Sao lại không tin tưởng được chứ?
"Không phải là do con không yên lòng sao?" Ôn Độ cười, vẻ mặt thoải mái.
Không ai biết trong lòng Ôn Độ nghĩ như thế nào.
Trong lòng cậu thật sự rất khó chịu.
Người chưa từng trải qua cảnh tượng cửa nát nhà tan sẽ không có cách nào hiểu được loại vui sướng mất rồi mà lại tìm lại được của cậu lúc này.
Càng không biết cậu quý trọng tất cả hiện tại đến mức nào.
Rất nhiều lần Ôn Độ nghĩ có nên thỏa hiệp một chút hay không, sống bình đạm thanh thản một chút.
Nhưng bình đạm thanh thản thật sự chính là hạnh phúc sao?
Cậu muốn bà nội và em gái của mình có một cuộc sống tốt nhất, cũng muốn để ba cậu có thể theo đuổi giấc mộng của mình mà không hề cố kỵ.
Muốn quay phim thì quay phim, không cần lo lắng sẽ bị người khác chen lấn.
Muốn hát thì hát, không cần lo lắng sẽ không phát hành được đĩa nhạc.
Em gái muốn mua quần áo đẹp thì mua quần áo đẹp.
Bà nội muốn ăn gì thì ăn, muốn đi đâu chơi thì đi đó chơi.
Tất cả những cái này đều cần tiền.
Ôn Thiều Ngọc đang cố gắng vì tương lai của gia đình này. Hắn cũng không muốn đợi đến khi đi không nổi nữa, không có cách nào đi xem thế giới này mới chịu kiếm tiền.
"Được rồi, con về đi, bà biết nên chăm sóc bản thân như thế nào mà, lúc về đến nhà rồi sẽ gọi điện thoại cho con, con không cần lo cho bà đâu."
Bà Ôn đã từng ngồi xe đường dài, lúc này đây đã chuẩn bị đầy đủ.
với em nhé.
Ôn Oanh kéo tay anh trai đi sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Anh trai, anh nhất định phải làm được chuyện đã đồng ý với em nhé. Anh đã nói anh sẽ trở về thi đại học. Còn nếu anh gặp phải cô gái nhà giàu nào thì tuyệt đối phải cách xa nhà người ta ra một chút. Nếu anh thật sự thích người ta, anh nhớ dẫn về cho em xem nhé?”
Ôn Độ nhìn vẻ mặt căng thẳng của em gái bèn buồn cười xoa khuôn mặt của cô bé.
"Biết rồi, bà quản gia nhỏ. Nếu anh trai gặp được người mình thích nhất định sẽ nói với em, nhưng bây giờ anh trai chỉ mới mười bốn tuổi, ít nhất còn phải đến tám năm nữa mới đến lúc cưới vợ sinh con. Trước đó anh trai phải cố gắng kiếm tiền, còn phải chuyên tâm đọc sách, thi vào một trường đại học tốt nên không có thời gian suy nghĩ chuyện gì khác đâu."
Ôn Oanh cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như đúng là anh trai nói có lý.
"Vậy em đợi đến khi anh hai mươi tuổi rồi hãy cưới vợ nhé?"
Ôn Oanh xoay người Muốn leo lên xe nhưng không ngờ cô bé đứng dưới xe hồi lâu sau cũng không biết nên leo lên như thế nào.
Cô bé bèn quay đầu nhìn Ôn Độ cầu xin.
Ôn Độ buồn cười vươn tay, thoải mái đưa cô bé vào trong buồng xe.
"Cảm ơn anh trai."
Ôn Độ đưa tay xoa đầu em gái: "Học ai mà còn khách sáo với anh trai thế?"
Ôn Oanh cười hì hì.
"Chỉ là đột nhiên rất muốn cảm ơn anh trai thôi."
"Được rồi, trong xe có để cho em không ít hoa quả đấy, đến lúc đó em mang cho dì một ít. Em Muốn đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Đợi lần sau khi anh Minh Huy trở về, anh sẽ bảo anh Minh Huy thêm một ít cho em."
Trái cây miền Nam không có giá trị ở miền Nam nhưng nhiều người miền Bắc còn chưa từng nhìn thấy trong đời.
Không giống với đời sau, giao thông hậu cần phát triển nên Muốn ăn cái gì cũng có thể mua được ở trên mạng. "Vâng ạ."
Ôn Oanh vẫy tay, ngồi xuống bên cạnh bà nội.