“Chủ nhân.” Bá Hiêu đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, trong giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc.
Thấy Bá Hiêu lo lắng, Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có việc gì.” Nàng cảm giác sai sao?
“Chủ nhân, ngũ đại gia tộc, nhiều người như vậy, ngươi cần gì phải ngồi ở đây năm ngày năm đêm?” Bá Hiêu có chút không rõ, bọn họ có thể không để ý tới việc này, ngồi ở đây chính là chịu tội, mấy cuộc tranh đấu này có gì hay mà xem.
Đôi mắt đỏ đậm lóe ra ánh sáng: “Đúng là vậy, nhưng ta lo lắng cho đại ca của ta.” Quân Lạc Phàm không phải là kẻ yếu, hắn có thể mưu đồ bí mật cùng Quân Thương Lan, mấy năm trước, Quân Lạc Phàm phất lên, hắn có thể trợ giúp được Quân Thương Lan làm những chuyện đó, có thể nhìn ra được người này tâm sâu đến mức nào.
“Vâng.” Bá Hiêu quay về vị trí, không nói gì.
Mọi người thấy Quân Mộ Khuynh không động thủ, đều châm chọc cười, chẳng qua là một phế vật, cư nhiên dám ngồi vào vị trí thứ nhất, nàng dựa vào cái gì mà ngồi chứ.
“Quân gia chủ, chẳng lẽ Quân gia không còn thiên tài nào nên mới để cho nàng ngồi ở vị trí này sao?” Lôi gia gia chủ Lôi Trầm là người đầu tiên không phục, Quân gia ngươi để một phế vật ngồi ở vị trí này không phải là châm chọc các gia tộc khác, thiên tài đệ nhất của bọn họ không bằng một phế vật này sao?
Quân gia đây là ý gì chứ? Quân Mộ Khuynh xông vào Lôi gia là chuyện làm cho lòng người Lôi gia bang hoàng, nhưng lại không ai nghĩ tới Quân Mộ Khuynh có thể ngưng tụ được đấu kỹ, dù sao ngày đó ở phía sau nàng còn có một nam từ, từ đầu tới cuối Quân Mộ Khuynh đều chưa ngưng tụ đấu kỹ, đều là nam tử bên cạnh nàng giết không ít người của Lôi gia.
Quân Chấn cười nhạt, nụ cười sâu xa treo trên mặt: “Hình như Lôi gia chủ tay có chút dài, chuyện của Quân gia, khi nào đến phiên ngươi quản?” hắn thích ai ngồi thì người đó sẽ được ngồi, bọn họ quản được sao? Cái vị trí kia trừ xú nha đầu này chỉ sợ không còn ai có tư cách ngồi lên, cho dù Mặc nhi cũng thế.
Sắc mặt Lôi Trầm cứng đờ, ngậm miệng, quay đầu nhìn sàn đấu, bụi bay lên mù mịt, tất cả mọi người vẫn duy trì khoảng cách nhất định đối kháng với địch nhân của mình.
Cuộc tỉ thí này chính là hỗn chiến, một điểm quy củ cũng không có, cũng không có cái quy định gì.
Thấy Lôi Trầm không nói gì, Quân Chấn hừ nhẹ một cái, ánh mắt lại bắt đầu đặt lên sàn đấu, hỗn chiến này làm cho hắn đau đầu, ngũ đại gia tộc vốn là đấu kỹ gia tộc tối cao, nhưng mỗi lần tỉ thí đều làm cho người ta thấy mất mặt, nhiều năm như vậy, hắn đã sớm không cảm thấy có ý nghĩa.
Quân Chấn thở dài, đem đầu xoay qua nhìn, liền nhìn thấy nụ cười như có như không của nàng, nàng đang châm chọc sao?
“Quân gia chủ, Lôi gia chủ nói đúng là xen vào chuyện nhà người khác thật, nhưng không phải là không có lý, Quân Mộ Khuynh đã ngồi ở vị trí đó, sao không thấy nàng tham gia tỉ thí?” Ninh Hạc cười ha hả, ngồi ở vị trí đỏ của Quân gia, nhưng lại không so tài, mặc kệ là gì đều không thể chấp nhận được.
Quân Chấn phất tay: “Ninh gia chủ nói như vậy là sai rồi, quy định không có nói ngồi ở đó thì nhất định phải tham gia tỉ thí.” Để xem các ngươi còn có lý do gì.
Ninh Hạc liền cứng đờ, trong lòng Quân Chấn nói thầm, mấy cái lão già các ngươi, không phải thấy người ta không lên tỉ thí nên muốn bắt chẹt sao, này là chuyện của Quân gia bọn họ, đâu liên quan gì tới mấy người bọn họ, xen vào việc của người khác làm gì.
Bạch Phi Vân liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, mặc kệ bọn họ nghị luận như thế nào, nàng chỉ lẳng lặng xem thỉ thí, ung dung tự tại bình tĩnh như thế, làm cho hắn tăng thêm mấy phần thưởng thức đối với nàng.
“Các ngươi nói sai rồi, ta thấy đứa nhỏ này không tệ.” Bạch Phi Vân ồm ồm nói, hắn là một người thô kệch, nhưng khí chất trên người Quân Mộ Khuynh, hắn thật tình thưởng thức, thảo nào nha đầu kia lại thích nha đầu này như vậy, đúng là không tệ.
“Ta cũng tán đồng lời của Bạch gia chủ.” Phong Nghiêu nhàn nhạt nói, mắt nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, có thể làm cho Mạc Tương Thủ, Long Thiên, còn có Chiến Sí coi trọng, sao có thể sai được, có một số việc bọn họ không biết nhưng không có nghĩa là người khác không biết.
Quân Chấn có thể yên tâm để cho Quân Mộ Khuynh ngồi ở vị trí này chỉ sợ là có ý đồ khác, nhìn ánh mắt lão già kia, hẳn là việc Quân Mộ Khuynh có đấu hay không cũng không quan trọng.
Nghĩ tới đây, Phong Nghiêu lộ ra một nụ cười sâu xa, tiểu tử Phong Diễm lúc nào cũng là bộ dáng ngông nghênh, nhưng đối với Quân Mộ Khuynh lại hoàn toàn khác, thật là kỳ nha.
Trên mặt Ninh Hạc cũng không nhịn được, ngay cả Phong Nghiêu đều nói như vậy, bọn họ còn có thể nói cái gì, mặc dù hiện tại Quân Mộ Khuynh ngồi ở đây nhìn tỉ thí cũng không có người nào phản đối.
Làm sao có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.
Lôi Trầm thấy Ninh Hạc cũng có tâm tư giống mình, đều muốn làm cho Quân Mộ Khuynh xấu mặt, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn, xem ra người có tâm tư không chỉ có mình hắn, Quân Mộ Khuynh làm cho lòng người của Lôi gia bàng hoàng, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua cho nàng.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc, đột nhiên, trên hội trường lại vang lên thanh âm: “Năm vị gia chủ, người tỉ thí hình như vẫn chưa lên hết.” Mộ Dung Phượng Minh lộ ra nụ cười khiêm tốn, liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, lần trước không phải nàng rất giỏi sao?
“Này… Mộ Dung công tử, chuyện này chúng ta cũng bất lực.” Lôi Trầm cố ý khó xử, đem vấn đề này ném cho Quân Chấn.
Quân Chấn liếc Lôi Trầm một cái, chậm rãi đứng lên, hai tay chắp ở sau lưng, lạnh nhạt trả lời: “Không tham gia lựa chọn đầu tiên, không thể tỉ thí, chuyện này chẳng lẽ mấy vị gia chủ quên rồi sao?” chuyện gì cũng phải để hắn ra mặt.
Ánh mắt Bạch Phi Vân lộ ra nụ cười, Lôi Trầm muốn đáu với lão già Quân Chấn chỉ sợ vẫn chưa đủ tuổi, hiện tại chịu thiệt là phải.
Lôi Trầm lại một lần nữa bị Quân Chấn chặn họng, trong lòng hắn chỉ muốn làm cho Quân Mộ Khuynh lên đài, sao có thể nhớ tới chuyện này, nhưng nếu Quân Mộ Khuynh đã không có qua chọn lựa đầu tiên, vì sao nàng lại có thể ngồi được ở chỗ đó.
“Nếu đã không qua chọn lựa đầu tiên, vậy thì thứ cho tiểu bối vô lễ, tại sao nàng có thể ngồi ở chỗ đó?” Mộ Dung Phượng Minh chính là nhằm vào Quân Mộ Khuynh, nàng phá hủy dược liệu mình mỏi lòng tìm kiếm, thù này, hắn phải báo.
Quân Chấn đen mặt, một ngoại nhân đối với chuyện ngũ đại gia tộc biết nhiều như vậy, xem ra hắn phải điều tra kỹ.
“Ồ? Không biết Mộ Dung công tử lời này là dựa vào đâu để nói?” thanh âm lạnh băng truyền đến, lập tức mọi người đều chuyển mắt lên thân ảnh màu đỏ kia.
Quân Chấn giật mình, hắn quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn không có ôm hy vọng để tiểu tử này lên tiếng.
“Ta chỉ nhớ, có một lần, Mộ Dung công tử chỉ vì một đóa hoa độc, muốn đẩy bản cô nương vào chỗ chết, cuối cùng, bao hoa phá hủy không được, ngay cả người…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Mộ Dung Phượng Minh lập tức đứng lên, chỉ vào Quân Mộ Khuynh nói, nàng còn dám nói, dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói.
Đó là lần hắn mất mặt nhất, đường đường đại thiếu gia Mộ Dung thành, thua ở trên tay Quân Mộ Khuynh, ngay cả dược liệu của hắn đều bị nàng đốt, mỗi khi nhớ tới, đều không thể hận đem Quân Mộ Khuynh bầm thay vạn đoạn.
Mọi người lập tức vểnh tai lên, đều muốn nghe cuối cùng như thế nào lại bị Mộ Dung Phượng Minh cắt ngang, bọn họ chỉ có thể rụt cổ về, ho nhẹ một tiếng, dời chú ý về trận tỉ thí.
Quân Chấn vô cùng hiếu kỳ, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc đã làm gì có thể làm cho Mộ Dung Phượng Minh kích động như vậy, hoa hủy, còn người thì sao?
“Ta cảm thấy công tử câm miệng so với ta câm miệng còn quan trọng hơn.” Ánh mắt lạnh băng bắn thẳng lên người Mộ Dung Phượng Minh, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người trước mắt, thấy nàng không nói gì liền coi nàng câm sao?
Mộ Dung Phượng Minh ngươi thì giỏi lắm sao, lực lượng nhờ vào đan dược mà vẫn không thể đánh thắng được nàng, còn có chuyện gì mất mặt hơn chuyện này.
Mộ Dung Phượng Minh cũng chỉ có thể ngậm miệng, không bao giờ mở miệng nữa, đôi mắt lại bắn ra sự phẫn nỗ, hắn nhất định phải báo thù, đáng ghét, thật sự là đáng ghét.
“Đại ca, ngươi đừng nóng giận, Quân cô nương chỉ là…”
“Câm miệng!” Mộ Dung Phượng Minh quát, dù hắn nói đúng nhưng cũng không thể từ phía bọn họ nói như vậy.
Mộ Dung Phượng Ngâm thở dài, nhìn Quân Mộ Khuynh, bị người của tứ đại gia tộc bức bách nàng vẫn có thể bình tĩnh, trừ Quân Mộ Khuynh, thiên hạ này còn ai có thể làm được.
Bá Hiêu đứng ở phía sau Quân Mộ Khuynh, ánh mắt luôn lạnh lẽo, nàng tuyệt tối không tin, về đấu khẩu, chủ nhân sẽ thua dưới bất kì ai, đương nhiên cũng sẽ không bao giờ chịu thua, đây là lẽ dĩ nhiên.
“Quân Mộ Khuynh, ngươi thân người của Quân gia ngũ đại gia tộc, lại không lên thi đấu, sao còn ngồi đó lớn lối.” trong đám người vang lên một thanh âm.
“Đúng thế, dù thua thì cũng phải lên đấu một chút chứ, tranh thủ lúc này vừa mới bắt đầu, nói không chừng còn có thể đứng được một lúc.” Thanh âm chế nhạo phụ họa theo.
Không có một ai xem trọng Quân Mộ Khuynh, dù cho bọn họ sợ hãi thần thú trong tay Quân Mộ Khuynh, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày ngũ đại gia tộc tỉ thí, nàng không thể để ma thú công kích, huống chi, bọn họ cũng không thấy có ma thú nào đi cùng với Quân Mộ Khuynh, có gì phải sợ.
“Quân Mộ Khuynh, hôm nay chúng ta thấy, chuyện ngươi ba năm trước là cấp tám kỹ linh sư, chỉ sợ là Nam Ngưng học viện cố ý truyền bậy.” lại một thanh âm nữa vang lên.
Trong đám người ầm ĩ, năm vị gia chủ đưa mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, hi vọng nàng có thể phản ứng một chút gì đó, nhưng làm bọn họ thấy vọng, Quân Mộ Khuynh không có một chút phản ứng, cứ như lời nói vừa rồi nàng không có nghe thấy, một chút cũng không để ý tới.
Đối với việc nàng không đáp lại, vẫn có người kiếm chuyện.
“Hắc! Nàng là bị điếc hay là câm rồi, không phải vừa rồi còn nói rất tốt sao, hiện tại thì câm miệng mẹ nó rồi!” cũng không biết là thanh âm ở đâu truyền tới.
Trong nháy mắt, mọi người đột nhiên yên tĩnh, bởi vì bọn họ nhìn thấy đôi mắt băng lãnh, lộ ra một tia lạnh lẽo, làm cho người ta liếc mắt nhìn cũng đủ thấy toàn thân lạnh lẽo, không dám nói thêm nửa câu.
Bá Hiêu lạnh lùng nhìn những người này, chủ nhân không để ý đến bọn họ, bọn họ lại lấn tới, khi dễ chủ nhân nhà bọn họ là giấy sao?
“Tiêu, đừng nóng giận, chúng ta đều là người nhã nhặn.” một ánh sáng màu vàng thoáng qua, mọi người còn chưa kịp thấy rõ là chuyện gì, đã nghe thấy một thanh âm thét chói tai, trong nháy mắt, trong đám người cháy lên một ngọn lửa màu vàng.
Người đứng bên cạnh người bị lửa vây quanh đều lui về phía sau, trong đôi mắt lộ ra khủng hoảng, bọn họ căn bản không thấy là chuyện gì, sau đó một người cứ như vậy mà biến mất.
Mà người bị chết cháy kia chính là người vừa nói năng lỗ mãng châm chọc Quân Mộ Khuynh.
“Đôi khi, không cần phải tức giận.” Quân Mộ Khuynh thấm thía nói, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mọi người lập tức hóa đá, này còn không phải tức giận, người ta nói ngươi một câu, ngươi liền phóng một cây đuốc, phỏng hỏa cũng thôi đi, ngươi tốt xấu cũng lưu lại cho người ta một cái xác, hiện tịa ngay cả xác cũng không có, còn nói là nhãn nhặn.
Quân Chấn lập tức vui vẻ, hắn còn tưởng tiểu gia hỏa này sẽ chịu đựng đến khi nào, kết quả vừa ra tay còn độc hơn bất cứ ai.
Người của tứ đại gia tộc đều mở trừng mắt, khiếp sợ nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng sao có thể giết người ở trên tỉ thí, nàng rốt cuộc có biết nặng nhẹ hay không?
Lôi Trầm nhìn Quân Mộ Khuynh, trên trán chảy ra mồ hôi hột, người Quân Mộ Khuynh muốn giết, ngay cả thi thể cũng sẽ không để lưu lại, hành động này của nàng, chính là im lặng nói cho mọi người biết, người nàng muốn giết, dù là chết cháy cũng sẽ không lưu lại thi thể.
Đối với chuyện Lôi Huyên Nhi chết cháy, liền không còn liên quan tới nàng nữa, bởi vì thi thể Lôi Huyên Nhi bọn họ đã tìm được, trên người mặc dù có nhiều dấu vết bị đốt nhưng lại có nhiều vết công kích hơn.
Hàn Ngạo Thần lẳng lặng nhìn Quân Mộ Khuynh, khóe miệng hơi cong, tiểu Khuynh không ra tay thì hắn cũng sẽ ra tay.
Bá Hiêu lui về sau một bước, thẹn thùng nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng biết chủ nhân sẽ không dễ nói chuyện đến vậy mà, hiện tịa những người này còn ai dám nói gì về chủ nhân nữa không.
Quan Đan nhích người ra chỗ khác, hắn cảm giác ngồi sau lưng Quân Mộ Khuynh rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị hỏa táng luôn, ngay cả bụi cũng không còn một chút.
Quân Mộ Khuynh chính là tiểu ác ma nha, chuyện này cũng dám làm.
Đối với sự khủng hoảng của người khác, Quân Mộ Khuynh lại vô cùng bình thường, đôi mắt đỏ rực bình tĩnh nhìn lên đài, không để ý tới bất luận kẻ nào, lúc này cũng không ai dám nghị luận nàng nữa.
Nực cười, ngươi dám nghị luận sao? Một tia sáng xẹt qua, ngay cả tro tàn cũng không còn đừng nói những thứ khác.
“Ngạo Tà, ngươi nói xem, những người kia đúng là không biết chết sống, dám nói xấu Quân Mộ Khuynh.” La Tắc cười ha hả nói, chết cháy thật đáng, đúng là ở không đông máu, Quân Mộ Khuynh đâu phải là hạng người thiện lương, ngươi cho là người ta không nói là do không dám nói sao, chỉ là không thèm tính toán với các ngươi mà thôi.
“Im đi.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói một tiếng, quay đầu xem tỉ thí.
La Tắc sờ mũi, thực là không nể mặt mà, chỉ là nói một câu, cần gì chứ.
Trên sàn đấu lập tức trở về yên tĩnh, không ai dám nghị luận về Quân Mộ Khuynh nữa, bọn họ cũng không muốn chết ngay cả tro cũng không còn.
Lôi Trầm liếc Quân Mộ Khuynh một cái, vì lúc đó, kim sắc hỏa diễm kia, hỏa nguyên tố mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư.
Việc này bọn họ đã sớm nghe trưởng lão ở Anh địa nói qua, nhưng vẫn không tin, dù sao Quân Mộ Khuynh chỉ là một phế vật, làm sao có thể tiến bộ nhanh như thế, hiện tịa xem ra, không chỉ là tiến bộ nhanh, còn có hỏa diễm kia cũng không thể xem nhẹ.
Quân Mặc ở trên sân tỉ thí, chú ý đến sự công kích của đối thủ, một màn vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh quyết đoán, kiên quyết, hạ thủ quyết đoán, hắn chưa từng thấy, không sai, mấy năm vừa qua, nàng trưởng thành không ít.
“Quân cô nương, ngươi đã có thần thú, sao không cùng các triệu hoán sư đấu một trận?” Lôi Trầm cười mà không cười hỏi.
