Ôn Oanh là một cô bé có sức khỏe yếu ớt.
Hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại không có ai gọt cô bé dậy.
Chờ đến khi cô bé tỉnh ngủ, mở mắt ra mới phát hiện bên cạnh đã có không ít tiền lì xì.
Cô bé cẩn thận đếm, hóa ra là bốn bao lì xì lớn.
Cô bé cười siêu cấp vui vẻ.
Lại có nhiều tiền mua đồ cho cô rồi!
Nhà họ Luật.
Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi cũng đang nhận tiền lì xì.
"Chúc mừng năm mới bác cả. Bác gái, chúc mừng năm mới..."
Luật Cảnh Chi chúc mừng năm mới sau đó nhận tiền lì xì.
Luật Hạo Chi thấy nhóc con này không vui bèn thấp giọng nói bên tai cậu bé: "Nhận tiền lì xì mà còn không vui à, đều là tiền cả đấy, có thể mua rất nhiều thứ."
Luật Cảnh Chi lập tức tỉnh ngộ.
Lúc chúc tết ông nội Luật, cậu còn mang theo khuôn mặt tươi cười nói thêm vài câu cát tường.
Ông nội vui vẻ, đưa cho Luật Cảnh Chi một bao lì xì thật to.
Luật Cảnh Chi cầm bao lì xì thật dày, nụ cười trên khóe miệng càng trở nên chân thành.
Chúc mừng năm mới xong.
Luật Cảnh Chi thở phào nhẹ nhõm: "Anh, có thể đi được chưa?"
"Chưa, bữa cơm trưa này cũng rất quan trọng. Em quên chúng ta không đi được rồi sao?" Luật Hạo Chi biết em trai không thích bầu không khí trong nhà, cũng biết em trai muốn đến nhà họ Ôn.
Nhưng bây giờ không thể đi được.
Luật Cảnh Chi cũng biết, chỉ là trong lòng không khỏi chờ mong.
"Anh trai, trước kia em không cảm thấy như vậy có vấn đề gì."
Luật Cảnh Chi nhìn một đám người vây quanh ông nội, trốn trong góc nói nhỏ với anh trai: "Nhưng bây giờ em mới phát hiện như vậy thật sự rất vô vị. Anh xem mấy khuôn mặt hư tình giả ý kia đi, trên đó viết cái gì?"
Luật Hạo Chi cũng cười lạnh theo.
"Đây chính là nhà quyền thế."
"Lạnh lùng, không có tình cảm."
Cậu ấy cũng không thích chút nào.
Cậu ấy tình nguyện trải qua những ngày tháng khổ cực chứ cũng không muốn sống những ngày như bây giờ.
"Nhịn chút đã, không tốn bao nhiêu năm đâu." Luật Hạo Chi nhìn em trai, bỗng nhiên nói: "Tiểu Cảnh, em suy nghĩ chuyện ông nội nói cẩn thận một chút."
"Chuyện gì?"
"Chuyện ra nước ngoài.”
Luật Cảnh Chi không nói gì.
Luật Hạo Chi biết rõ cậu bé mất hứng nhưng có vài lời nên nói vẫn phải nói. Có một số việc nhất định phải trải qua. "Sắp tới anh sẽ rất bận rộn, còn phải chăm chỉ học tập, không có thời gian chăm sóc em. Hơn nữa sau này anh cũng sẽ ra nước ngoài học tập, căn bản không yên tâm để em ở lại trong nước một mình.”
“Thế nên em có thể ra nước ngoài trước, đi làm quen trước. Em học giỏi, thành tích xuất sắc, có thể học thẳng ở trường bên đó, sau này có thể thi đại học ở đó, vậy thì không cần phải qua lại với người trong nhà nữa."
Chí ít những bữa tụ hội mà em trai chán ghét nhất sẽ ít đi rất nhiều.
Nhưng vậy thì cậu bé cũng không gặp được Oanh Oanh.
Luật Cảnh Chi rất kháng cự.
"Đây là chuyện nhất định phải trải qua, em cũng nhất định phải đi. Hơn nữa, cũng không phải em không về, khi đến kỳ nghỉ hè, em vẫn có thể gặp mặt Oanh Oanh."
Luật Cảnh Chi động lòng.
"Chờ em trưởng thành là có thể đi làm chuyện mình muốn làm rồi. Chỉ là một cái chớp mắt mà thôi." Luật Hạo Chi biết rằng kết quả mà cậu ấy đạt được tiếp theo sẽ là điều không thể chấp nhận được đối với rất nhiều người, bọn họ có thế sẽ xuống tay với em trai.
Cậu ấy không biết những người đó còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.
Phỏng chừng cũng sẽ không quá lâu.
Luật Hạo Chi không muốn đánh cược.
Cũng không dám đánh cược.