Mục lục
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà lão đó thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Rõ ràng điều kiện của Cục trưởng Bạch tốt như vậy nhưng tại sao lại cưới một người vợ như thế?

Trông xinh đẹp thì có ích gì? Trông đẹp cũng không thể làm ra cơm ăn.

"Nhưng hai vợ chồng người ta cũng không cãi nhau, như vậy không phải cũng rất tốt sao?"

Bà Ôn vừa nói thế này là bà lão kia lập tức vỗ đùi một cái, nói rất lố: "Em gái à, em mau nghe chị khuyên một câu đi. Đây chính là chỗ thông minh của vợ cậu ấy. Đừng thấy cô ta yếu ớt nhu nhược nhưng cô ta cũng lợi hại lắm đấy.

Bà Ôn nhướng mày: "Lợi hại thế nào?"

"Em xem cô ta không hề nổi giận với con trai em, con trai em giống như kẻ ngốc

bị cô ta dỗ xoay quanh. Không tin bây giờ em đi nói với con trai em, bảo nó ly hôn xem, con trai em nhất định sẽ đòi đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với em."

Bà lão kia thấy sắc mặt bà Ôn không mặn không nhạt nên cũng cảm thấy bà Ôn là một kẻ ngốc.

Nếu không cũng không sinh ra được một đứa con trai ngu xuẩn như vậy.

"Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con thì đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, cũng không phải

nói ngoài miệng là có thể đoạn tuyệt."

Bà Ôn tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân chậm lại là vì cái bà già vẫn

còn điều muốn nói này.

"Em nghĩ vậy cũng thoảng ghê."

Bà Ôn: "Nghĩ không thoáng thì có thể làm gì đây? Nghĩ quẩn thì người khó chịu cũng là mình, vậy vì sao không thể nghĩ thoáng một chút?"

Bà lão kia bị nói cho á khẩu không trả lời được.

Cuối cùng nhạt nhẽo nói: "Nhưng cái em nghĩ cũng không phải là thoáng bình thường."

"Cũng tạm được."

Bàn về chuyện khiến người ta tức giận, bà Ôn trước giờ chưa từng thua ai.

"Chị khuyên em nên trở về để mắt tới vợ của con trai em thật tốt, cô ta suốt ngày chỉ thích ra ngoài tản bộ. Có đôi khi rất lâu cũng chưa thấy về, còn nói là đi mua thức ăn. Ai biết được là đi mua thức ăn, hay là lén đi gặp đàn ông... A!"

Bà lão kia bụm mặt, khiếp sợ nhìn bà Ôn.

"Sao em lại đánh chị?"

Bà Ôn cười lạnh: "Tôi đánh chính là kiểu người miệng phun đầy rác thải như bà đấy. Bà có bản lĩnh gì mà dám nói con gái tôi ra ngoài lén gặp đàn ông? Xem ra tôi nên lột quần áo bà rồi ném lên đường cái để người ta vây xem. Tim mình đen rồi nghĩ người khác ai cũng bẩn. Bà cho rằng ai cũng hạ lưu như bà sao?"

Bà Ôn mắng chửi người khác vô cùng hung tợn.

Bà lão kia bị mảng đến nỗi trợn tròn mắt.

Bà Ôn nhìn sang hai bên, bà liếc mắt một cái là nhìn ra có không ít người đang nhìn lén hai người họ.

Những người này còn có thể nói ra những lời khó nghe đến vậy ở trước mặt bà.

Không biết sau lưng còn đồn con gái bà đến mức nào.

Cơn tức giận của bà Ôn từ từ dâng lên.

"Tôi nói cho bà biết, con gái của tôi từ trước đến nay vẫn luôn ngay thẳng, chưa bao giờ nói này nói nọ sau lưng ai. Về sau nếu còn ai để tôi nghe thấy người đó đồn bậy con gái tôi ở sau lưng, tôi sẽ khiến người đó phải hối hận.

Bà Ôn hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía trước.

Giữa trưa.

Ôn Như Hân xách theo rau xanh trở về, nhìn thấy bà Ôn không hề có cảm xúc ngồi ở trên sô pha bèn đi tới hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói là ra ngoài đi dạo sao? Sao còn ngồi ở trong nhà thế?"

Cô ấy ra ngoài cũng không lâu lắm nhỉ?

Nếu là bình thường mà nói, những người lớn tuổi như mẹ cô ấy thật ra rất thích tản bộ.

Ăn cơm xong không có chuyện gì làm sẽ ra ngoài đi dạo hai vòng.

"Không phải con nói đi mua thức ăn sao? Sao lâu như vậy mới về?" Sắc mặt bà Ôn không tốt lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK