Khí chất của bà rất tốt.
Có thể lờ mờ nhìn ra dáng dấp xinh đẹp lúc còn trẻ.
Lúc này không còn nhìn thấy khí chất uyển chuyển hàm xúc trên người bà nữa mà thay vào đó là một cảm giác khá uy nghiêm.
Từ Trí Viễn biết cuộc sống của chị gái cũng không tệ lắm.
Ông yên tâm.
"Anh còn ngây ngốc ở đây làm gì? Đã nói trong nhà có khách, bảo anh mau đi mua thức ăn rồi mà."
Sau đó bà Ôn ngước mắt lên, giọng nói lập tức im bặt.
"Lão, lão Tử?"
Bà Ôn không thể tin mà gọi lên cái danh xưng quen thuộc kia, đồ đạc trong tay rơi xuống cũng không hề phát hiện.
Từ Trí Viễn nhìn bà Ôn, hốc mắt cũng nóng hổi: "Chị cả!"
Sau hơn ba mươi năm.
Hai chị em lại gặp nhau, thời gian dường như không để lại bất cứ dấu vết gì giữa họ.
Từ Trí Viễn dồn dập nhấc chân tiến lên muốn gặp chị cả, A Huy vội vàng tiến lên vì lo lắng ông sẽ ngã sấp xuống, nhưng ông cũng không quan tâm mà gần như là chạy chậm đến trước mặt bà Ôn.
"Chị cả!"
"Thật đúng là lão Tứ sao?"
Bà Ôn cầm tay em trai, vẫn không thể tin được người trước mắt này thật sự là em trai.
Bà cho là...
Em trai mình đã không còn trên thế giới này nữa.
Tuy trong lòng bà vẫn luôn không tin nhưng cuối cùng vẫn không ôm hy vọng quá lớn.
Từ Trí Viễn đỏ mắt nói: "Chị cả, là em."
"Mau vào nhà đi, vào nhà rồi nói."
Bà Ôn chú ý tới người đàn ông đi theo phía sau em trai kia dường như rất lo lắng cho sức khỏe em trai, rồi bà lại nhìn thân hình gầy gò của em trai, cau mày, dẫn ông vào trong nhà.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy Từ Trí Viễn, kinh ngạc nhìn về phía Ôn Thiều Ngọc nhưng lại trông thấy vẻ mặt mờ mịt của Ôn Thiều Ngọc, anh ấy chỉ biết thở dài lắc đầu rồi đi tới bên cạnh Ôn Độ.
"Người này có quan hệ gì với nhà các con thế?
Ôn Độ nghe Tư Đồ Quang Diệu nói, trực giác nói rằng dường như đối phương biết Từ Trí Viễn bèn cau mày hỏi: "Chú biết ông Từ sao?"
Thằng nhóc này đúng là có đầu óc.
Tư Đồ Quang Diệu gật đầu, biểu cảm có hơi nghiêm nghị nói: "Ông Từ này là một người tàn nhẫn, hơn hai mươi năm trước Hương Thành đã xảy ra một chuyện lớn, có một người đàn ông trong nước đến xây dựng một nhà xưởng cực lớn. Lúc ấy người nhập cư trái phép đến đều không có thân phận, mà trong nhà xưởng chỉ tuyển người đến từ nơi này.”
"Bọn họ làm việc trong nhà xưởng, tiền lương một tháng ít đến đáng thương, chỉ đủ để mua chút đồ dùng sinh hoạt nhưng được bao ăn bao ở. Chỉ cần làm trong xưởng năm năm là có thể lấy được hộ khẩu Hương Thành. Thế là những công nhân kia vùi đầu khổ làm, từng người sáng tạo giá trị vì ông chủ.
Nói tới đây, Tư Đồ Quang bội phục vô cùng: "Người này là một người tàn nhẫn, ông ấy rõ ràng là một người cô độc, thế nhưng lại không sợ trời không sợ đất, cứ như vậy tạo ra một con đường ở thời điểm hỗn loạn nhất”
“Sau đó còn đi chung một đường với người bên trên, cuối cùng những gì ông ấy hứa đã thành hiện thực. Chú nghe nói vào thời điểm đó, chỉ cần những người làm việc tận tâm trong nhà máy của ông ấy và không gây ra bất kỳ rắc rối gì thì cuối cùng họ sẽ có được một thân phận hợp pháp.
Ôn Độ không ngờ ông cậu của mình còn có một câu chuyện huyền thoại như vậy.
"Phần sau còn trâu bò hơn, những người thu phí bảo vệ kia nhìn thấy ông ấy đều cung kính kính gọi một tiếng Từ gia. Dã tâm của ông ấy dường như không lớn, trên thực tế chỉ chăm chăm kiếm nhiều tiền, lặng lẽ không tiếng động mua đất, xây nhà, kiếm lời. Sau đó ông ấy buôn bán cùng người nước ngoài, kiểm được một mớ tiền"