Mục lục
Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Zi

“Ha ha… Tiểu Khuynh Khuynh rõ ràng đáng yêu thế mà, cần gì phải lạnh lùng như vậy?” thân ảnh màu đen chợt biến mất trong sân, trong không trung chỉ truyền đến thanh âm trêu chọc.

Quân Mộ Khuynh nghiến răng, này rõ ràng là nàng bị ghẹo mà, nàng căn bản chưa từng gặp qua Hàn Ngạo Thần cơ mà, sao hắn có thể nói bậy bạ như thế, nhưng mà cái cảm giác kia là thế nào đây?

“Tiểu hồng điệp a, ngươi đổ trước Hàn Ngạo Thần sao? Đó là chuyện lúc nào vậy?” Phong lão sư đột nhiên chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, tò mò nhìn nàng, trên mặt lộ ra một chút ái muội, nguyên lai bọn họ là quan hệ kiểu này a, thảo nào hắc hồ điệp lại khẩn trương vì nàng như thế, thì ra là vậy, thì ra là vậy a.

Quân Mộ Khuynh trên trán treo ba cái hắc tuyến, Hỏa Liêm đứng ở một bên cũng chậm rãi chuồn đi, lúc này không chuồn nhất định sẽ xảy ra án mạng a.

“Lão sư, ngươi nên đi bắt bướm đi.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh đi ra ngoài cửa, nghe Hỏa Liêm nói, nàng đã bế quan được ba tháng rồi, giờ chuẩn bị có thi đấu lôi đài, là cái gì vậy nhỉ.

Quân Mộ Khuynh ôm một bụng tò mò đi ra ngoài cửa, kết quả lại nhìn thấy Long Thiên đang tà tà chạy tới.

“Ngươi đi ra rồi a, không có chuyện gì chứ?” Long Thiên khẩn trương hỏi, nhìn bộ dáng của nàng chắc là không có chuyện gì rồi.

“Không có việc gì.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại khu phòng của nàng, buồn chán ngồi trong sân.

“Nhưng mà ta có việc đó ngươi biết không hả? Người kết thúc bế quan lần này thật đúng là kịp lúc nha, ba ngày nữa chính là thi đấu lôi đài của học viện, nếu như ngươi có thể lên trên phong vân bảng thì không còn gì tốt hơn.” Hắn tin nếu như Quân Mộ Khuynh muốn, vị trí đệ nhất trên phong vân bảng nhất định là của nàng.

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, đột nhiên ngồi ngay ngắn, nàng nhìn Long Thiên vô cùng chăm chú: “Lão đầu, ngươi giấu điểm cũng không nên giấu luôn cả ta chứ, ta rốt cuộc là bao nhiêu điểm? Có vượt qua điểm của Hàn Ngạo Thần không?” hắn thế nào lại không chịu nói một chút chứ.

Long Thiên sửng sốt một chút, không ngờ Quân Mộ Khuynh sẽ đề cập tới chuyện này: “Này, nếu nha đầu ngươi có thể ghi tên mình lên bảng phong vân, ta sẽ cho ngươi biết.” Bây giờ vẫn chưa tới lúc nói, hơn nữa hắn là một người công tư phân minh, nhất định sẽ không đem bí mật để lộ ra, dù là học sinh của mình cũng không thể.

“Không nói thì thôi, vậy ta cũng không đi.” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, vẻ mặt bất cần, nàng đột nhiên rất muốn biết mình rốt cuộc có phá vỡ được kỉ lục của Hàn Ngạo Thần không, còn có câu nói đó của hắn nữa, nàng vẫn không rõ.

Long Thiên nhìn thần tình của Quân Mộ Khuynh thay đổi liên tục trong lòng cũng có chút tính toán: “Nha đầu, ngươi có uy hiếp ta cũng vô dụng, ban đầu chính là ngươi bảo ta phải đối xử với ngươi như những học sinh khác, lần này ta sẽ không mềm lòng đâu.”

“Ngươi có làm đúng như vậy à?” mấy bữa trước sao hắn không làm vậy, giờ lại đem lý do này ra chống đỡ, đúng là không biết xấu hổ.

“Ban đầu là nha đầu ngươi muốn ta công bằng, ta thực sự rất công bằng a, lần sau ta nhất định sẽ cho ngươi huấn luyện nghiêm khắc nhất, sau đó lại bắt ngươi liên tục rèn luyện, còn nữa, nếu như ngươi không đánh vỡ được điểm của Hàn Ngạo Thần, ta nhất định sẽ không cho ngươi vào thư viện.” chỉ có nha đầu này mới có khả năng đánh vỡ điểm của Hàn Ngạo Thần, dù gì cũng không thể buông tay.

Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, tò mò nhìn Long Thiên: “Lão đầu, vì sao ngươi lại muốn ta đánh bại Hàn Ngạo Thần? Chẳng lẽ ta thắng hắn ngươi vui đến vậy sao?” Tên này một bụng mưu đồ, nhất định là đang làm chuyện gì xấu.

“Chờ ngươi phá vỡ kỷ lục của Hàn Ngạo Thần, ta sẽ cho ngươi biết.” Khi đó hắn mới có thể hãnh diện, tức chết cái tên kia.

“Không thèm, không thèm.” Quân Mộ Khuynh phất tay một cái, vẫn không đáp ứng.

“Nha đầu…”

“Ta đã nói là ta không cần.” Quân Mộ Khuynh bịt tai lại, không chịu nghe Long Thiên nói nữa, nàng cũng hy vọng mình có thể đánh vỡ điểm của Hàn Ngạo Thần, nhưng mà hình như chuyện này có hơi bất khả thi.

“Không muốn cũng không được, lần thi đấu lôi đài này bắt buộc mỗi tân sinh đều phải tham gia, ngươi không đi thì sẽ bị phạt.” Long Thiên đột nhiên nghiêm túc nói, hai mắt chăm chú nhìn Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Được rồi, có điều vị trí thứ nhất ta không dám đảm bảo, ngươi cũng đừng hy vọng quá.” Đi thì đi, võ đài, có phải tỷ võ chọn rễ đâu mà bày đặt làm võ đài.

“Giờ ta giải thích cho ngươi nghe một chút về luật của trận đấu này, ai bảo ngươi hôm nay không đi, ta là đặc biệt tới để nói riêng cho ngươi biết.” Long Thiên không nói cho Quân Mộ Khuynh biết mấy ngày nay ngày nào hắn cũng ghé qua đây, nhưng thấy nàng vẫn còn đang đóng cửa bế quan thì cũng rời đi chứ không quấy rầy nàng.

“Nói đi.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Thi đấu lôi đài của Nam Ngưng học viện không phải là khiêu chiến giữa các tân sinh với nhau, mà là tân sinh khiêu chiến các sư huynh sư tỷ, ngươi cũng biết, tân sinh có thể đánh bại các sư huynh sư tỷ là chuyện không hề dễ dàng, lần này tỷ thí chủ yếu chính là xem thử các ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của họ mà thôi.” Long Thiên cẩn thận giải thích.

“Vậy ta muốn khiêu chiến Hàn Ngạo Thần.” Quân Mộ Khuynh không hề nghĩ ngợi liền nói thẳng, lần trước bọn họ còn chưa có thực sự đánh, Hàn Ngạo Thần liền trực tiếp chịu thua, lần này nhất định phải đánh một trận ra trò.

“Nha đầu, ngươi chưa đọc thông báo của học viện à? Hàn Ngạo Thần giờ đã là lão sư của học viện rồi, năm ngoái ngươi có thể khiêu chiến hắn, nhưng hôm nay thì không được.” Long Thiên lạnh lùng cắt ngang ý nghĩ của Quân Mộ Khuynh, hắn cũng muốn hai người đánh nhau một chút xem thử ai lợi hại hơn, một là kỹ tôn sư, một là song nguyên tố kỹ linh sư, cho dù thấp hơn một cấp bậc nhưng hai loại nguyên tố ở trong tay nha đầu này, người thắng cuối cùng khó có thể mà nói trước được.

Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhìn Long Thiên, nụ cười có chút nguy hiểm: “Lão sư, ngươi không phải rất là công bằng sao? Năm ngoái ta chỉ mới có chín tuổi, học viện sẽ thu ta à?” Quân Mộ Khuynh năm ngoái ngay cả cửa cũng chẳng dám đi ra, làm sao dám đến Nam Ngưng học viện.

Long Thiên sắc mặt cũng sượn một chút, bỗng nhiên hắn mới nhớ ra Quân Mộ Khuynh năm nay bất quá chỉ mới có mười tuổi! Mười tuổi a! “Biến thái.” Long Thiên thì thào nói, so với Hàn Ngạo Thần còn biến thái hơn.

“Được rồi, ta cũng đã đồng ý là sẽ đi, ngươi trở về đi.” Quân Mộ Khuynh nhìn Long Thiên, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

“Nha đầu, ngươi không mời ta vào nhà ngồi một chút à? Còn nữa, ngươi đóng cửa bế quan sáu tháng, hiện giờ đã là mấy cấp kỹ linh sư rồi?” Long Thiên tò mò đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, tiểu nha đầu biến thái này, lâu lâu lại ném ra một quả bom, sớm muộn gì cũng hù chết người khác.

Quân Mộ Khuynh thần bí hề hề đi tới bên người Long Thiên, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói cho ta biết điểm của ta, ta sẽ cho ngươi biết.” lão nhân này đúng thật là tính toán quá siêu, không hổ danh là người phụ trách của Nam Ngưng học viện, một lão hồ ly.

“Không được, điểm là không thể tiết lộ.” Long Thiên lập tức phất tay, ròi đi. Đối với hắn, đẳng cấp hiện giờ của Quân Mộ Khuynh chính là điều hắn muốn biết nhất, nhưng nếu không cẩn thận tiết lộ điểm của nàng, người bị thiệt nhất định sẽ là hắn.

“Cáo già.” Quân Mộ Khuynh thì thào mắng một câu, tiếp tục đi ra ngoài, hôm nay nàng phải đi quanh quẩn một chút.

Hồng sắc thân ảnh qua lại nhanh chóng trong học viện, Quân Mộ Khuynh hít sâu không khí một cái, nàng đã ở trong phòng suốt nửa năm ròng, đi ra ngoài dạo một chút cảm giác cũng không tệ lắm.

Mấy thân ảnh đột nhiên thoáng qua, Quân Mộ Khuynh nhìn thoáng qua một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

“Này, chúng ta thực sự sẽ giáo huấn nàng sao?”

“Hừ, tất nhiên, Mạc Tuyết Mị nói với ta, Thần thiếu gia đi rèn luyện là vì nàng ta, hơn nữa dọc đường vô cùng che chở nàng, các ngươi cam tâm sao?” một thanh âm ngoan độc quen thuộc vang lên.

“Ninh Sương, ngươi đương nhiên không sợ, ngươi là người Ninh gia, chúng ta không có ai che chở…”

“Các ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ sẽ có chuyện gì so với Thần thiếu gia quan trọng hơn sao?” Ninh Sương không vui nói, hôm nay nàng nhất định sẽ giáo huấn Quân Mộ Khuynh thật tốt, làm cho nàng biết hậu quả của việc đắc tội Ninh Sương nàng, hơn nữa cũng thuận tiện báo thù cho biểu ca.

“Ta tưởng là ai. Thì ra là Ninh Sương tiểu thư, hôm nay lại tới thu phí bảo kê sao?” thanh âm băng lãnh trêu tức vang lên, đỏ đậm thân ảnh đã hiện ra ngay trước mắt các nàng.

“Quân Mộ Khuynh…” Ninh Sương sửng sốt một chút, mới có mấy tháng không gặp thôi, vì sao Quân Mộ Khuynh lại càng lúc càng đẹp ra?

“Thế nào? Ninh tiểu thư hiện tại biết sợ sao? Nhưng mà hình như ta vừa nghe Ninh tiểu thư bảo là sẽ giáo huấn ta cơ mà?” Quân Mộ Khuynh vô tội nình Ninh Sương, con mắt màu đỏ lóe ra quang mang óng ánh như hồng ngọc.

Vừa mới bị phạt ra liền tìm tới nàng gây sự nữa. Xem ra có người rất thích bị phạt.

“Quân Mộ Khuynh, hôm nay ta đến là để giáo huấn ngươi, ngươi làm biểu ca ta bị thương, ta nhất định phải giáo huấn ngươi.” Ninh Sương tức giận đỏ bừng cả mặt, nàng thế mà lại ngây người nhìn Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh quả nhiên là yêu nữ, sát nữ, người của Phù Thủy trấn nói quả không sai, đem nàng ném vào bầy sói mà nàng còn có thể sống trở ra, đúng là yêu quái.

Quân Mộ Khuynh đứng tại chỗ, cười nhợt nhạt: “Người của Ninh gia quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa nha, Ninh Kiền vì biểu muội mà đoạn tử tuyệt tôn, Ninh Sương ngươi vì biểu ca không biết sẽ trả giá gì đây a!” Nàng đem bốn chữ “trọng tình trọng nghĩa” nhấn mạnh, người của Ninh gia bất quá chỉ là lợi dụng nhau mà thôi, Ninh Kiền tới tìm nàng là vì cái gì nàng nghĩ không ra, nhưng chắc chắn không phải là vì thương Ninh Sương, có điều nàng cũng chẳng thèm quan tâm.

Nghĩ tới Ninh Kiền, sắc mặt Ninh Sương liền tái nhợt, hai người đứng bên cạnh cũng bắt đầu sợ hãi, sự tình của Quân Mộ Khuynh, trừ những người bế quan, cùng mấy sư huynh sư tỷ đang rèn luyện, còn lại toàn bộ người trong Nam Ngưng học viện ai ai cũng biết, ngay cả lão sư cũng biết, Ninh Kiền là người của Ninh gia mà nàng cũng dám động, các nàng chỉ là người của mấy gia tộc nhỏ bé mà thôi.

“Ha ha.., Quân tiểu thư, chúng ta chỉ là đang khuyên nhủ Ninh Sương thôi, ngươi đã ở đây, vậy chúng ta đi trước một bước.” Một người trong đó sắc mặt tái nhợt, nàng đã cảm giác được ánh mặt lạnh lẽo của Quân Mộ Khuynh bắn lên người mình, đừng nói là muốn giáo huấn Quân Mộ Khuynh, người muốn lúc nào giáo huấn cũng được, nhưng nếu không mạng thì chẳng có gì nữa cả.

Người khác thấy người nọ đã bắt đầu xin tha thứ trên mặt lộ ra một nụ cười châm chọc, nàng ta cao ngạo đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, bọn họ sợ Quân Mộ Khuynh, nàng không sợ, chuyện ngày đó chỉ có vài người nhìn thấy, ai biết có phải hay không là tin đồn bậy bạ, nếu như Quân Mộ Khuynh thực sự làm Ninh Kiền bị thương như vậy, người của Ninh gia sao có thể im lặng đến giờ?

“Quân Mộ Khuynh, đừng tưởng rằng người khác sợ ngươi thì ta sẽ sợ ngươi, ta khuyên ngươi biết điều nhanh chóng rời khỏi Thần thiếu gia, nếu không ta sẽ giết ngươi.” Người nọ vừa nói đã bắt đầu kích động, cảm xúc đố kỵ hiện rõ ràng trên mặt, ngón tay chỉ vào mặt Quân Mộ Khuynh phẫn hận nói, mọi người trong học viện đều đang nói Thần thiếu gia lúc nào cũng giúp đỡ tên ngu ngốc này, đáng ghét, thật sự là đáng ghét.

Thần thiếu gia? “Ngươi đang nói Hàn Ngạo Thần?” Quân Mộ Khuynh cau mày hỏi, các nàng không phải là tân sinh sao? Sao lại có thể biết được sự tình của Hàn Ngạo Thần?

“Ngươi…” Người nọ đột nhiên nghẹn một hơi.

“Nếu ngươi thật sự muốn được nhận một cái liếc mắt của Hàn Ngạo Thần thì ngươi phải đánh bại hạng của hắn trên bảng phong vân.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, tròng mắt quét xung quanh, xoay người rời đi, nàng không muốn đem mấy chuyện nhàm chán này làm lãng phí thời gian của mình.

Trong lòng lại không khỏi cảm thán, mị lực của Hàn Ngạo Thần quả nhiên thật lớn nha, người trong học viện có mấy ai thấy được vẻ ngoài của hắn, tân sinh thì chỉ mới có nghe được sự tích của hắn liền mê điếu đổ, thực sự là lợi hại.

Có điều hắn chọc hoa đào, liên quan gì tới nàng a.

“Ninh Sương, mau ra tay, ngươi bị ngốc à?” Người nọ lập tức gào lên, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh định rời đi, nàng nhất định sẽ không để cho Quân Mộ Khuynh còn nguyên vẹn mà đi ra.

Ninh Sương đương nhiên không bị ngu, ngày đó ở trên đường cái nàng đã ăn qua một lần thua thiệt, lần này nàng nhất định sẽ không đơn độc xuất thủ.

“Tiểu Ngải, chúng ta cùng ra tay, Quân Mộ Khuynh cho dù có bãn lĩnh, hai đấu một mà còn có thể toàn thây trở về, tên ta nhất định sẽ ghi ngược.” Ninh Sương tự trấn định bản thân nói.

“Được.” Người được gọi là Tiểu Ngải cười đắc ý, nàng là vì Thần thiếu gia nhất định phải hảo hảo giáo huấn Quân Mộ Khuynh một chút, Quân Mộ Khuynh nàng ta dựa vào cái gì mà dám dạy khôn nàng chứ.

Người đi cùng các nàng lần này không có đi theo giúp vui, nhìn Ninh Sương và Tiểu Ngải rời đi, nàng ta chạy về hướng ngược lại, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi ở phía trước, thấy Ninh Sương còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo, cười chế nhạo một cái, thoải mái xoay người nhìn nàng.

“Thế nào? Lần trước ngươi chưa chết, lần này lại cho ngươi sống, ngươi còn không nhận sao?” Quân Mộ Khuynh lẳng lặng nhìn hai người đang tức điên, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng dọa người khác, nếu như ngươi có bản lĩnh thì sẽ không bỏ chạy khi thấy Lôi Ngải ta.” Lổi Ngải vẻ mặt cao ngạo, nàng cũng được xem là đấu kỹ sư có thiên phú không tệ trong nhà, lại cùng Ninh Sương liên thủ, một Quân Mộ Khuynh nho nhỏ thì tính cái gì chứ, đoạt Thần thiếu gia, còn dám đả thương người của Ninh gia, không giáo huấn nàng, sao có thể hả giận.

“Muốn chết sao? Vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Bát phương chi hỏa.” đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh đột nhiên sôi trào ở trong không trung, ánh sáng cường đại làm chói cả mắt, làm cho người ta không thể nhìn ra được cấp bậc của nàng là gì, chỉ có thể nhìn thấy năm viên ngũ giác lóe ra ánh sáng màu đỏ rực xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK