Mục lục
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Ôn Oanh kịp phản ứng mới lập tức giải thích: "Anh trai, anh tuyệt đối không được hiểu lầm em, em không hề giảm cân, em thật sự là ăn hoài không mập. Không tin thì đợi lát nữa anh cứ hỏi bà nội xem sức ăn của em có phải đã tăng lên rồi không."

Không phải Ôn Độ không tin cô bé.

"Em chỉ cần nhớ một câu là được. Sức khỏe là quan trọng nhất, sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng.”

Ôn Oanh dùng sức gật đầu: "Anh trai, anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng sống đến chín mươi chín!

Ôn Độ nhếch môi: "Được."

Bà Ôn chỉ mang đồ ăn vào phòng bếp, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy dáng vẻ hai anh em tương tác nên đi tới hỏi cháu trai: "Con ôn tập thế nào rồi?"

"Trước đó đã ôn tập xong rồi ạ, vốn định năm ngoái sẽ bắt đầu thi đại học, nhưng lúc ấy chính sách có thay đổi, công việc trong tay lại quá nhiều nên trong khoảng thời gian ngắn không thể đi được, vì vậy mới không trở về tham gia thi đại học."

“Năm nay chuyện bên kia đã ổn định, hơn nữa trọng tâm công việc kế tiếp của con sẽ đặt ở Bình Thành nên năm nay con mới có thể chạy về tham gia thi đại học."

Khuôn mặt của bà Ôn vui vẻ.

"Nói như vậy là sau này con sẽ ở nhà sao?" Bà Ôn hỏi.

Ôn Độ nói: “Học kỳ năm nhất có thể phải ở lại trường. Cuối tuần hoặc là khi trường không có tiết thì con sẽ trở về. Nếu có thể làm thủ tục ngoại trú vào học kỳ sau thì sẽ tốt hơn, nếu không thể thì năm hai sẽ về nhà ở

"Chuyện của con, con cứ tự mình sắp xếp." Bà vốn dĩ không cần quan tâm đến việc của cháu trai.

Người thông minh nhất trong nhà chính là cháu trai.

Bây giờ nhà bọn họ có thể có được ngày hôm nay tất cả đều dựa vào cháu trai.

Bà Ôn sẽ không bao giờ nói về cháu trai mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thậm chí trong nhà có rất nhiều chuyện, rất nhiều quyết định đều phải hỏi chủ ý của cháu trai.

"Trưa nay ăn mì đi."

"ĐƯỢC."

Bà Ôn nói: "Sáng nay trong bếp có hầm một nồi canh, vừa vặn lát nữa dùng nó để nấu mì."

"Vâng."

Ôn Độ về nhà ăn cái gì cũng được, hơn nữa cậu cũng không kén ăn.

Hai bà cháu đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe.

Hai người bọn họ đồng thời nhìn về phía cửa, trông thấy trên xe có vài người bước xuống.

Bà Ôn đang híp mắt, định nhìn xem người tới là ai.

Cửa xe sau được mở ra, bên trong là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen có khí chất thanh tuấn ôn hòa bước xuống.

Dáng dấp của người đàn ông rất đẹp trai.

Nhưng dáng vẻ thế này trông vô cùng quen mắt.

"Mẹ, con về rồi!"

Ôn Thiều Ngọc cố ý hỏi thăm thời gian bọn nhỏ tham gia thi đại học để trở về.

Bà Ôn nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc, kinh ngạc không ngậm miệng lại được.

"Sao anh lại trở về?"

Nụ cười bên miệng Ôn Thiều Ngọc cứng đờ: "Mẹ, chẳng lẽ nơi này không phải nhà của con, con không thể trở về sao?"

"Ý của mẹ là anh không ở bên ngoài kiếm tiền mà về nhà làm gì?"

Mùi vị của bà Ôn khi vừa mở miệng thật quen thuộc.

Cứ như không phải con trai đã nhiều năm không gặp mà là con trai ngày nào cũng thấy, đã vậy còn làm cho người ta chán ghét.

Ý cười trong đáy mắt Ôn Thiều Ngọc vô cùng đậm.

Hắn vỗ vỗ bả vai con trai, hỏi: "Lúc thi đừng căng thẳng, thi không đậu cũng không sao, ba có tiền, ba nuôi nổi con.”

Ôn Oanh vừa bước ra khỏi nhà, cô bé nhìn thấy ba còn đang định thét chói tai nhào tới, nhưng đáng tiếc âm thanh kia còn chưa kịp phát ra thì đã nghe thấy lời nói của ba mình, sau đó dùng nét mặt kỳ quái nhìn về phía anh trai.

"Sao thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK