Đáy mắt A Kiến hiện lên một tia âm trầm.
Anh Ôn là một người rất tốt.
Có cái gì ngon đều mang đến cho anh ta.
Trong bốn trợ lý chỉ có anh ta là đi theo anh Ôn cả ngày. Đây là anh Ôn tự mình yêu cầu, cũng là may mắn của anh ta.
Anh ta nhìn thấy anh Ôn bị người khác (b)ắt nạt nhưng không thể làm gì được.
Hoàng Hán Thăng là người đầu tiên được phái tới chăm sóc cho Ôn Thiều Ngọc.
Anh ta biết tầm quan trọng của Ôn Thiều Ngọc đối với Tư Đồ Quang Diệu hơn bất cứ ai.
Đó là ân nhân cứu mạng của đại ca nhà bọn họ.
Hoàng Hán Thăng ném điếu thuốc trong miệng xuống đất, dùng chân nghiền nát: "Mấy tên chó không có mắt này, thiếu đòn rồi."
"Vậy tôi về đưa cơm cho anh Ôn trước nhé?" A Kiến không tiện lộ diện trong những kiểu chuyện thế này.
Miễn gây thêm phiền toái cho Ôn Thiều Ngọc.
Hoàng Hán Thăng xua tay: "Cậu lên đi, chăm sóc hắn cho tốt, sau này cử người đến nói những chuyện thế này cho tôi biết sớm một chút. Móa! Bọn chó này coi mình là cái thá gì mà ai cũng dám bắt nạt."
Anh ta phất tay một cái, sau đó mang theo người khác rời đi rầm rầm.
A Kiến không hỏi nhiều cũng biết Hoàng Hán Thăng muốn làm gì, anh ta cũng sẽ không ngăn cản, còn gấp gáp đến nỗi muốn đến hiện trường vây xem. Nếu không phải lo rằng mình sẽ gây thêm phiền phức cho anh Ôn thì nói không chừng anh ta đã sớm đến đó rồi.
"Anh Ôn, ăn cơm thôi."
Về đến phòng, A Kiến vô cùng im lặng.
Ôn Thiều Ngọc ngâm chân đã ngủ thiếp đi.
Lúc này mới được bao lâu chứ?
Ôn Thiều Ngọc bị đánh thức, vẻ mặt vẫn còn hơi mơ màng: "Cơm tới rồi à? Chúng ta ăn gì thế?"
"Có mấy miếng thịt kho tàu, còn có mấy miếng thịt chua ngọt, một phần khoai tây sợi, một phần rau xanh và canh." A Kiến bày đồ ăn ra, đặt lên bàn, Ôn Thiều Ngọc lập tức chảy nước miếng.
"Lâu lắm rồi tôi chưa được ăn thịt kho tàu."
Ôn Thiều Ngọc thèm thuồng nhìn thịt kho tàu.
A Kiến nói: "Anh, mấy miếng thịt này còn không đủ để tôi nhét kẽ răng nữa. Anh cũng không thể ăn nhiều, một lần chỉ được ăn hai miếng, những miếng còn lại đều là của tôi."
Ôn Thiều Ngọc: "..."
Đây là khó khăn gì trong nhân gian thế.
Hẳn không muốn sống những ngày chó má như vậy.
"Ăn thêm hai miếng được không?"
"Không được."
Ôn Thiều Ngọc ai oán lại gần muốn gắp một miếng thịt kho tàu lớn, kết quả lại phát hiện trình độ của đầu bếp giống như đã lấy thước đo, tất cả những miếng thịt đều có kích cỡ giống hệt nhau, gần như không có bất kỳ khác biệt gì.
Hắn chỉ có thể tùy ý nhét một miếng vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, muốn cảm nhận được nhiều cảm giác thịt kho tàu hơn trong chốc lát.
"Anh Ôn, anh ăn như thế thì chỉ sẽ thấy thèm hơn thôi."
Nói bừa mà thành nói thật.
Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc tràn ngập bi phẫn, trực tiếp dùng đũa gắp hai miếng bỏ vào trong miệng, ăn từng chút từng chút.
Hắn còn lén nhìn A Kiến.
A Kiến thấy được nhưng cũng làm bộ như không thấy.
Vốn dĩ anh ta không tán thành chuyện Ôn Thiều Ngọc giảm béo, nhưng Ôn Thiều Ngọc nói các diễn viên khác quản
lý dáng người đều rất tốt, lúc trước hắn quá béo nên không được ăn ảnh.
Béo như vậy mà đi diễn vai một người đàn ông phong lưu phóng khoáng sẽ rất ngấy.
Ôn Thiều Ngọc yêu cầu rất cao đối với dáng người của mình.
Có lẽ sau này hắn không cần lên sân khấu biểu diễn nữa.
Nhưng vẫn phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình.
Hắn là đào.
Nhiều năm thế rồi mà cổ họng vẫn chưa từng thay đổi.