Hồng sắc thân ảnh rất nhanh đi qua, đột nhiên nàng dừng thân thể lại, cấp tốc xoay người nhìn lại, phía sau vắng vẻ làm dung nhan dưới vi mạo hơi nhăn lại, nàng chần chừ xoay người, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, đến lúc nàng thấy một rừng cây kia, xuất ra phong nguyên tố, bước chân nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Một thân ảnh vội vã đi tới, khi hắn đi vào tới rừng cây, trên mặt xẹt qua một tia tức giận, sau tức giận chính là kinh ngạc, ở góc độ của hắn nhìn không có sai, nhàn nhạt lục quang kia chính là phong nguyên tố, ngũ sắc linh lung quả quả nhiên nhượng ‘hắn’ có loại nguyên tố thứ ba.
“Ta tưởng là ai, nguyên lai là Lôi trưởng lão, không biết Lôi trưởng lão có cái gì chỉ giáo?” Quân Mộ Khuynh từ trên nhánh cây nhảy xuống, rơi vào trước mặt Lôi Tố, nàng không hiểu sao mạng Lôi Tố lại dai đến thế? Ma triều vừa nãy nhắm vào ngũ đại gia tộc, hắn cũng không bị gì. (mạng ai cũng không dai bằng tỷ đâu.)
Lôi Tố thấy bốn bề vắng lặng, trên mặt cũng không treo lên nụ cười dối trá, vẻ mặt nhăn nhó nhìn Quân Mộ Khuynh: “Xích Quân, hôm nay ta sẽ thay con ta báo thù, chịu chết đi!” Nói xong, hoa văn quen thuộc dưới chân lại lần nữa hiển lên, ba khỏa ngũ giác màu nâu ở dưới chân hắn vờn quanh.
Nguyên lai là tới báo thù, Quân Mộ Khuynh chau chau mày, trong lòng không khỏi hối hận vì đã để Phong Nhận trở về, Lôi Tố là kỹ tôn sư, dù cho nàng xuất đồng thờ ngũ hệ cũng chưa chắc có thể giết hắn, Quân Mộ Khuynh sắc mặt trầm xuống.
“Chịu chết sao?” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh câu dẫn ra một mạt tươi cười.
“Hừ! Đất ma cầu!” Trong tay Lôi Tố xuất hiện một quả cầu đất nhỏ, ánh mắt phát lạnh, đất cầu thoát khỏi bàn tay của hắn, sau đó quả cầu đất hướng đánh tới trên người Quân Mộ Khuynh.
“Tên nước!” Đối mặt với nguyên tố áp bức trước mặt, Quân Mộ Khuynh ung dung ngưng tụ đấu kỹ, mấy chục mũi tên nước đón nhận quả cầu đất.
“Bạo!” Lôi Tố cười âm lãnh nói, mấy quả cầu đất trong tay bay ra càng lúc càng nhanh.
Tất cả những quả cầu đất như thiên binh vạn mã, chen chúc trùng kích, ở sau mệnh lệnh của Lôi Tố, toàn bộ giải tán, biến thành hạt bụi nhỏ, lực lượng lại không yếu đi chút nào, bụi như một mặt lưới lớn, không chờ Quân Mộ Khuynh ngưng tụ đấu kỹ phòng vệ, hung hăng nhào tới.
“Đáng ghét!” Quân Mộ Khuynh xoa xoa ngực đau, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Ha ha ha… Xích Quân, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi! Đất xu hướng bạo!” Lôi Tố mở hai tay, ba tiểu gió lốc liền hiện ra trước mắt hắn, trên mặt dữ tợn xẹt qua một mạt cười lạnh, hai tay hung hăng đẩy, ba tiểu gió lốc đều bay về hướng Quân Mộ Khuynh.
Đất gió lốc ùn ùn kéo đánh tới, đem bụi trên mặt đất nhấc lên bọc ở trong gió lốc, bụi đất gia nhập càng nhiều gió càng lúc càng lớn, lực lượng cường đại đem mọi chướng ngại che trước mặt nó dọn sạch.
Quân Mộ Khuynh bị áp chế bất thình lình lui về sau mấy bước, trên khuôn mặt băng lãnh lần đầu tiên xuất hiện vẻ ngưng trọng, trận đánh nhau ác liệt lần này, nàng phải thắng.
“Mất trật tự ánh sáng!”
“Hàn băng lá chắn!” Hai đạo quang mang thoáng qua, vô số chùm tia sáng đón nhận gió lốc, mười đạo hàn băng chắn trước mặt nàng, đất gió lốc rất nhanh đánh tới, đem chùm tia sáng cắn nuốt, phá khai băng lá chắn, không chờ Quân Mộ Khuynh né tránh, trực tiếp xông lên.
Cái gì! Lôi Tố nhìn Quân Mộ Khuynh, mắt lồi cả ra, trên mặt lộ ra bộ dáng không thể tin tưởng được.
“Tường nước!” Cái chắn màu lam cấp tốc xuất hiện, đất gió lốc tốc độ cũng chậm lại, nhưng lực lượng không hề giảm.
“Mặc kệ ngươi là song hệ, hay bao nhiêu hệ, hôm nay nhất định phải chết! Giết cho ta! Giết!” Lôi Tố vẻ mặt nhăn nhó quát, hắn không tin, một Xích Quân nho nhỏ lại là tứ hệ. Tứ hệ a! Kia là dạng tồn tại gì? Trên thế gian song hệ đã ít, tam hệ là đứng ở đỉnh, nàng lại là tứ hệ, Lôi Tố nghĩ đến những thứ này, sát ý đối với Xích Quân càng lớn.
Quân Mộ Khuynh còn nghĩ tới biện pháp đánh không lại liền chạy, lần này Lôi Tố lại không cho nàng có cơ hội chạy trốn.
“Đất báo, xé nát ‘hắn’!” Đất báo một lần nữa được ngưng hóa, rống một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Quân Mộ Khuynh nhảy tới nhảy lui trong rừng cây, gió lốc đuổi theo phía sau, mấy cây đại thụ đều bị gió lốc xé nát, cảnh tượng như vậy, nàng có chút hối hận khi tiến vào rừng rậm, gió lốc đi đến đâu đều biến đất bằng phẳng, đại thụ cũng biến thành vũ khí của Lôi Tố, hơn nữa đất báo thường thường xông lên cắn nàng một ngụm, trên người nàng đã xuất hiện rất nhiều vết thương.
“Chùm tia ánh sáng!”
“Đất lá chắn!”
“…”Một đấu kỹ, ngăn trở tiểu cầu đất Lôi Tố ném ra ám toán mình.
“Dựa vào!” Quân Mộ Khuynh vừa trốn vừa ngưng hóa đấu kỹ, tốc độ kia càng lúc càng nhanh, nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ nói nàng cầm thú, có đại kỹ sư nào có thể ngưng hóa đấu kỹ với tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa còn có lực rất mạnh.
Quân Mộ Khuynh trốn trốn, lần đầu tiên cảm thấy tử thần đang đến, nàng lại một lần nữa cảm thấy mình quá nhỏ yếu.
“Xích Quân, ngươi chờ chết đi!” Trên khuôn mặt dữ tợn của Lôi Tố treo lên một mạt cười lạnh, lần này sẽ chẳng có ai tới cứu Xích Quân, “Đều xé nát ‘hắn’ cho ta.” Thanh âm rống giận lại lần nữa vang lên.
‘Rầm rầm!’ Đất gió lốc đem cây nhổ tận gốc, ở sau tiếng hét lớn của Lôi Tố, tốc độ trở nên nhanh hơn, đất báo trực tiếp xé thân cây, nhanh chóng đuổi theo Quân Mộ Khuynh.
“Phanh!” một tiếng, đất gió lốc cùng đất báo liền đuổi theo thân ảnh đỏ rực, nguyên tố trùng kích, hồng sắc thân ảnh bay một vòng cung ở trong rừng, hung hăng đập vào một cây đại thụ, đại thụ bị trúng lập tức gãy làm đôi, ngã trên mặt đất, Quân Mộ Khuynh hung hăng ngã rơi trên mặt đất, vi mạo không biết đã rơi từ lúc nào, mấy vết thương lớn nhỏ trên người không ngừng chảy máu tươi.
Trong vòng mười thước ở xung quanh đều không có một thân cây nào hoàn hảo, không phải bị bẻ gãy thì chính là bị nhổ tận gốc, hoặc là trực tiếp biến thành tro tàn. (1 thước của TQ bằng khoảng 0,23 mét)
Quân Mộ Khuynh na động thân thể mình, toàn thân đau đớn nói cho nàng biết mình bị thương nặng bao nhiêu, nàng nhịn xuống cơn đau kịch liệt, không đếm xỉa đến sự kinh ngạc của Lôi Tố, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, lau chùi vết máu trên miệng, trên mặt che phủ tầng băng sương tinh xảo, toàn thân nàng phát ra khí tức băng lãnh, đỏ đậm hai mắt khóa chặt trên mặt Lôi Tố, không buông tha bất kỳ biểu tình gì trên mặt hắn.
“Quân Mộ Khuynh!” Lôi Tố cắn răng, hơi thể hơi run, hiển nhiên không dám tin được sự thật Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh.
“Lôi Tố, hôm nay cho dù có phải đồng quy vu tận, ta cũng sẽ không để ngươi sống mà đi ra khỏi phiến rừng cây này!” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, thần tình kiên định làm người ta sợ hãi, khí tức băng lãnh làm cho nhiệt độ xung quanh nàng từ từ giảm xuống.
Nàng tuyệt đối sẽ không để Lôi Tố đi ra, một khi hắn đi ra, đem thân phận nàng nói cho Lôi gia, đại ca cùng nhị ca sẽ gặp nguy hiểm, nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh, dù có chết, cũng quyết không cho phép!