Mục lục
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Như Hân không muốn mẹ cô ấy cứ luôn quan tâm cô ấy như vậy.

Bà Ôn không thích nghe lời này.

"Trước kia mẹ không có bản lĩnh, chọn đối tượng cho con cũng chỉ có thể đến thể."

Ôn Như Hân nói: "Thế Vinh là một người rất tốt, đối xử với con cũng tốt, bình thường anh ất đều không cho con làm việc gì cả, tiền lương mỗi tháng đều giao cho con. Anh ấy gửi năm đồng về nhà, gửi cho mẹ năm đồng, sau đó tăng lên mười đồng. Mấy năm nay con gả tới đây, trước kia chỉ chăm con, nấu cơm. Không chịu khổ, cũng không chịu mệt mỏi gì cả."

"Vẫn là câu nói đó. Trước kia chúng ta sống không tốt, mẹ muốn giúp cũng không giúp được con cái gì. Giờ cuộc sống trong nhà đang càng ngày càng tốt nên mẹ đương nhiên hy vọng con có thể sống tốt hơn. Về sau con thiếu cái gì, muốn cái gì cứ trực tiếp gọi điện thoại về nhà.”

Bà Ôn nhìn dáng vẻ con gái đã biết ngay con nhóc này sẽ không chủ động gọi điện thoại về nhà xin giúp đỡ.

"Cho dù con không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho ba đứa con. Hộ khẩu của con vẫn còn ở nhà, lúc trước vẫn chưa chuyển đi." Trong tay bà Ôn có hai căn nhà, một căn để lại cho Ôn Oanh, một căn để lại cho Ôn Độ.

Bản thân bà cũng đã để con gái chịu thiệt.

"Hai năm nay mẹ đã nhờ người ta ngó dùm, nếu như có căn nhà nào thích hợp thì sẽ mua cho con một căn. Sau này mấy đứa nhỏ lớn lên, thi đậu đại học sẽ đến Bình Thành. Chờ Bạch Thế Vinh nhà bọn con nghỉ hưu là hai vợ chồng các con có thể trở về Bình Thành rồi."

Bà Ôn đã lớn tuổi, muốn người một nhà đoàn viên.

Ôn Như Hân cũng ở bên cạnh rơi nước mắt.

"Được rồi, con khóc cái gì?"

Ôn Như Hân vừa lắc đầu vừa gạt nước mắt: "Con là con gái đã xuất giá mà mẹ còn tiêu nhiều tiền cho con như vậy..."

"Làm sao? Mẹ tiêu tiền cho con gái của mẹ mà còn có người dám nói này nói nọ sao? Em trai của con không có ý kiến, cháu trai của con lẫn cháu gái của con đều không có ý kiến, ai dám có ý kiến? Chuyện mua nhà cửa này cũng không phải mẹ nói, là cháu con đòi đấy."

Sắc mặt bà Ôn lập tức sa sầm.

Bà nghiêm mặt tức giận nói: "Lúc mẹ về từ Sở Thành, cháu trai con một mình kéo mẹ sang một bên cố ý dặn dò mẹ. Nó mua cho ba nó một căn nhà ở Hương Thành, đợi đến mùa hè năm nay bảo con cũng dẫn ba đứa nhỏ cùng đi chơi. Không vì cái gì khác, chỉ là để nhìn thấy chút việc đời”

“Nó còn nói với mẹ về sau ba đứa nhỏ của con nói không chừng sẽ thi vào Bình Thành. Bình Thành có nhiều trường học như vậy, trường học tốt nhất cả nước cũng đều ở Bình Thành. Nếu ba đứa nhỏ đều thi vào Bình Thành chắc chắn cần có một chỗ để ở nên đã bảo mẹ đi xem xét nhà cửa trước, sau đó mua."

Ôn Như Hân nghe mẹ cô ấy nói, nước mắt rơi xuống như mưa.

Cô ấy cho rằng cuộc sống của mình đã trôi qua rất tốt rồi, không ngờ cuộc sống của mình lại còn có thể trở nên tốt hơn.

"Mẹ, con cũng không biết nên bảo đáp mẹ như thế nào." Ôn Như Hân nghẹn ngào nói.

"Mẹ sinh con ra là để con đến báo đáp mẹ sao? Năm đó mẹ để con chịu nhiều khổ cực như vậy mà con có một câu oán giận nào không?"

Bà Ôn nhìn con gái dịu dàng ngoan ngoãn, thở dài một hơi nặng nề.

Chỗ nào của con gái cũng tốt, chỉ là tính tình quá mềm yếu.

Một đứa bé như vậy rất dễ bị người ta bắt nạt.

Cũng may thắng nhóc nhà họ Bạch này coi như cũng đáng tin, nếu không chờ bà trở về nhất định cũng phải đào hết mồ mả tổ tiên nhà họ Bạch lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK