay không, dù sao hai người bọn họ cũng đã ăn no rồi.

"Đi thôi."

Tối hôm đó, tất cả mọi người sẽ ở lại nhà.

Con gái đã lấy chồng sẽ rời đi cùng gia đình.

Có người muốn ở lại nhưng phải đi, có người muốn đi nhưng phải ở lại.

Luật Cảnh Chi về đến phòng rầu rĩ nói: "Em muốn đi."

"Sáng mai còn phải chúc tết ông nội, không đi được." Luật Hạo Chi tàn nhẫn nhắc nhở em trai.

Luật Cảnh Chi trực tiếp nằm trên giường: "Vậy em cứ ngủ thế luôn."

"Đi tắm đi."

Luật Hạo Chi hứng nước tắm, kéo em trai dậy.

"Nếu em không đi tắm, sau này sẽ không ai thèm em đâu." Luật Hạo Chi thấy em trai bất động nên muốn kéo cậu bé vào.

Luật Cảnh Chi không cho cậu ấy cơ hội: "Anh, anh đi làm việc của anh đi."

Đừng để ý đến em.

Luật Hạo Chi biết em trai đang không vui: "Em muốn đón năm mới với người nhà họ Ôn, nhưng làm vậy là không hợp quy củ, chúng ta có quan hệ tốt với họ nhưng không phải người một nhà, không thích hợp. Trừ phi anh nhận bà Ôn làm bà nuôi, có như vậy chúng ta mới có thể đường đường chính chính ở lại đó đón năm mới."

"Anh không sợ sau khi ông nội biết sẽ tìm đến bọn họ gây phiền toái sao?" Luật Cảnh Chi cảm thấy anh trai có vấn đề.

Luật Hạo Chi chậc một tiếng: "Em mau tắm rồi đi ngủ đi, đừng để sáng mai không dậy nổi, đến lúc đó nhất định sẽ có người đến tìm em gây phiền phức, mùng một tháng giêng mà ầm ĩ sẽ không may, cả năm cũng sẽ không may."

Luật Cảnh Chi lập tức đứng dậy đi tắm.

Cậu bé sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội mang đến xui xẻo cho cậu bé.

Nhà Tư Đồ.

Ôn Oanh ngồi trên ban công nhìn pháo hoa rực rỡ trong thành phố, hoạt bát ôm sữa bò.

"Oa! Đẹp quá!"

"Anh anh mau nhìn đi! Bên kia có pháo hoa!"

"Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy đấy!"

Khóe miệng Ôn Độ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

Bên cạnh có người nên cậu không tiện nói.

Cậu rất muốn hỏi em gái rằng chưa từng thấy pháo hoa trong mơ sao?

Đợi đến khi mười hai giờ thoáng cái qua đi.

Ôn Độ bảo Ôn Oanh đi ngủ, Ôn Oanh bèn nằm ở trong chăn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh trai.

"Anh, em vui lắm."

Năm nay và năm ngoái, cô bé đều rất hạnh phúc.

Bởi vì người một nhà đoàn viên.

Ôn Độ cười hỏi cô bé: "Trong mơ chưa từng thấy pháo hoa sao?"

Ôn Oanh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Em chỉ gặp một lần vào lễ mừng năm mới. Năm đó anh kết hôn, nhưng bọn họ ăn cơm tất niên lại không cho anh lên bàn ăn."

Nghĩ tới đây, Ôn Oanh vô cùng tức giận: "Bọn họ đốt pháo mà anh lại ở bên ngoài giao đồ ăn. Nghe được tiếng pháo mà anh cũng không dừng lại, chỉ vội vàng đạp xe đi giao sủi cảo cho người ta."

Trong âm thanh của Ôn Oanh mang theo tiếng khóc nức nở: "Nhưng rõ ràng anh còn chưa ăn sủi cảo!"

Cô bé rất tức giận, rất đau lòng cho anh trai.

Nhưng vì trong mơ nên cô bé không có cách nào cả.

"Em bay bên cạnh anh, không ngừng nói với anh, anh trai, chúc mừng năm mới! Anh trai, anh cũng mua cho mình một phần sủi cảo rồi ăn đi! Nhưng anh cũng không nghe thấy."

Ôn Độ nghe xong lời nói của em gái, cậu im lặng.

Hóa ra giấc mơ của em gái không liền mạch, dường như chính là từng cảnh từng cảnh giống như một bộ phim truyền hình trên trăm tập bị người ta cắt nối biên tập thành video nửa tiếng.

Trong video xuất hiện một phần mà cậu thê thảm nhất, cô đơn nhất.

Lỗi cuộc đời của cậu ra cưỡng ép biên tập thành một câu chuyện khác.

Vậy có đúng không?

Chắc chắn là không đúng.

Nói không đúng đi!

Nhưng đó lại là chuyện cậu thật sự đã trải qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK