Ngọn lửa sôi trào từ bốn phương tám hướng tuôn ra, bao vây đỉnh đầu Ninh Sương và Lôi Ngải, ngọn lửa cháy một cách mãnh liệt, nó giống như một con linh xà, nhìn hai người ở dưới mặt đất, chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng thì sẽ lập tức cắn nuốt hai người các nàng.
“Đây là có chuyện gì?” Lôi Ngải nhìn lửa cháy khắp bầu trời trong lòng cũng vô cùng run sợ, con ngươi hoảng loạn nhìn Quân Mộ Khuynh đang lơ lửng trên không trung, ánh lửa màu đỏ rực lóe ra ánh sáng chói mắt, chẳng ai có thể nhìn được cấp bậc đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh.
“Xông tới cho ta!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, lửa từ khắp nơi bỗng nhiên đồng loạt xông tới trên người Lôi Ngải và Ninh Sương.
“Quân Mộ Khuynh!” Ninh Sương cũng biết tình hình đang vô cùng nghiêm trọng, lửa khắp bầu trời kia các nàng căn bản không thể ngăn cản được.
“Đánh!” thanh âm lạnh như băng lại tiếp tục vang lên.
“Đất lá chắn!” cát bụi ở giữa đám lửa bắt đầu nổi lên, cát bụi bay múa tạo thành một đất lá chắn, chắn trên đầu Ninh Sương.
Lôi Ngải thấy Ninh Sương chỉ ngưng tụ đấu kỹ bảo hộ lấy chính mình, trên mặt lô ra vẻ kinh hoảng: “Ninh Sương, ngươi có ý gì?” Lúc này, các nàng lẽ ra phải hợp tác đối phó với Quân Mộ Khuynh chứ.
“Ý gì là ý gì? Lôi Ngải, chúng ta là đấu kỹ sư có cùng cấp bậc, tại sao ta phải thay ngươi đỡ lửa khắp bầu trời này chứ?” Ninh Sương lau mồ hôi trên trán, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh vẫn chưa có tan đi, nàng chỉ có thể phòng ngự.
“Phong lá chắn!” Lôi Ngải nhíu mày, lập tức ngưng tụ ra tấm chắn bảo vệ, sáu viên ngũ giác thoáng lên.
Phong lá chắn xuất hiện, tuy rằng có thể chắn lửa ở bên ngoài, nhưng lại có gió thổi làm lửa cháy càng lúc càng to, làm cho hỏa nguyên tố của Quân Mộ Khuynh càng lúc càng sôi trào.
“Đây là có chuyện gì?” Lôi Ngải nhìn hỏa nguyên tố đột nhiên sôi trào mãnh liệt bên người trong lòng cũng tuôn ra một trận sợ hãi, lửa to nóng rực đã khiến các nàng đổ mồ hôi ướt đẫm cả người, lá chắn là đấu kỹ phòng ngự cơ bản nhất, tại sao chẳng những không thể ngăn chặn hỏa diễm mà lại còn làm nó kích động cháy to hơn? (Zi: Dốt dốt nó vậy á.)
“Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Phá!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, hỏa diễm tuôn trào mãnh liệt như cơn sóng dữ đổ ập xuống, phá tan đấu kỹ của hai người.
Một lực lượng cường đại thoáng một cái liền đánh hai người bay xa mấy mét, ngã cái phịch trên mặt đất.
‘Ba ba!’ thanh âm vỗ tay ở phía sau đột nhiên vang lên, lúc này Quân Mộ Khuynh đã thu hồi đấu kỹ, bình tĩnh đứng tại chỗ.
“Lãnh… Lãnh sư huynh!” Lôi Ngải nhìn thấy Lãnh Hải Đường đang chậm rãi đi tới thì mặt mũi đột nhiên trắng bệch, ai ai cũng biết Lãnh xà sư huynh chính là con mắt thứ hai của các lão sư, hiệu trưởng cho hắn đặc quyền, chính là phát hiện xem các học sinh có tự mình ẩu đả hay không, hơn nữa, Lãnh Hải Đường âm lãnh giảo hoạt, không ai dám đắc tội hắn, hắn luôn luôn đem tất cả ưu khuyết điểm của mọi người ghi lên trên bảng ưu khuyết điểm, mà ưu khuyết điểm lại trực tiếp ảnh hưởng đến tư cách để được đề tên lên Phong vân bảng.
Lãnh sư huynh! Đệ nhị Phong vân bảng! Ninh Sương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang, một cỗ hàn ý lập tức đập vào mặt.
“Quân Mộ Khuynh, lần thứ hai!” Lãnh Hãi Đường lạnh lùng nói, một tia lạnh lẽo truyền đến, không giống như cái lạnh của băng giá mà là cái lạnh tĩnh mịch của u minh.
“Ngươi muốn méc thì cứ đi mà méc, ta không có ý kiến.” Quân Mộ Khuynh không quan tâm nhìn Lãnh Hải Đường, sự tình lần trước toàn trường đều biết, lần này nàng cũng không để ý để cho các gia tộc lớn cũng biết tới.
“Không, nếu như các nàng khiêu chiến ngươi ở thi đấu lôi đài, ngươi thắng, ta sẽ đem mọi khuyết điểm của ngươi phủ nhận, tên của ngươi sẽ không xuất hiện ở trên bảng ‘sai phạm’!” Lãnh Hải Đường lộ ra một nụ cười lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo hơn.
(Zi: Bảng ‘sai phạm’, kiểu như chúng ta bị ghi tên lên sổ đầu bài í, có điều này chơi luôn cái bảng, sổ đầu bài thì mình lớp mình biết thôi chứ ghi lên bảng thì … hiểu ha.)
Quân Mộ Khuynh cũng lạnh nhạt đáp lại: “Ta nói rồi, ta không quan tâm!” nàng liếc mắt nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, cười chế nhạo một cái rồi xoay người rời đi, cái bảng ‘sai phạm’ gì gì đó, nàng căn bản không để tâm.
“Hai người cái ngươi đồng ý chứ?” Lãnh Hải Đường mỉm cười nhìn hai người đang kinh ngạc nằm dưới đất, khí tức âm lãnh không bởi vì nụ cười của hắn mà tan biến đi, ngược lại còn làm cho người ta có cảm giác không lạnh là run.
Ninh Sương là người hoàn hồn đầu tiên, nàng nghi hoặc nhìn Lãnh Hải Đường, Lãnh sư huynh là người các lão sư thích nhất, bởi vì hắn luôn tìm sai phạm của người khác mà bới móc ra, hoàn toàn đối lập với Hàn Ngạo Thần, Thần thiếu gia thì không bao giờ quan tâm sự tình trong trường học, còn Lãnh sư huynh thì lại vô cùng thích ghi lại sai phạm của người khác, cho nên hiệu trưởng mới cho hắn cái đặc quyền đó.
“Tại sao chúng ta phải tin ngươi?” Lôi Ngải chậm rãi đứng lên, nhìn Lãnh Hải Đường, trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
“Đây là giấy ghi lại lỗi của các ngươi, nếu các ngươi có thể đánh thắng Quân Mộ Khuynh, mấy tờ giấy này ta sẽ hủy bỏ.” Trò chơi này nhất định phải tiếp tục diễn, Quân Mộ Khuynh không quan tâm, không có nghĩa là những người khác không quan tâm.
Quân Mộ Khuynh, Hàn Ngạo Thần. Hàn Ngạo Thần hiện đã trở thành lão sư, hắn cùng với Hàn Ngạo Thần đi vào học viện cùng một năm, nhưng vẫn không thể vượt qua được hắn, hơn nữa Hàn Ngạo Thần và Quân Mộ Khuynh tính tình y như nhau, chẳng thèm kiên kị chuyện gì, ngay cả khi lỗi sai phạm bị ghi lại cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
“Thật sao?” Ninh Sương vẫn chưa tin, Lãnh xà sư huynh lúc nào lại tốt như vậy?
“Các ngươi có thể không tin.” Lãnh Hải Đường khẽ cười một cái, xoay người, khóe miệng giơ lên, chậm rãi rời đi.
Lôi Ngải há miệng, nhưng cũng chẳng nói được gì, cuối cùng nàng âm ngoan cười, nhìn phương hướng Quân Mộ Khuynh rời đi, nàng nhất định sẽ không để cho tên của mình bị ghi vào bảng ‘sai phạm’, nhất định không.
Ba ngày sau.
Lôi đài thi đấu chính thức bắt đầu.
Lúc này, ở trong học viện cũng đột nhiên xuất hiện vài vị khách không mời mà tới, Long Thiên lười biếng ngã người trên ghế dựa, nhìn người Ninh gia đột nhiên xuất hiện, hắn biết bọn họ nhất định sẽ tới, có điều hôm nay lại có một trận thi đấu vô cùng quan trọng, không thể để xảy ra một chút sai lầm a.
“Các ngươi tới đây, là vì Quân Mộ Khuynh?” Long Thiên trực tiếp hỏi, nhìn bộ dáng của bọn họ nhất định là tới để gây hấn, phi, thối tha.
Ninh Lãng cười nhìn Long Thiên, bọn họ đúng là tới tìm Quân Mộ Khuynh, nhưng vẫn phải khách khí với Long Thiên, hai chữ Long Thiên ở khắp đại lục này ai mà không biết, không ai biết hắn đã tới cấp bậc nào, nói không chừng đã là tôn thần cấp biệt, truyền kỳ về Long Thiên đại nhân tới bây giờ vẫn còn đang được truyền khắp nơi.
“Long Thiên đại nhân, chúng ta quả thật là đến tìm Quân Mộ Khuynh, nàng dám đả thương người nối dõi của Ninh gia, hi vọng Nam Ngưng học viện có thể giao người ra đây.” Ninh Lãng cười ha hả nói, mọi người đều biết Quân Mộ Khuynh chính là một kẻ ngu ngốc, không thể ngưng tụ ra đấu kỹ, người của Ninh gia lại bị thương trên tay nàng, đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục.
Long Thiên cười híp mắt: “Các ngươi muốn đem Quân Mộ Khuynh đi? Chẳng lẽ các ngươi không biết Quân Mộ Khuynh là ta…một trong những học sinh trong học viện?” Long Thiên mém chút đã để lộ ra hết, hắn thiếu một chút là phun ra mấy chữ ‘học sinh của ta’ rồi.
Một bàn tay to đột nhiên đặt ở trên vai Ninh Lãng, Ninh Lãng sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra một vẻ mừng rỡ, hắn lui về sau mấy bước, đứng phía sau người đó.
Thanh âm âm trầm chậm rãi vang lên: “Long Thiên đại nhân là muốn đối địch cùng Ninh gia ta?” Ninh Ưng dùng con ngươi sắc bén bắn thẳng lên người Long Thiên.
“Ninh Ưng?” Long Thiên nhìn thấy người trước mặt cũng hơi sững sờ, sau đó đứng lên, Ninh gia lần này thật sự nghiêm túc, ngay cả trưởng lão chấp pháp cũng mời ra.
Gia tộc dù lớn dù nhỏ, đều sẽ có một trưởng lão chấp pháp, ngũ đại gia tộc cũng không ngoại lệ, mà trưởng lão chấp pháp này có cả quyền trừng phạt gia chủ nếu như hắn phạm lỗi, nếu người ngoài đả thương người trong gia tộc, chỉ cần mời trưởng lão chấp pháp chi nhánh là được rồi, vậy mà lần này Ninh Ưng lại tới.
Ninh Ưng chậm rãi gật đầu, ngồi xuống đối diện Long Thiên: “Long Thiên, xem ra là ngươi vẫn còn nhớ ta, nếu vậy ngươi cũng biết ta chính là loại người có thù tất báo, Ninh Kiền là người của Ninh gia ta, bây giờ hắn bị người ta đả thương, ta sao có thể không quản.” người của Quân gia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua một ai.
“Ngươi cũng đừng quên, Quân Mộ Khuynh là người của Quân gia, mặc dù bên ngoài truyền ra tin đồn rằng một nhà Quân Ly đã thoát ly, nhưng sự thật chân tướng như thế nào, ngươi và ta cũng không biết được, tổng trưởng lão chấp pháp, Quân gia cũng có.” Thảo nào…
Long Thiên nghe một câu kia của Ninh Ưng cũng đã biết tại sao lần này hắn đích thân tới, Ninh Ưng là kẻ luôn luôn sĩ diện, hắn không cho phép mình có bất kỳ sai phạm nào, cũng không cho phép người khác vấy bẩn hắn, nha đầu kia đánh người của Ninh gia, tương đương với việc tát một cái trên mặt hắn, hắn không tới mới là lạ.
Nghĩ tới đây, Long Thiên nhíu mày, này đúng là phiền phức thật mà, Ninh Ưng đã tới, sự tình sẽ không đơn giản.
“Đương nhiên ta nhớ, ta cũng tin tổng trưởng lão sẽ không quên lão phu đi?” Hắn Ninh Ưng có thù tất báo, còn Long Thiên hắn là kẻ hiền chắc? Huống chi, Quân Mộ Khuynh lại là học sinh của hắn, hắn sao có thể để cho học sinh của mình có việc.
“Tức là, ngươi bảo vệ Quân Mộ Khuynh?” Ninh Ưng một chưởng chụp tới, âm ngoan nhìn Long Thiên, nụ cười trên mặt biến thành vẻ độc ác.
Long Thiên chậm rãi đứng lên, cố ý di chuyển mấy đồ ở trên bàn, cho tới khi ở trên bàn không có vật gì hắn mới chắp tay sau lưng, cười ha ha nói: “Không phải bảo vệ, ta chỉ là hoàn thành chức trách của mình mà thôi.” Hắn bảo vệ đó, người Ninh gia dám làm gì? Ninh gia không dễ bị khi dễ, Nam Ngưng học viện thì dễ bị khi dễ chắc?
“Hừ!” Ninh Ưng đứng lên, lại vỗ cái bàn một cái: “Long Thiên, dù ngươi có là tôn thần lão tử cũng không sợ ngươi.” Hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào vấy bẩn hắn.
Long Thiên vỗ vỗ ngực, làm ra vẻ mình bị dọa nhìn Ninh Ưng: “Ngươi biết ta đã già rồi, đừng có dọa người như vậy chứ, tôn thần? Cám ơn ngươi đã quá đề cao ta.” Hắn cười vui vẻ, tôn thần, mấy người này trí tưởng tượng cũng thật sâu đi.
Ninh Ưng nhìn Long Thiên tươi cười, sắc mặt lúc đen lúc trắng, nhiều năm không gặp Long Thiên vẫn như thế, hừ!
“Ngươi hôm nay đến rất đúng lúc nha, hôm nay là lôi đài thi đấu của tân sinh, đi, chúng ta đi nhìn một chút!” Long Thiên cười hỉ hả, không nhìn tới sắc mặt lúc trắng lúc đen của Ninh Ưng, chính là cố ý không thèm nhìn.
“Không cần ngươi kéo, ta biết đường.” Ninh Ưng lạnh lùng hất tay Long Thiên ra, gương mặt cũng đen thui, giống như người khác thiếu tiền hắn mà không chịu trả.
Hai người vội vã rời đi, để lại Ninh Lãng đứng ngây ngốc trước bàn của Long Thiên, hắn che ngực, chỉ thấy trái tim run rẩy muốn rớt ra ngoài. Hắn nghĩ, trên thế giới này, người dám nói chuyện với Ninh đại trưởng lão như vậy chắc chỉ có mỗi Long Thiên đại nhân mà thôi.
‘Rắc rắc!!!’ đột nhiên, trên mặt bàn màu đỏ thẫm của Long Thiên xuất hiện một vết nứt, ‘rắc rắc’, một vết nứt nữa lại xuất hiện, không chờ Ninh Lãng kịp nhìn xem thử là chuyện gì. Cái bàn đột nhiên sập xuống, trong nháy mắt biến thành mảnh vụn.
Ninh Lãng nhìn cái bàn gỗ giờ chỉ còn là mảnh vụn, mồ hôi không ngừng tuôn ra, tâm can cũng bắt đầu run rẩy, Long Thiên đại nhân quả thật tài, nhanh chóng đem đồ trên bàn cất hết, nếu không những khoáng thạch quý giá ấy, còn có những bảo vật khác nữa chắc sẽ giống như cái bàn này, trực tiếp nát vụn.
Lúc này, Quân Mộ Khuynh đang đứng ở dưới lôi đài quan sát.
Nhìn lên lôi đài, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là lôi đài thi đấu không giống cũ, lão nhân này, chẳng bao giờ nói thẳng ra, cái gì mà khiêu chiến sư huynh sư tỷ chứ, rõ ràng chỉ là khiêu chiến với nhau mà thôi. Còn nữa, gì mà mười người, rõ ràng chỉ có một người, chỉ cần đem người này đánh xuống lôi đài, thì phải đợi người khác khiêu chiến, có thể là một đấu một, cũng có thể là cả đám đấu một, nói chung người cuối cùng có thể đứng trên lôi đài chính là người thắng, đây là cái lôi đài kiểu gì thể?
Hỏa Liêm lười biếng nằm trong lòng Quân Mộ Khuynh, nhìn đoàn người thi đấu vô cùng tẻ nhạt, ưu nhã ngáp một cái: “Chủ nhân, ngươi xem, người lợi hại nhất trong đám bọn họ chỉ là kỹ sư, còn có một vài đại kỹ sư mà thôi.” Người hiện đang đứng trên lôi đài là kỹ linh sư, không cần đánh cũng biết bọn họ nhất định sẽ bị thua rất thảm.
“Còn có người chưa lên, ngươi gấp cái gì chứ?” học sinh của Nam Ngưng học viện có thể có thành tích như thế, đã không tệ, có biết bao nhiêu trường học chẳng thể tìm thấy được một học sinh là đại kỹ sư?
“Chủ nhân, sao ngươi không thẳng thắn đem cái kỹ linh sư kia đánh xuống, làm đài chủ là được rồi.” Hỏa Liêm thì thào nói, bọn họ đứng ở chỗ này nhìn người khác đánh còn không bằng theo chủ nhân vui đùa một chút, ít nhất nó còn có thể biết được sau khi chủ nhân bế quan nửa năm thì tấn chức đến cấp mấy.