Ôn Độ đi trong đám người, bước chân kiên định đi về phía người nhà.
"Bà nội, ba, chú, em gái, con thi xong rồi."
Khóe miệng Ôn Độ mang theo nụ cười.
Ôn Oanh là người đầu tiên kịp phản ứng, vui vẻ hoan hô: "A, anh trai đã thi xong rồi."
Ôn Thiều Ngọc ở bên cạnh kích động nói: "Mẹ, hôm nay con có thể ăn sườn kho tàu không? Mấy ngày nay miệng con đã nhạt đến mức muốn thành chim đẻ trứng rồi."
"Trứng chim cút trong miệng anh còn có thể nở ra con à?”
Bà Ôn cứ như trời sinh đã không có cách nào nói chuyện được với con trai, mở miệng là nói móc con trai đến chết.
Những người khác nghe vậy cười ha ha.
Ôn Thiều Ngọc ở trước mặt mẹ hắn không còn chút bóng dáng ngôi sao nào, tựa như vẫn là đứa con trai vô công rỗi nghề kia.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn điên cuồng muốn về nhà sau khi sự nghiệp lên đến đỉnh cao.
Chỉ có ở nhà, hắn mới là Ôn Thiều Ngọc.
Là Ôn Thiều Ngọc bình thường ban đầu chứ không phải ngôi sao lớn đứng trước ống kính.
"Còn chưa hỏi nữa, con thi thế nào?" Ôn Thiều Ngọc khó nén tò mò.
Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Ôn Độ.
Tuy bọn họ không hỏi nhưng trong lòng cũng muốn biết cậu thi thế nào.
Giọng điệu Ôn Độ rất bình thản: "Phát huy bình thường.
"Bình thường phát huy trình độ thế nào?" Ôn Oanh cẩn thận hỏi.
Ôn Độ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chính là có thể thi đậu đại học?"
Những người khác nghe xong nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Có thể thi đậu đại học là tốt rồi.
Nếu không về sau người ta nói ông chủ lớn của công ty nào đó vậy mà lại chưa từng đi học.
Truyền ra ngoài ít nhiều gì cũng có chút khó nghe.
Chẳng qua đại học mà bọn họ cho rằng cậu có thể đậu chính là kiểu trường dạy nghề.
Cũng không có yêu cầu gì quá xa vời.
Dù sao Ôn Độ trước giờ chưa từng ngồi trong phòng học đọc sách, cũng không mời giáo viên dạy bù chuyên môn đến bổ túc. Chương trình của ba năm trung học phổ thông đều là tự cậu lật sách học.
Có thể thi đậu đại học thật sự là một chuyện rất phi thường rồi.
Cả gia đình vô cùng thoải mái.
Không một ai nghĩ nhiều.
Công việc của Ôn Độ rất bề bộn, mỗi ngày đều ở bên ngoài bận rộn làm việc, gần như cả ngày cũng không thấy người đâu.
Đôi khi nửa đêm mới trở về.
Thấm thoắt đã đến lúc nhận thư thông báo trúng tuyển.
Người của nhà họ Ôn không hề ý thức được điều này.
Lúc Ôn Oanh ở trong sân hóng mát thì nhân viên bưu điện tới cửa.
"Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Ôn Độ không?"
Ôn Oanh nhìn thoáng qua ba đang ngủ bên cạnh, khẽ gật đầu nhưng không đi ra ngoài.
"Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"
Cô bé vẫn vô cùng cảnh giác.
Người đưa thư lấy ra một phong bì thật to từ trong túi: "Ở đây có một phong thư của Ôn Độ."
"Thư gì vậy?"
Tuy Ôn Oanh đã đứng lên đi ra ngoài hai bước nhưng vẫn không đi quá nhanh.
Người đưa thư nói: "Hình như là thư thông báo trúng tuyển của trường học." Người đưa thư nói: "Ở đây có một bức thư của Ôn Độ.
"Hả? Thư của anh trai tôi, là ai viết thư cho anh trai tôi vậy?"
Ôn Oanh kích động chạy tới hỏi, ngay lúc cô bé muốn mở thư ra thì thấy được địa chỉ trên đó.
Đại học A?"
Lúc này Ôn Thiều Ngọc cũng mở mắt, nhìn con gái một cái, tò mò hỏi: "Biểu cảm của con vậy là sao? Thư cho anh trai con à?"
Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến sự nghiệp thành công của con trai hiện nay, ai không biết chuyện còn tưởng rằng cậu là một thanh niên tài tuấn phong độ nhẹ nhàng, nhưng cho dù cậu thoạt nhìn không giống một đứa nhỏ thì vẫn đúng là một đứa nhỏ.