“Lôi gia gia chủ cũng nói là tỉ thí của các triệu hoán sư, chủ nhân nhà ta chỉ có thần thú chứ không phải là triệu hoán sư, không biết Lôi gia gia chủ có ý gì đây?” Bá Hiêu lạnh lùng trả lời, liếc Lôi Trầm một cái, tâm tư của hắn, đừng nói chủ nhân biết, ngay cả nàng cũng nhìn ra.
“Có thần thú thì cũng nên cho thần thú đánh một trận, tốt xấu gì Quân cô nương cũng nên để cho chúng ta mở nhãn giới một chút.” Lôi Trầm không nhanh không chậm nói, tỉ thí lần này, mọi người mong đợi nhất chính là trận đấu giữa Quân Lạc Phàm và Xích Quân, nhưng để Quân Mộ Khuynh xấu mặt cũng là chuyện vô cùng tốt.
Khóe môi đỏ khẽ nhếch: “Muốn mở nhãn giới, sao không tự mình đi tìm một thần thú, như vậy Lôi gia gia chủ có thể thỏa thích nhìn, mỗi ngày đều có thể mở nhãn giới.” thanh âm lạnh băng vang lên, mang theo sự châm chọc.
Sắc mặt Lôi Trầm lúc trắng lúc xanh, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Mộ Khuynh, hận không thể chọc thủng người nàng.
Nhìn thấy Lôi Trầm như thế, bốn vị gia chủ còn lại vui vẻ, bình thường để cho Lôi Trầm biến sắc mặt như thế là chuyện không dễ gì, hôm nay bị người làm nghẹn họng, còn bị mất mặt ở trước nhiều người như vậy, thật là làm cho người ta sảng khoái nah.
Bọn họ còn chưa bao giờ biết, Quân Mộ Khuynh có thần thú hay không, tin tức truyền tới, Quân Mộ Khuynh là mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư, điểm này chưa thể xác thực được, nhưng mà có thể làm người ta tức chết, ai có thể so được với Quân Mộ Khuynh.
Người vây xem che miệng lại không dám cười to, bọn họ nghe thấy gì đây.
Lôi Trầm ngươi không phải rất lợi hại sao? Đường đường là Lôi gia gia chủ lại chưa được nhìn thấy thần thú, nếu muốn nhìn thì tự đi tìm, mỗi ngày đều có thể thỏa mãn nhìn, này không phải nói là Lôi Trầm có bản lĩnh thì tự đi tìm thần thú, sao lại đòi nhìn thần thú của nàng.
Quân Đan che miệng lại, hắn rốt cuộc mới biết được cái gì mới được gọi là lợi hại, đây là ví dụ tốt nha, quá lợi hại.
Trên mặt Mạc Tương Thủ, Long Thiên, Chiến Sí đều lộ ra nụ cười, trong lòng vô cùng đắc ý, đây là đồ đệ của bọn họ.
Cứ việc có người không phục Quân Mộ Khuynh, hiện tại cũng không dám lên tiếng, càng không dám nói nhiều, không phải bị chết cháy chính là bị tức chết, tùy tiện một cái cũng đủ làm ngươi không tốt rồi, ai sẽ nguyện ý bị mất ở trước các cao thủ chứ.
Mọi người vẫn đang duy trì bầu không khí này, đột nhiên, thân ảnh màu đỏ động.
Bá Hiêu vừa định bước lên, bên tai liền truyền ra thanh âm: “Bảo hộ đại ca ta.” Thanh âm quen thuộc làm nàng dừng bước.
Ngay khi mọi người đang nghi hoặc là chuyện gì, không trung xẹt qua một tia sáng, mà thân ảnh của Quân Mộ Khuynh chính là hướng về tia sáng kia.
“Kim ô hỏa!” hỏa diễm màu vàng bay ra, trực tiếp đánh lên màu trắng ánh sáng kia.