Những ma thú ở cửa thành trên đầu lông chim là màu trắng, con này lại là màu hồng, thân thể cũng to hơn so với bạch đỉnh quạ rất nhiều, đây hẳn là hồng đỉnh quạ đi –
“Ngươi không được vô lễ với chủ nhân của ta!” Chủ nhân của lục cánh thanh sói hắn, ma thú khác há có thể hung hăng?
“Triệu hoán sư?” Thanh âm sắc bén của hồng đỉnh quạ vang lên mang theo kinh ngạc, ma thú trước mắt nếu nó nhìn không lầm là mười hai cấp đỉnh ma thú đi, nó cũng là mười hai cấp, mười hai cấp đỉnh cùng mười hai cấp mặc dù không chênh lệch nhiều lắm, nhưng đỉnh cấp thần thú thì một khắc sau có thể sẽ thành Thánh Thú.
Trên người người này không có nguyên tố lưu động, chẳng phải chỉ là một triệu hoán sư thôi sao, sao lại có thần thú cùng ‘hắn’ khế ước, lại còn là khế ước chủ tớ.
“Đúng!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng phun ra một chữ.
“Hừ! Nhân loại cuồng vọng!” Hồng đỉnh quạ không thèm liếc Quân Mộ Khuynh một cái, ma thú cùng nhân loại khế ước vốn là ngu xuẩn, này chỉ là một thần thú ngu ngốc, cùng một nhân loại kém như vậy khế ước, còn là khế ước chủ tớ, quá ngu xuẩn.
Phong Nhận không chờ Quân Mộ Khuynh mở miệng, lắc mình một cái đi tới trước mặt hồng đỉnh quạ: “Chủ nhân lão tử liền cuồng vọng đấy, ngươi ý kiến à?” Nó thế nào cảm giác một màn này có chút quen quen, đột nhiên, Phong Nhận chợt bừng tỉnh. Dựa vào! Thời gian chủ nhân đi núi Linh Lung trước kia cũng…
Nhìn vẻ mặt cao ngạo không coi ai ra gì của hồng đỉnh quạ, Phong Nhận đồng tình lắc lắc đầu, lại có thú gặp phải tai ương a.
“Phong Nhận, đối đãi với ‘tình nhân’ phải dịu dàng, không người ta chạy mất làm sao?” Quân Mộ Khuynh cũng không giận, trên mặt tràn đầy một mạt cười tà, chậm rãi đến gần, đi được mấy bước nàng cảm giác được áp bách tỏa ra từ người hồng đỉnh quạ, làm cho nàng thở không được.
Bình thường Thủy Nhận cùng Phong Nhận ở trước mặt nàng đều đem khí tức thu lại, nàng mới không khó chịu, hồng đỉnh quạ mới sẽ không khách khí với nàng.
Phong Nhận sắc mặt cứng đờ, xoay người trở lại bên người Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân, thanh sói ta cao to uy vũ như vậy, thế nào lại có một cái tình nhân hắc điểu.” Phong Nhận nói còn không quên vỗ vỗ thân thể màu sắc tự vệ, bộ dáng manh kia làm cho người ta chỉ muốn hung hăng chà đạp một phen. (Manh tức là đáng yêu đó các nàng, Phong Nhận nhà ta đang tỏ ra đáng yêu đó =)))
Quân Mộ Khuynh nhìn Phong Nhận, rồi lại quay qua nhìn hồng đỉnh quạ: “Ngươi xác định ngươi bây giờ cao to hơn nó?” Dư quang khóe mắt đảo qua hồng đỉnh quạ đang giận sôi người, Quân Mộ Khuynh có chút vui mừng người hôm nay tới là Phong Nhận, không phải Thủy Nhận, nếu không hồng đỉnh quạ này đã sớm động thủ rồi.
“Chủ nhân…” Phong Nhận ai oán kêu lên.
“Đủ rồi! Nhân loại, ngươi đến đây làm gì?” Hồng đỉnh quạ đen mặt, cái gì mà tình nhân! Nó mới sẽ không có quan hệ cùng một cái khế ước ma thú.
(Cơ mà Nguyệt Lão đã quăng lưới rồi nàng ơi. Mặc dù ta quên mất là nàng ấy cùng với Phong Nhận hay Thủy Nhận nữa, ta hay bị nhầm lẫn giữa hai anh chàng này.)
Ở trong nhận thức của ma thú, một ma thú cùng người hình thành khế ước, đó là một loại sỉ nhục, khế ước bản mạng thì còn được, nhưng chủ tớ khế ước chỉ làm những ma thú khác chán ghét, coi như là ma thú cấp bậc cao đi nữa nhưng ma thú cùng nhân loại khế ước cũng sẽ bị phỉ nhổ.
Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía hồng đỉnh quạ, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt: “Một chút cũng chẳng đáng yêu bằng Phong Nhận, bản cô nương tới đây đương nhiên là có việc.” Ma thú trước khi nhận chủ đều không đáng yêu chút nào, Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Phong Nhận một cái.
Phong Nhận thu được ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, rụt cổ một cái, nó cái gì cũng không làm mà.
Bản cô nương! Nữ? “Nói.” Hồng đỉnh quạ không kiên nhẫn hỏi, nàng rốt cuộc là ai?
“Linh thú một đường chỉ đuổi theo mà không giết, nhất định là có chuyện gì đó quan trọng, đây là suy đoán ban đầu của ta, cuối cùng thần thú dẫn ma thú công kích Phù Thủy trấn, nhất định là có cái gì đó đã bị người ta đoạt đi.” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, không để ý hồng đỉnh quạ đang kinh ngạc.
Hồng đỉnh quạ hơi sững sờ, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, nàng sao biết được?
“Ngươi muốn làm gì?” Hồng đỉnh quạ hung ác trừng Quân Mộ Khuynh, trên người quang mang nguyên tố đỏ rực lưu động chung quanh.
“Hắc điểu! Không được làm càn!” Phong Nhận nghiêm túc hẳn, chủ nhân của nó sao có thể bị một ma thú rống lớn.
“Chậc chậc… Phong Nhận, vẫn là ngươi đáng yêu nhất.” Quân Mộ Khuynh không cho là đúng nhẹ nhàng lắc đầu, không có đem lửa giận của hồng đỉnh quạ vào mắt.
“Nhân loại…”
“Ba, ba điều kiện, ta giúp ngươi đem vật tìm về, ngươi hứa hẹn ta ba điều kiện.” Quân Mộ Khuynh “tốt tính” nhìn hồng đỉnh quạ, bộ dáng không một chút sốt ruột.
Hồng đỉnh quạ con ngươi phẫn nộ nhìn chằm chằm người trước mắt, thân thể to lớn thật lâu không có nhúc nhích, nếu không phải là hồng quang còn ở chung quanh nó, người ta đều cho rằng nó đã ly khai.
“Được, nếu như ngươi không quay lại, ta nhất định đem cái trấn này phá hủy.” Một lúc lâu hồng đỉnh quạ mới chậm rãi mở miệng.
Nó không biết tại sao người này lại biết rõ đến vậy, nhưng dùng ba điều kiện có thể tìm đứa nhỏ về cái gì đều không quan trọng: “Đứa nhỏ của ta bị người ta cắp đi rồi, là bị trộm, chính là đám người cưỡi ưng sư thú!” Hồng đỉnh quạ lửa giận toàn thân bùng phát, hai mắt đỏ như lửa nhìn về hướng Phù Thủy trấn.
Quân Mộ Khuynh lặng lẽ gọi ra thủy nguyên tố, Phong Nhận cũng giúp nàng chặng lại không ít nhiệt lượng, nàng mới có thể bình an đứng ở chỗ này.
“Ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được đứa nhỏ mang về!” Trong mắt Quân Mộ Khuynh lóe ra tiếu ý, nàng biết nó sẽ đáp ứng, vốn tưởng có pháp bảo gì giúp tấn chức, nguyên lai là con của nó bị người mang đi.
Phong Nhận trầm mặc đứng ở một bên, thời khắc nhìn hồng đỉnh quạ, đồng thời là mươi hai cấp thân thú, nó lo lắng hồng đỉnh quạ sẽ gây bất lợi cho Quân Mộ Khuynh.
“Đừng quên ba điều kiện của ta!” Quân Mộ Khuynh trên mặt treo một mạt tươi cười như có như không, trong mắt lóe ra giảo hoạt.
Hồng đỉnh quạ trầm giọng đáp, trong lòng tuôn ra một trận bất an, lại nghĩ tới trước mắt chẳng qua chỉ là một nhân loại, cũng đem bất an trong lòng đè ép xuống, thế nhưng cái cỗ bất an kia lại chăm chú vờn quanh, hơn nữa cảm giác bất an càng ngày càng mạnh.
Phong Nhận đồng tình lắc lắc đầu, quá ngây thơ rồi, khỏi phải nói nó cũng biết hắc điểu kia đang nghĩ gì, chủ nhân đâu phải người bình thường, ngươi cứ đáp ứng đi, rồi sẽ hối hận chết ngươi!
“Đúng rồi, Phong Nhận nói muốn đánh với ngươi một trận, ngươi đáp ứng không?” Quân Mộ Khuynh liếc Phong Nhận một cái, trên mặt mang theo ý cười nguy hiểm.
Phong Nhận lặng lẽ lui một bước, trong mắt tràn đầy hưng phấn chiến đấu, còn là chủ nhân hiểu nó nhất!
Ngay khi Phong Nhận sẵn sàng công kích, hồng đỉnh quạ đột nhiên lên tiếng: “Không muốn, bản thần thú tuyệt đối sẽ không giao thủ cùng một cái khế ước thú.” Ngữ khí chán ghét không hề che giấu phun hướng Phong Nhận, hồng đỉnh quạ mặc dù đã lâu không gặp đối thủ, thế nhưng xuất phát từ bản tính cao ngạo của ma thú, nó mới không cùng một cái khế ước thú đánh nhau đâu.
“NM! Ngươi mới là khế ước thú, cả nhà ngươi đều là khế ước thú!” Lông mao toàn thân Phong Nhận đều dựng đứng, nhìn y như con nhím, bốn chân đứng trên mặt đất, hung ác nhìn hồng đỉnh quạ ở đối diện.
(NM = chửi bậy đó mấy nàng, cái này ta giữ nguyên văn của converter)
Hồng đỉnh quạ kinh ngạc nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, không phải khế ước thú, nàng kia sao có thể hiệu lệnh cho ma thú?