Tổng trưởng lão Quân gia mất tích!
Tin tức này truyền ra, đối với Âm Nguyệt thành chính là chuyện vô cùng náo động, hầu như tất cả mọi người đều bàn bạc về chuyện này.
Điểm quan trọng là vì tổng trưởng lão Quân gia mất tích, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng lớn, bình thường, các trưởng lão chủ chốt mất tích đã là chuyện lớn, tình nghi thường sẽ là các đại gia tộc còn lại, nhưng tỉ thí lại sắp bắt đầu, tổng trưởng lão lại mất tích, chuyện này mấy ai có thể làm được? Chẳng phải các gia tộc khác là tình nghi lớn nhất sao?
Hơn nữa, chuyện như thế này là lần đầu tiên xảy ra, trước mỗi cuộc tỉ thí ngũ đại gia tộc, Âm Nguyệt thành đều được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, đừng nói là tổng trưởng lão mất tích, ngay cả con cháu bình thường cũng không thể mất tích được, mà năm nay, lúc đầu là tiểu thư dòng chính của Lôi gia mất tích, hiện tại là tổng trưởng lão Quân gia mất tích, mọi người không bàn tán xôn xao mới là chuyện lạ.
Khó có được một lần xem trò hay của ngũ đại gia tộc, ai có thể bỏ qua cho được.
Cứ việc bây giờ Lôi gia đã yên tĩnh, ngay từ đầu bọn họ hoài nghi là Quân Mộ Khuynh giết Lôi Huyên Nhi, nhưng qua một đoạn thời gian, lại không giải quyết được gì, mọi người đều thống nhất cho rằng Lôi gia lấy cớ, mà người của Lôi gia cũng không truy cứu nữa, nên cũng chẳng ai nói gì thêm.
Hiện tại lại khác, là trưởng lão của Quân gia, còn là tổng trưởng lão, không thể không coi trọng.
Đủ kiểu suy luận truyền ra, nhưng Quân gia lại vẫn bình thường, không có một tin tức nào truyền ra, dường như việc Quân Thương Lan mất tích là cũng không phải là chuyện gì to tát.
Ở trong đình nghỉ mát, một đôi mắt khôn khéo nhìn chằm chằm hồng sắc thân ảnh kia, mà thân ảnh kia lại có vẻ khoan thai tự tại, còn cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm, Quân Chấn bất đắc dĩ nhìn Quân Mộ Khuynh, sau khi Quân Thương Lan biến mất bảy ngày, hắn rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, đi tới khách điếm tìm Quân Mộ Khuynh.
Hàn Ngạo Thần ngồi ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, phối hợp với Quân Mộ Khuynh cười nói, nhìn thấy nàng thờ ơ cúi đầu thưởng thức ngón tay mình, thật ra là đang đem tất cả những suy nghĩ giấu đi không cho ai biết, ở trong lòng thở dài.
Bảy ngày trước, bọn họ tới chỗ ở của Quân Thương Lan, đem toàn bộ xương xốt hắn nghiền thành tro, nhưng vẫn không thể tìm được đáp án họ mong muốn, sau đó, tiểu Khuynh mới cho hắn biết tại sao nàng lại muốn chỉnh Quân Thương Lan, sau khi nghe xong, Hàn Ngạo Thần chỉ cảm giác hắn ra tay với Quân Thương Lan quá là nhẹ.
Quân Thương Lan mất tích? Không, trong lòng ba người ở đây đều biết rõ rang, Quân Thương Lan đã chết, bài vị của hắn đã gãy rồi.
Rốt cuộc, Quân Chấn cũng không nhịn được nữa, hắn đứng bật dậy, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh thở dài.
“Nha đầu, nếu là ngươi làm, ngươi cứ nói, ta sẽ không trách ngươi.” Hắn không động Quân Thương Lan là vì cố kỵ mấy người kia, hiện tại Quân Thương Lan chết rồi hắn cũng không kinh ngạc lắm, hắn biết ngày này sẽ đến.
Quân Mộ Khuynh không hề ngẩng đầu lên, vẫn trầm mặc, khoonng nói gì, đúng là nàng làm, có điều nàng không có nghĩa vụ phải nói cho người trước mắt biết.
Hàn Ngạo Thần thấy Quân Mộ Khuynh cũng có một mặt bốc đồng như vậy, bất đắc dĩ thở dài: “Quân gia gia chủ, ngài vẫn là nên về…”
“Ai bảo ngươi nói chuyện.” Quân Chấn hung hắn trừng mắt Hàn Ngạo Thần, tiểu tử thối. từ hắn tới đây chẳng thèm cho hắn sắc mặt gì tốt, chính là cùng hợp tác với nha đầu này, nhưng mà trong lòng hắn lại vô cùng hài lòng của thằng oắt này, nhưng vì mặt mũi, Quân Chấn vẫn rống lên với Hàn Ngạo Thần.
Hàn Ngạo Thần nhướng may, nhún nhún vai, vốn hắn còn định nói giúp Quân Chấn vài câu với tiểu Khuynh Khuynh, hiện tại hắn không nói nữa.
“Lão gia hỏa, chuyện này, trong lòng ta và ngươi đều biết, nếu đã biết thì hỏi làm gì nữa, hôm nay ngươi động thủ ta cũng sẽ không khách khí, nếu không động thủ thì xin mời hãy về Quân gia của ngươi đi, đại ca của ta trở lại Quân gia không có nghĩa là Quân Mộ Khuynh ta cũng sẽ đi cùng.” Người im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, nhưng lời nói ra lại cho Quân Chấn thiếu chút nữa thổ huyết.
Hắn chỉ là quan tâm nàng nên mới muốn biết một chút thôi, nha đầu này thế mà còn cố chấp, hắn cũng đã nhân nhượng đến vậy, vậy mà cũng không chịu tha thứ cho hắn, cũng không thèm về lại Quân gia.
“Chó má trong lòng đều biết, tiểu tử hỗn láo…” Quân Chấn vốn định rống lớn lên, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy tiểu tử này nói không sai, có một số việc, bọn họ trong lòng biết là được rồi, không cần phải nói ra, người phía ngoài chỉ biết là Quân Thương Lan mất tích thôi, không ai biết là hắn đã chết.
“Hừ! Quân gia ngươi thích thì về hay không cũng được!”
Nói xong câu đó, thân ảnh già nua lập tức rời đi, toàn thân đều tản ra lửa giận.
Hàn Ngạo Thần nhìn bóng lưng Quân Chấn rời đi, thở dài: “Người đã đi rồi.”
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng: “Hàn Ngạo Thần, ngươi…”
“Ta biết ngươi muốn nói gì, đừng quên, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, mặc kệ ngươi có quyết định gì, ta cũng sẽ đứng bên cạnh ngươi.” Hàn Ngạo Thần cắt ngang lời Quân Mộ Khuynh định nói, bởi vì không cần nàng nói hắn cũng biết nàng định nói gì, hơn nữa, hắn từ lúc hắn quyết định bảo vệ nàng, chưa bao giờ hối hận.
Quân Mộ Khuynh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, nàng chậm rãi đứng lên, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã tan đi, vừa định nói gì, bên tai liền nghe thấy thanh âm trêu chọc.
“Khuynh nhi, chúng ta tìm các ngươi nãy giờ, thì ra là trốn ở đây nha.” La Tắc cười ha hả đi tới, từ lúc biết Hàn Ngạo Thần chính là Mặc Ngạo Tà, bọn họ cũng không thấy kỳ quái nữa, hai người vốn chính là một người, lại đều bám theo Quân Mộ Khuynh, không có gì kỳ quái cả, lúc đầu bọn họ còn có chút lo lắng, hiện tại chẳng còn gì phải lo cả.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, trừng mắt La Tắc một cái: “Chúng ta mới không có trốn, ngay từ đầu người trốn là các ngươi không phải sao?” đừng tưởng là nàng không biết bọn họ đã tới lâu rồi.
La Tắc bị lộ tẩy, sờ sờ mũi, đi đến bên cạnh: “Vì sao Quân gia gia chủ lại nổi giận rời đi rồi?” trong lòng bất mãn nói thầm, đúng là chuyện gì cũng không lừa gạt được hai người này, không hổ danh là vợ chồng, mắt đều sắc bén như nhau, quá độc.
“Ai biết!” Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, vô tình nói.
Không biết? La Tắc hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, là do nàng chọc giận đi, nàng còn nói không biết, chuyện này đồn ra ngoài cũng chẳng có ai tin.
“Tỉ thí của ngũ đại gia tộc sắp bắt đầu, mấy người các ngươi sao lại rãnh rỗi đến đây?” Hàn Ngạo Thần dời đề tài, ném một ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo cho La Tắc.
Cổ La Tắc cứng ngắc xoay đi chỗ khác, không nhìn Quân Mộ Khuynh và Hàn Ngạo Thần nữa, bất đắc dĩ lắc đầu, số hắn thật khổ mà, chỉ là hiếu kỳ hỏi hai câu, liền bị người thì trừng mắt liếc, người thì trừng mắt uy hiếp, cho dù là Hàn Ngạo Thần hay là Mặc Ngạo Tà, tính cách có khác nhau, nhưng có một chuyện không thay đổi.
Đó chính là chuyện có liên quan tới Quân Mộ Khuynh.
“Chúng ta thấy mấy bữa nay ngươi không có đi ra ngoài nên muốn nhìn một chút xem ngươi có cần ta giúp gì không.” Lam Phong chậm rãi đi tới, đôi mắt cười thành hình cung hơi nheo lại, liếc nhìn La Tắc với một ánh mắt nguy hiểm.
La Tắc không nói gì nhìn bằng hữu tốt của mình, hắn hiền lắm sao, lại bị người uy hiếp nữa.
Đề tài này không phải là từ từ chuyển mới có thể chuyển hết hoàn toàn sao, có điều có Khuynh nhi ở đây, chiêu này dùng không được nha, tất cả mọi chuyện, nàng chỉ cần liếc một cái đều lộ ra hết, xem ra là hắn dung sai chiêu rồi.
“Ta không muốn đi ra ngoài.” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, đầu đầy hắc tuyến.
Nàng còn đi ra! Hiện tại người tới Âm Nguyệt thành càng lúc càng nhiều, nàng mới không đi ra đường đâu, lần trước mới ra liền bị người của Quân gia chặn lại, lúc rời đi lại gặp nguy hiểm, lại đụng phải người của Quang Minh thánh điện, còn có người của Ninh gia, lúc này nàng mà đi ra, đây không phải là ở không đông máu à.
Không có việc gì đi ra tìm phiền phức sao!
“Hỏa cô nương xuất quan đã được hai ngày, ngươi không đi xem nàng sao?” Hạng Võ mỉm cười nói, Thiểm Điện không biết đã đi đâu, ngày đó hắn cùng nàng đi ra ngoài nhưng lại không cùng về, cũng không biết là sống hay chết, có điều hình như là dữ nhiều lành ít.
Hỏa Linh Nhi xuất quan? Sao không ai nói cho nàng biết? Bá Hiêu cũng không nói cho nàng.
“Là ta không để cho bọn họ nói cho ngươi.” Hàn Ngạo Thần thở dài, mấy ngày nay nàng còn nhiều chuyện phải suy nghĩ, hắn không muốn có người quấy rầy nàng.
Quân Mộ Khuynh sửng sốt một chút, gật gật đầu, cũng phải, mấy hôm nay nàng căn bản không có tâm trạng đi quản mấy chuyện khác.
Bốn người luôn ở cùng nhau như hình với bóng khiếp sợ nhìn Quân Mộ Khuynh, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần sẵn sang chờ Khuynh nhi phát hỏa, kết quả nàng lại không nói gì, chỉ gật đầu hai cái, đối xử có cần phải khác nhiều đến vậy không?
Thân ảnh màu vàng kim đi tới, nhìn người ở trong đình nghỉ mát, nàng chần chừ một chút rồi lại đi tới: “Chủ nhân.” Bá Hiêu lạnh lùng kêu lên một tiếng.
“Bắt được người chứ?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi.
“Được.” Bá Hiêu gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười, người chủ nhân muốn, quả nhiên là thân thủ bất phàm, xem ra lần này bọn họ nhặt được bảo vật.
“Cứ để đó, đợi sau tỉ thí ta gặp họ sau.” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch, bắt được người là tốt rồi, nàng không vội, gần đây nàng có rất nhiều thời gian, ở Âm Nguyệt thành, nàng có rất nhiều thời gian để chơi đùa với bọn họ.
“Vâng.” Bá Hiêu nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn chưa rời đi: “Chủ nhân… Có chuyện này…”
“Còn có chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, Bá Hiêu đi tới thế giới nhân loại, những cái khác không học được, nhưng cách nói chuyện lại học được rất nhiều.
Bá Hiêu thấy ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, lập tức quỳ xuống: “Xin chủ nhân trách phạt!” nàng không nên đối với chủ nhân như vậy, chủ nhân không phải là người khác, có lời gì nàng có thể nói thẳng ra, ma thú vốn thẳng tính, không cần giống như con người, có nhiều tâm tư như vậy.
Bốn người bên cạnh sửng sốt nhìn, nàng vừa mới xin bị phạt, mấy ngày nay đâu có thấy Tiêu cô nương làm gì sai đâu, sao lại muốn bị phạt?
“Đứng lên đi.” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, nàng cũng không phải là muốn trách tội, chỉ là nàng không muốn Bá Hiêu bị lây nhiễm tính xấu của loài người mà thôi.
“Chủ nhân, ta chỉ là muốn hỏi Thiểm Điện đã đi đâu.” Bá Hiêu chậm rãi đứng lên, từ ngày đó tới nay Thiểm Điện vẫn chưa trở về, chủ nhân cũng không có thời gian nên nàng vẫn chưa hỏi.
Quân Mộ Khuynh đột nhiên mới nhớ tới, nàng vẫn không nói cho nàng biết Thiểm Điện đi đâu, thảo nào Bá Hiêu tới hỏi mình.
Bốn người kia bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nàng đang lo lắng cho Thiểm Điện, có gian tình…
Bốn người suy nghĩ bậy bạ kia lập tức đem chuyện phức tạp hóa lên, Bá Hiêu hỏi Thiểm Điện đi đâu chỉ là lo lắng, hắn là ma thú, có phải là đã làm chuyện gì khiến chủ nhân không vui hay không, nhưng hiển nhiên, những người này lại hiểu lầm, hơn nữa còn hiểu lầm hơi sâu.
“Ta chỉ để hắn và hồng đỉnh quạ đi một chuyến, ba tháng sau sẽ về.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, ngữ khí bình thản giống như là đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng bốn người bên cạnh lại vô cùng chấn động, chỉ là để hắn và hồng đỉnh quạ đi một chuyến.
Hồng đỉnh quạ a! Đó là ma thú, con người đi tới thế giới của ma thú một chuyến, lúc trở về, có thể còn nguyên vẹn không? Còn nữa, Quân Mộ Khuynh lại có giao tình với ma thú sao? Đây đúng là chuyện lớn.
Bá Hiêu gật đầu, không biết Thiểm Điện đã làm chuyện gì khiến chủ nhân tức giận mới phạt nó đi rèn luyện tháng, hồng đỉnh quạ sao, thần thú sao, đối phương nhất định không phải là thần thú đơn giản như vậy.
Xem ra số ma thú mà chủ nhân có, tuyệt đối không chỉ có nhiêu đó.
Không kinh ngạc!
Không sợ hãi!
Còn có thể bình tĩnh như thế!
Đối với phản ứng bình tĩnh của Bá Hiêu, bốn người kia thế nào cũng không nghĩ tới, bọn họ còn tưởng là mặc dù Tiêu cô nương bình tĩnh nhưng cũng sẽ phải khiếp sợ một chút, dù sao đối phương cũng là thú, không phải là nhân loại, có điều xem bộ dáng của nàng thì nàng lại xem đó là một chuyện vô cùng bình thường, không có gì đáng sợ cả.
“Các ngươi nhìn ta làm gì, chỉ là cùng hồng đỉnh quạ đi một chuyến thôi mà.” Bá Hiêu cảm thấy tám con mắt nhìn mình kinh ngạc, đảo cặp mắt trắng dã, bọn họ đều là thánh thú, sao có thể sợ ma thú bình thường được, cho dù bọn họ có đi dạo một vòng Ma Vực rừng rậm cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhìn thấy bọn họ như gặp phải quỷ, Bá Hiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người rời đi, đã biết Thiểm Điện đi đâu, nàng cũng có thể yên tâm rồi.
“Tiêu.” Quân Mộ Khuynh kêu lên một tiếng.
Bá Hiêu xoay người, nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân còn có chuyện gì sao?”
“Mấy ngày tới ngươi phải bảo vệ mọi người.” càng lúc càng gần tỉ thí ngũ đại gia tộc, an ninh trong ngoại thành càng lúc càng rối loạn, nàng còn có chuyện khác cần làm.
Bá Hiêu gật đầu, lộ ra một nụ cười, rời đi, nàng đương nhiên sẽ bảo vệ tốt mọi người.
Bốn người La Tắc dại ra tại chỗ, không dám tin nhìn bóng lưng Bá Hiêu đã rời đi, thái độ vừa rồi của nàng là sao, chỉ là đi cùng hồng đỉnh quạ mà thôi, bọn họ vẫn muốn hiểu phản ứng của Tiêu, lại không nghĩ tới người ta khinh thường bọn họ.
Quân Mộ Khuynh nhìn thấy bộ dáng dại ra của bọn họ, cười nhạt, nháy mắt mấy cái với Hàn Ngạo Thần.
Hàn Ngạo Thần gật gật đầu, Quân Mộ Khuynh liền lập tức rời đi, nàng đã nói nàng còn có chuyện muốn làm của mình, đương nhiên sẽ không nhàn rỗi.
“Bốn người các ngươi tỉnh chưa?” Hàn Ngạo Thần khoanh tay trước ngực, tỉ thí của ngũ đại gia tộc sắp bắt đầu, người của hoàng thành Mặc gia vẫn chưa lộ diện, thật không tốt chút nào.
Mấy người kia rùng mình một cái, ngượng ngùng cười, bọn họ… chỉ là… Dựa vào! Sao có cảm giác bị người ta khinh thường thế này, vì sao ma thú hung hãn như thế, bất kể là trong mắt Quân Mộ Khuynh hay cả trong mắt của Tiêu cô nương đều thành gia cầm hết cả rồi.
“A? Khuynh nhi đâu?” Mấy người nhìn nhau, ai cũng lắc đầu, trong lúc bọn họ còn đang mất hồn, người đã đi rồi.
Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ nhìn mấy bằng hữu tốt của mình, bình thường bọn họ đều rất khôn khéo, vì sao hiện tại lại giống như mấy người bị ngốc vậy, hắn có thể nói là không quen bốn người họ được không?
Thân ảnh đỏ rực đi qua lại trên đường cái, hồng sắc vi mạo dài xuống tới thắt lưng che khuất dung nhan thật, Quân Mộ Khuynh đi nhanh ở trên đường, ánh mặt lộ ra nụ cười.
Nàng đi tới phủ lính đánh thuê, lúc này mới dừng bước, đây là chỗ ở của lính đánh thuê công xã, người của thập đại dong binh đoàn đều ở đây, lần này nàng biến thành Xích Quân chính là đến gặp Doãn Thí Sát, thuận tiện đi xem người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn như thế nào.
Thủ vệ thấy người tới là Xích Quân, lập tức đứng lên, khom lưng chào, cười ha hả dẫn Quân Mộ Khuynh vào.
Kiểu ăn mặc kỳ quái như vậy, chính là chứng minh cho thân phận của Xích Quân, không cần nhiều lời, thân phận của Xích Quân chính là giấy thông hành tốt nhất.
Nhìn mười sân phía trước, một sân là một dong binh đoàn, mà ở ngoài cửa đều đánh số “một, hai, ba…” con số thứ tự, Quân Mộ Khuynh biết, một là nơi đệ nhất dong binh đoàn ở, theo thứ tự như vậy, Huyết Nguyệt dong binh đoàn hẳn là ở sân thứ bảy đi.
Quân Mộ Khuynh không do dự, trực tiếp hướng về sân số ‘một’ đi vào, người trong sân thấy người lạ tới, đầu tiên lầ cảnh giác nhìn, khi bọn hắn thấy rõ ràng là ai, lập tức phấn chấn.
“Xích Quân công tử!” một nam tử tương đối thành thục nhìn qua đây kêu lên.
Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn nam tử trước mắt, nàng cảm thấy quen quen: “Ngươi là Triệu Đồng?” Nàng còn nhớ, lúc trước tới Thanh Hỏa dong binh đoàn, Triệu Đồng là người sắp xếp chỗ ở cho mình.
Triệu Đồng gật gật đầu, ngây ngô cười nhìn Quân Mộ Khuynh: “Không ngờ Xích Quân công tử còn nhớ ta, lần này ngài tới đây là vì…”
“Ta là tới… Doãn đại ca!” nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, Quân Mộ Khuynh lập tức bước tới, nụ cười ở dưới vi mạo càng sâu.
Doãn Thí Sát thấy thân ảnh quen thuộc kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười to sảng khoái, hắn bước tới, đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, vươn tay, vỗ vào vai Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh nhìn bàn tay to trên vai mình, không khỏi thẹn thùng, cũng may là nàng đã chuẩn bị tinh thần, phương thức hoan nghênh của Thanh Hỏa dong binh đoàn thực sự làm cho người ta choáng váng mà.
“Xích Quân, tiểu tử này, bao năm không gặp rồi.” Doãn Thí Sát vỗ vỗ vai Quân Mộ Khuynh, hắn kinh ngạc phát hiện, hình như nàng lại cường tráng hơn rất nhiều so với trước, lúc trước hắn chụp vai nàng, vai nàng còn có chút run, hiện tại hắn dùng hơn một nửa sức lực, nàng vậy mà không sao.
Quân Mộ Khuynh cười nhạt, lại không có biểu hiện nhiều ra bên ngoài, trước mặt người ngoài, nàng là Xích Quân công tử lạnh lùng như băng: “Không phải là giờ ta tới gặp Doãn đại ca hay sao? Thuận biết muốn biết vài chuyện.” lần này nàng không phải tới chơi.
“Được được! Hôm nay huynh đệ chúng ta liền tâm sự, Triệu Đồng, chuẩn bị rượu!” Doãn Thí Sát cười sang sảng nói, mặc kệ bao nhiêu năm đã qua, hắn vẫn là một nam tử thẳng thắng, không bao giờ quanh co lòng vòng.
Quân Mộ Khuynh cũng không cự tuyệt, bọn họ đã rất lâu không nhậu rồi, hôm nay khó có được một bữa.
Hai người mới vừa đi một bước, bên tai liền truyền tới thanh âm, Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, trên trán đã tuôn mồ hôi hột.
“Xích Quân công tử.” Doãn Y Nguyệt thấy người mà mình ngày nhớ đem mong tới, không khỏi e thẹn cười.
Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc Doãn Thí Sát một cái, ho nhẹ một tiếng, sao hắn vẫn chưa giải thích giúp nàng vậy, ngày đó rời đi, nàng đã gặp riêng nhờ hắn, nhờ hắn giúp nàng giải thích với Y Nguyệt một câu, không thể để cho muội muội hắn lún sâu vào, kết quả, không ngờ, hắn căn bản không có nói.
Doãn Thí Sát xoay đầu sang chỗ khác, chuyện này hắn đâu có đáp ứng, nợ phong lưu của Xích Quân, ‘hắn’ phải tự mình xử lý, hơn nữa, hắn sợ nhất chính là nước mắt của muội muội mình, nàng mà khóc lên, hắn đều không biết phải làm sao.
Thấy Doãn Thí Sát không để ý tới mình, Quân Mộ Khuynh thở dài, lạnh lùng kêu một tiếng: “Doãn cô nương.”
“Được rồi, được rồi, Xích Quân huynh đệ lâu lâu mới tới một lần, Y Nguyệt, chúng ta đi uống rượu đây.” Doãn Thí Sát hào hùng cười, kéo cánh tay Xích Quân, đi vào bên trong.
Quân Mộ Khuynh cũng ước gì có thể thoát được cảnh này, nếu không cứ đứng ở đây nàng thật không biết phải làm sao.
Doãn Y Nguyệt nhìn bóng lưng chạy trối chết của Quân Mộ Khuynh, cười khúc khích, trong mắt lóe ra giảo hoạt, nhẹ nhàng bước rời đi, không chú ý có một đôi mắt vẫn luôn dõi theo nàng từ lúc nàng xuất hiện.