Mục lục
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không phải tâm trạng ba không tốt, chỉ là ít nhiều gì cũng có một chút buồn

bực, con nói xem hiện tại rất nhiều người đều có TV rồi, hôm nay ba đến nhà chú con ngồi một chút, vốn định ở lại lâu hơn, nào ngờ đúng lúc chiếu bộ phim truyền hình mà ba đóng vai chính, hơn nữa trên màn hình còn đang chiếu mặt của ba, ba lo lắng bọn họ nhận ra ba nên đã vội vàng kiếm cớ rời đi"

Ôn Thiều Ngọc còn thở dài một hơi nói: "Lúc ấy bọn họ còn nói dáng dấp của người đó có hơi giống ba, trong lòng ba có thể không vui sao? Người nọ chính là ba mà, vì phòng ngừa bọn họ nhận ra ba nên ba không thể làm gì khác hơn là ra về."

"Con nói xem, một người một khi đã trở thành ngôi sao điện ảnh lớn thì không còn giống như trước kia nữa. Ra ngoài cũng không quá tự do.

Ôn Độ hiểu rồi.

Ba cậu ra ngoài khoe khoang, kết quả không ai cho rằng hắn là ngôi sao điện ánh.

Cho nên hắn mới buồn bực.

"Vậy thì ba càng nên thành thật ở trong nhà, tuyệt đối đừng ra ngoài." Ôn Độ nhìn dáng vẻ càng lúc càng buồn bực của ba mình, không khỏi cười nói: "Nhỡ đâu những người đó thật sự nhận ra ba thì lúc đi ra ngoài sẽ nói với người khác rằng ba lớn lên ở nông trường Hồng Tinh. Mấy tên phóng viên kia nghe thấy sẽ chạy đến, thế là những chuyện trong quá khứ của ba cũng không giấu được nữa."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong, hình như thật đúng là có lý.

Trước đây hắn cũng từng là người không tốt.

Trước đây chơi bài với người ta chưa từng thua tiền. Cùng lắm hắn chỉ chơi hai lần, những lần khác là đứng xem ở bên cạnh.

Nhìn người khác thua còn nghiện chơi.

Lại nhìn người khác lấy khế đất trong nhà ra, mắt đỏ bừng.

Hắn biết mình không thể chạm vào thứ này.

Nói cách khác, trong suốt hai năm sau khi ly hôn, hắn có hơi mất bình tĩnh. Sau này có một lần tỉnh táo lại, mặc dù không làm được gì nhưng cũng không gây ra chuyện lớn.

Bây giờ hắn đã là ngôi sao điện ảnh, mặc kệ những chuyện này tốt hay không tốt thì nói ra cũng khó nghe.

Bây giờ, Ôn Thiều Ngọc cần thể diện.

Hắn rất để ý đến hình tượng của mình, sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hủy hình tượng của mình.

Ôn Thiều Ngọc vốn còn đang tự đắc muốn cho tất cả mọi người biết mình là ngôi sao lớn. Bây giờ được con trai nhắc nhở một chút, thế là hắn lập tức tỉnh táo lại.

Hắn hận không thể bọc gương mặt của mình lại lúc ra ngoài.

Không!

Che mặt lại cũng vô ích.

Nhưng bịt mắt người khác thì được.

Nếu đài truyền hình của bọn họ không chiếu phim của hắn.

Mặc dù đây cũng là chuyện không thể nào.

Bỗng nhiên Ôn Thiều Ngọc phát sầu.

"Tiểu Độ, con nói xem, nếu những người trong thôn chúng ta nhận ra ba thì phải làm sao?"

Ôn Độ nhìn vẻ mặt căng thẳng của ba, cảm thấy buồn cười.

"Nhận ra thì nhận ra thôi. Đến lúc đó ba cứ sống chết không thừa nhận là được, không phải sao?"

Ôn Thiều Ngọc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hình như đúng là có thể! Vậy ba cứ làm như vậy nhé."

Hắn tuyệt đối không muốn để bất kỳ kẻ nào biết hắn tới đây.

Ôn Độ dỗ dành được ba rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Trong sân.

Ôn Oanh nằm sấp trên bàn, đang ôn tập.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô bé quay đầu lại nhìn, quan tâm hỏi: "Anh trai, ba đâu? Anh dỗ xong ba chưa?"

Ôn Độ rất muốn ba cậu ra ngoài một chút.

Để ba cậu nghe thấy em gái nói cái gì. Phỏng chừng Ôn Thiều Ngọc nghe được lời con gái nói nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ.

Chẳng qua dựa theo tính tình của Ôn Thiều Ngọc, nói không chừng cũng sẽ đắc ý.

"Đã dỗ xong rồi, bây giờ đang ngủ trong phòng đấy." Ôn Độ thật sự rất hâm mộ chất lượng giấc ngủ của Ôn Thiều Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK