“Ngươi vẫn là nên quay về đi.” Tiểu Khuynh hắn không khuyên được, muội muội lại càng không thể khuyên.
“Đúng vậy, ngươi nên về đi.” Quân Mộ Khuynh cũng hùa theo gật đầu, hai người bọn họ đều nên về đi.
“Các ngươi… Ta nói ta không về là không về, ta dù gì cũng là lính đánh thuê của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, chưa hoàn thành xong nhiệm vụ, ta tuyệt đối sẽ không quay về.” Lạc Anh Ninh tức giận nói, tại sao lại bắt nàng quay về, để hai người ở lại đây, nàng mới không cần.
Lạc Ưng Hùng há miệng, nhưng không nói được gì, đúng thế, lính đánh thuê của Huyết Nguyệt dong binh đoàn, khi chưa hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không quay về.
“Nếu các ngươi cứ ở đây nói về chuyện này mãi thì không có thời gian đâu.” Lạc Anh Ninh bước đi, nhìn tấm chắn trước mặt, cảm thấy kỳ quái vô cùng, đấu kỹ của tiểu Khuynh sao có thể chống đỡ được một thời gian dài như vậy? Nàng chưa gặp đấu kỹ sư nào có thể giữ đấu kỹ được cả đêm như vậy.
Quân Mộ Khuynh đi ra phía ngoài, đấu kỹ lập tức biến mất, bão cát thổi ập đến, làm hai má nàng rát bưng.
Người áo đen không hề quay đầu mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, mấy lời tán gẫu của bọn họ, hắn không quan tâm, hắn tới đây, chỉ để hoàn thành mục đích của hắn mà thôi.
Lạc Anh Ninh nhìn hắn, ở sau lưng hắn lè lưỡi: “Đại ca, người này ngay một câu cảm ơn cũng không thèm nói, thật không biết điều chút nào.” Nếu không nhờ bon họ, cả đêm qua hắn còn phải đánh nhau với đám sâu đó mà không được nghỉ đâu.
“Ngươi cũng phải cảm ơn hắn đó.” Lạc Ưng Hùng vỗ vai Lạc Anh Ninh, bước lên phía trước, cát bụi và đá vụn không một chút lưu tình mà đánh lên người bọn họ.
“Ngươi là đại ca của ai đấy hả?” Lạc Anh Ninh trừng mắt nhìn thân ảnh màu đen kia, rõ rang là hắn không có lễ phép mà, sao lại trách nàng.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, người áo đen thì đi tuốt đằng xa, Quân Mộ Khuynh, Lạc ƯNg Hùng, Lạc Anh Ninh đi theo thứ tự, cách nhau cũng không xa lắm, bọn họ đi đều là dựa vào kinh nghiệm, để cho bước tiến nhanh hơn.
Mặt trời nóng bức chói chang, xung quanh thì gió bụi bay mù mịt, còn có đá vụn thì đập vào người không ngừng, làm cho người đi dù đi chưa được bao lâu cũng đã cảm thấy mệt mỏi.
“Chủ nhân, hay là ta khôi phục bản thể, để cho ngươi nghỉ trên lưng ta một chút?” Hỏa Liêm nhìn thấy vết thương trên người Quân Mộ Khuynh, nó không hiểu, tại sao chủ nhân lại muốn cố gắng chống đỡ như vậy, nó có thể bảo vệ nàng cơ mà.
“Không cần, ta tới đây không phải là để ngươi giúp ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng trả lời, nàng đến vách Tuyệt Mạt không phải để chơi, nếu để cho Hỏa Liêm giúp nàng, vậy nàng đi lịch luyện làm gì chứ.
Hỏa Liêm nhìn Quân Mộ Khuynh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chủ nhân lại không để cho mình giúp, bão cát này không biết thổi đến khi nào, nó chịu hết nổi rồi.
“Ở đây đi lâu như vậy rồi, ta cảm thấy không thoải mái, ta đi trước dò đường.” Hỏa Liêm nói xong liền nhảy xuống khỏi người Quân Mộ Khuynh, đi về phía trước, cũng không xem thử Quân Mộ Khuynh có đồng ý hay không, nó muốn biết cái chỗ này phải đi bao lâu nữa.
Nhìn Hỏa Liêm nhanh chóng vượt qua bão cát, Lạc ƯNg Hùng hiếu kỳ hỏi: “Nó đi đâu vậy?” Hắn quên mất, Hỏa Liêm là thần thú, một chút này, không làm khó được nó.
“Dò đường.” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ nói, có Hỏa Liêm xem như cũng tốt.
Ba người chậm rãi đi về phía trước, thân ảnh màu đen kia không biết đã đi tới đâu rồi, mấy người họ đi tới đi lui, thì nghe được tiếng đánh nhau truyền đến từ cách đó không xa, bọn họ nhìn nhau, lập tức đi nhanh về hướng đó, sắc mặt Lạc Anh Ninh càng lúc càng trắng, chẳng lẽ mấy con sâu kia lại tới rồi?
Mấy người vội vã đi, đã vụn đánh vào người, chân mày hơi nhăn nhưng chân vẫn không dừng lại.
“Dựa vào! Cái tên điên này, bình thường ngươi không nói câu nào, ta vừa mới rời chủ nhân một bước, ngươi lại đánh lén ta.” Thanh âm tức giận của Hỏa Liêm truyền đến, Quân Mộ Khuynh chợt giật mình. Là tên kia? Còn có Hỏa Liêm nữa, hai người họ đánh nhau?
“Oa! Tiểu Khuynh, người kia lấy oán trả ơn, muốn giết Hỏa Liêm.” Lạc Anh Ninh hét lên, chỉ vào cách đó không xa, một vàng một đen đang quần lộn nhau trong bão cát.
“Hỏa Liêm, đã có chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi.
“Chủ nhân, ngươi tới rồi, ta chẳng qua là đi trước dò đường, thế mà tên này vừa thấy ta đã rút đao ra đánh.” Hỏa Liêm ủy khuất nói, sớm biết phải đánh nhau với tên này, nó đã không đi rồi, đáng ghét.
Mặc dù Hỏa Liêm nói chuyện với Quân Mộ Khuynh nhưng vẫn không ngừng đánh, nó nhận ra, người trước mắt này thấy Quân Mộ Khuynh tới vẫn không có dừng tay, tốc độ đánh của nó cũng tăng lên.
“Ngươi muốn gì?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người nọ quát lớn, vô duyên vô cớ liền ra tay, hắn đến đây gây sự à?
“Giết!” thanh âm lãnh khốc truyền ra từ dưới khăn che mặt, Quân Mộ Khuynh hoài nghi, nếu không phải hôm qua nàng giúp hắn, có phải lúc này hắn cũng sẽ tấn công cả mình không?
“Giết? Này này, ngươi rõ ràng là lấy oán trả ơn nha, đây là ma thú của tiểu Khuynh, ngươi thích giết là giết à?” Lạc Anh Ninh vừa la vừa bịt miệng, vì chỉ cần há miệng ra là cát bụi sẽ chui vào miệng, Quân Mộ Khuynh nói chuyện cũng phải che như vậy.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người áo đen kia, cũng không sốt ruột, Hỏa Liêm giờ đã là thần thú, nếu đánh không lại một nhân loại thì cũng quá vô dụng rồi.
Lạc ƯNg Hùng đứng tại chỗ nói: “Hỏa Liêm không sao, tiểu muội ngươi chẳng lẽ ngươi đã quên nó là thần thú sao?” thần thú không lẽ đánh không lại nhân loại sao? Người này chính là muốn chết.
Quân Mộ Khuynh nhìn cuộc tranh đấu giữa hai người, người bình thường, chỉ cần uy áp của thần thú là đã đứng không nổi rồi, người này lại không sợ, còn có thể cùng Hỏa Liêm đánh lâu như vậy, lại bất phân thắng bại, rốt cuộc hắn là ai? Đến đây làm gì?
Nàng đột nhiên thấy buồn cười, tối qua vậy mà còn bảo vệ hắn, lãng phí tinh thần lực của nàng, kết quả người này căn bản chẳng cần nàng bảo vệ, hắn ngồi ở ngoài cả đêm chẳng sao cả, còn để tùy ý mấy con sâu kia bám lên người, nhất định là đã biết mấy con sâu đó chẳng có chút nguy hiểm gì với hắn.
Nghĩ tới đây, Quân Mộ Khuynh không khỏi muốn tát một cái vào mặt mình, nàng lúc nào lại thích xen vào chuyện người khác rồi, còn nghĩ là nàng cứu hắn? Là hắn cứu nàng mới đúng.
Lạc Ưng Hùng cũng kinh hãi, hắn không biết người này là ai, thế nhưng lại có thể đánh lâu với Hỏa Liêm như vậy, còn ngang sức ngang tài nữa, nhất định là không đơn giản.
“Chủ nhân, người này không đơn giản, ngươi phải cẩn thận.” Hỏa Liêm lớn tiếng nhắc nhỏ, nó không sợ, nhưng nó lo lắng cho chủ nhân, trên người của người này toàn là sát khí.
“Ngươi cứ chuyên tâm đánh, ta còn có Chi Chi.” Quân Mộ Khuynh nhìn Chi Chi đã tỉnh, cười nói, tỉnh kịp lúc nha.
Không có Chi Chi, nàng cũng sẽ nghĩ ra biện pháp tự bảo vệ mình, nói như vậy chỉ là để Hỏa Liêm bớt lo thôi.
Chi Chi?
Lạc Anh Ninh sốt ruột nhìn Chi Chi bán manh trên người Quân Mộ Khuynh, vui vẻ nói: “Tiểu Khuynh, chẳng lẽ Chi Chi cũng là thần thú sao?” Chi Chi cũng là thần thú, quá tốt.
“Không phải.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng phá tan ảo tưởng của Lạc Anh Ninh, nàng cũng không biết Chi Chi hiện đang ở đẳng cấp nào, càng không biết nó thuộc chủng loại nào, nhìn bộ dáng của nó, hẳn là ấu thú, hơn nữa còn là ấu thú vừa sinh.
“Vậy…”
“Nó cũng sẽ bảo vệ ta.” Quân Mộ Khuynh xoa xoa đầu Chi Chi, không phải Ninh Lãng là nó giết sao?
Bảo vệ? Nhìn không giống nha, Lạc Anh Ninh nhìn Chi Chi, vẻ mặt xem thường, tiểu Khuynh bảo nàng không được đụng vào Chi Chi, chẳng lẽ trên người nó có bí mật? Nghĩ nghĩ, Lạc Anh Ninh liền thò tay ra chạm vào Chi Chi.
Một tia chớp bỗng nhiên bay tới, trên cánh tay Lạc Anh Ninh xuất hiện một vết bỏng sâu, “A!” Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chi Chi, nó…
“Sao thế?” Lạc ƯNg Hùng vội vã chạy tới bên người Lạc Anh Ninh, lắc lư thân mình vì bị bão cát thổi, vất vả lắm mới đứng vững được, vừa tới được bên người Lạc Anh Ninh liền nhìn thấy vết thương trên tay nàng, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Chi Chi lắc lắc người, nhe răng trợn mắt nhìn Lạc Anh Ninh, không còn bộ dáng đáng yêu như lúc trước, bộ dáng hiện giờ của nó vô cùng dọa người.
“A!” Hai người kinh ngạc lùi về sau một bước, nhìn bộ dáng hung dữ của Chi Chi, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng xoay người lại, liếc Chi Chi môt cái, nhìn sang vết thương trên tay Lạc Anh Ninh: “Ta đã nói là đừng đụng vào nó.” Thanh âm lạnh băng, vô tình, lãnh khốc.
“Ta… Xin lỗi.” Lạc Anh Ninh cũng không ngờ Chi Chi nhìn qua thì đáng yêu lại hung dữ đến vậy, vừa đụng tới là đã ra tay.
Quân Mộ Khuynh thấy bộ dạng như thế của Lạc Anh Ninh, thở dài một cái, chậm rãi xoay người tiếp tục xem Hỏa Liêm đánh nhau, hai người vừa lên, ánh lửa và quang kiếm cùng nhau xẹt qua trên không trung, phá vỡ bão cát và đá vụn.
Sắc mặt Lạc Anh Ninh tái nhơt nhìn trận chiến cách đó không xa, trong lòng có chút ủy khuất, nàng không có cố ý mà, nàng cũng rất hối hận, biết thế đã chẳng đụng vào nó làm gì.
“Ngươi nghĩ gì mà lại đi đụng vào nó?” Lạc Ưng Hùng nhìn vết thương trên tay Lạc Anh Ninh không khỏi thở dài, tiểu Khuynh đã từng nhắc nhở nhiều lần là không được đụng vào nó, thế mà nàng lại bỏ ngoài tai, giờ thì hay rồi, vết thương sâu tới tận xương lận chứ không ít.
Một viên dược màu đỏ xuất hiện trên tay Lạc Ưng Hùng: “Ngươi ăn đi.” Khó trách tiểu Khuynh giận, là do bọn họ không tin nàng.
“Vâng.” Lạc Anh Ninh biết mình sai, cũng không nói nhiều, tiểu Khuynh đã nhắc nhở, là tại nàng không nghe thôi, biết thế đã không đụng nó làm gì, nếu biết sớm…
“Chủ nhân, ta đánh không lại hắn.” Hỏa Liêm lớn tiếng nói, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, người này nó không đánh lại dược, sao có thể? Đây là vì sao? Nó sao lại không thể đả thương được hắn? Hắn chỉ là nhân loại thôi mà.
Không đả thương được, hắn thật lợi hại, ngay cả thần thú cũng đánh không lại hắn.
“Tại sao ngươi lại muốn giết Hỏa Liêm?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, nàng cũng không hy vọng hắn sẽ trả lời.
“Giết!” Người áo đen hiện giờ có chút khác so với lúc trước, đặc biệt là sau khi hắn thấy Hỏa Liêm, sát khí trên người đã chuyển thành tử vong khí tức, hắn cứ như là rất hận Hỏa Liêm, không đúng, là hận ma thú, không chỉ riêng Hỏa Liêm.
“Dựa vào! Chủ nhân, hắn cứ như dã thú vậy, đánh kiểu gì cũng không lùi.” So với dã thú còn kinh khủng hơn, dù gì nó cũng là thần thú, lại bị nhân loại đánh không có đường lui.
Trong lòng Quân Mộ Khuynh cũng sốt ruột, đây là người sao? Ngay cả ma thú cũng không sợ? “Hỏa Liêm, đánh lùi hắn.” Hiện tại chỉ có một biện pháp chính là làm cho người này không tìm được bọn họ, bằng không, chuyện này không thể dừng lại được.
Hỏa Liêm cũng khổ sở: “Chủ nhân, ta cũng muốn, nhưng ta thấy người lùi về sau là ta chứ không phải là hắn a!” Người này ở đâu ra vậy, ngay cả thần thú cũng không sợ, đánh thế nào cũng không chết, không biết là ở đâu chui ra nữa.
“Làm sao bây giờ?” Lạc Ưng Hùng gấp gáp hỏi, tiếp tục như thế Hỏa Liêm sẽ gặp nguy hiểm.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, nàng không biết mục đích của người này là gì, nhìn dáng vẻ hắn, chắc không phải loại tốt đẹp gì, hiện tại nàng vô cùng hối hận, vì sao tối hôm qua lại đi cùng hắn làm gì, để hắn ở bên ngoài thì hôm nay cũng không xảy ra chuyện này.
“Chi Chi! Chi Chi!” Chi Chi chỉ chỉ người đối diện, vẻ mặt cũng rối rắm.
“Ngươi cũng không có cách?” Quân Mộ Khuynh cau mày nói, dựa vào? Nửa đường ở đâu chui ra, cũng không biết là ai, cứ bị cản như vậy, Hỏa Liêm cũng không phải là đối thủ của hắn, nàng phải làm sao bây giờ?
“Chủ nhân, các ngươi đi trước đi, ta sẽ nghĩ cách thoát thân sau.” Hỏa Liêm gầm lên, nó muốn kiệt sức rồi.
Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái, rồi nói với hai người phía sau, trầm giọng nói: “Chúng ta đi!” Ba người lập tức rời đi một hướng khác.
Lạc Ưng Hùng đỡ Lạc Anh Ninh, lo lắng liếc Hỏa Liêm một cái, cắn răng, xoay người ly khai.
“Hừ! Nhân loại xấu xa, cho ngươi biết sự lợi hại của thần thú.” Hỏa Liêm gầm lớn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ biện pháp rời đi.
Ba người đứng tại chỗ nhìn xung quanh, phía sau vẫn không thấy được thân ảnh của Hỏa Liêm, cũng không biết nó làm sao, người kia không sơ thần thú, có nghĩa nói, một kiếm ngày hôm qua, không phải là toàn bộ sức mạnh của hắn, hắn cho rằng như vậy đã đủ giết Anh Ninh, chỉ không ngờ là tiểu Khuynh lại ra tay cản, nếu hắn ra tay toàn lực, chỉ sợ Anh Ninh chết chắc.
“Tiểu Khuynh, Hỏa Liêm sẽ không sao chứ?” Lạc Anh Ninh gấp gáp hỏi, sau khi uống thuốc, nàng đã không còn đau nữa.
Quân Mộ Khuynh trầm mặc lắc đầu, nàng cũng không biết là nó có làm sao không, Hỏa Liêm bảo bọn họ đi trước, như vậy là nó không nắm chắc được phần thắng: “Ta đưa các ngươi tới đây, các ngươi đi trước đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói xong, rồi đi về hướng của Hỏa Liêm.
Hỏa Liêm là đồng bọn của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ nó lại.
“Tiểu Khuynh.” Lạc Ưng Hùng sốt ruột kêu lên, nàng quay trở lại không phải là đi chịu chết sao? Không biết mục đích của tên kia là muốn gì, hắn muốn giết Hỏa Liêm hay là chủ nhân của Hỏa Liêm, Hỏa Liêm có chuyện gì, người kia có khi sẽ đi giết nàng thì sao.
“Các ngươi yên tâm, ta sẽ không sao.” Thanh âm lạnh như băng truyền ra từ đằng xa, có chuyện, nàng cũng sẽ không mặc kệ Hỏa Liêm.
Quân Mộ Khuynh đi nhanh, trong lòng vô cùng sốt ruột, chạy theo chiều gió đã nhanh rồi, Quân Mộ Khuynh lại cảm giác vẫn còn chậm, nàng huy động phong nguyên tố kéo mình đi, một trận cuồng phong kéo qua, thân ảnh màu đỏ đã đi rất xa.
Lúc nàng thấy được thân ảnh khổng lồ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nàng dừng bước lại, nhìn Hỏa Liêm đang chạy tới.
“Chủ nhân, mau lên, đuổi tới, đuổi tới.” Hỏa Liêm chạy nhanh về phía trước, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh lập tức kêu lớn lên, còn thỉnh thoảng ngoái ra đằng sau nhìn xem: “Đồ oắt con, chỉ là một nhân loại mà cũng dám so tốc độ với ta.”
Quân Mộ Khuynh đen mặt, nhìn Hỏa Liêm đang chạy như bay, nàng đúng là lo lắng vô ích mà, ma thú vô sỉ như Hỏa Liêm sao có thể gặp chuyện chứ, nàng nhẹ nhàng nhún một cái, đã vững vàng ngồi trên lưng Hỏa Liêm.
“Sao ngươi chạy được?” Quân Mộ Khuynh hiếu kì hỏi, lúc nãy tên kia rõ ràng là sống chết không buông, sao có thể để cho nó rời đi đơn giản như vậy.
“Hì hì, chủ nhân, ta chính là học theo ngươi nha, không phải ngươi nói đánh không lại thì chạy sao? Ta đánh không lại hắn, nên ta chạy.” Nó đột nhiên thấy chiêu này của chủ nhân đúng chuẩn, đánh không lại thì chạy, chiêu này hay.
Trên trán Quân Mộ Khuynh nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh, không biết phải nói sao, nàng không biết phải nói là nàng dạy tốt hay là Hỏa Liêm học tốt nữa, chuyện bình thường nó không học, mà mấy chuyện này lại học nhanh thế, còn vận dụng tốt hơn nàng nhiều.
“Lần này làm không tệ.” cuối cùng Quân Mộ Khuynh đành phải gật đầu, nó làm không tệ, đánh không lại thì chạy, không lẽ cứ đứng lại đó cho người ta đánh sao, người kia lợi hại vậy sao?
“Ha ha, đấy là đương nhiên, ta là ai cơ chứ, ta chính là ma thú của Quân Mộ Khuynh người mà, cái này gọi là gần son thì đỏ, gần mực thì*… khụ khụ, hình như so sánh hơi sai, có điều, cách này quả rất phù hợp.” Chủ nhân nó vốn rất là người xảo trá, có chủ nhân như thế mới có thể dạy dỗ ra một ma thú thông minh như nó chứ.
(* Cận chu giả xích, cận mực giả hắc: Gần son thì đỏ, gần mực thì đen; tương đương với câu “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”)
Quân Mộ Khuynh vỗ bộp vào đầu Hỏa Liêm một cái: “Nói cái gì đó?”
“Chủ nhân, ngươi xem ngươi toàn thân đỏ rực, vừa nhìn đã biết là vế đầu.” Hỏa Liêm ho nhẹ một tiếng, không cẩn thận lại đem lời nói thật nói ra, sai lầm sai lầm.
Quân Mộ Khuynh hừ nhẹ một cái, nàng lo lắng cho nó làm gì chứ, ma thú như thế nàng để tâm làm gì chứ? Hại nàng lo muốn chết.
“Tiểu Khuynh!” Đi được một đoạn thì gặp hai huynh muội Lạc Ưng Hùng, khi họ nhìn thấy thân thể khổng lồ của Hỏa Liêm, liền sửng sốt, đột nhiên nhớ tới, Hỏa Liêm là thần thú, nên cũng không cảm thấy gì kỳ lạ nữa.
Quân Mộ Khuynh nhảy xuống khỏi lưng Hỏa Liêm: “Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi đây trước, người kia có thể sớm tìm ra chúng ta, không biết mục đích của hắn là gì, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Hỏa Liêm cũng đánh không lại, không chạy thì ở lại đây làm gì?
“Hỏa Liêm, ngươi thật lợi hai.” Lạc Anh Ninh đi tới bên cạnh Hỏa Liêm, khen lấy khen để.
Hỏa Liêm lập tức sung sướng: “Ta biết là ta lợi hại.”
Quân Mộ Khuynh xem thường liếc Hỏa Liêm một cái, đi về phía trước: “Đừng có mà giả bộ, đợi lát nữa người kia tới, ngươi lại chạy.” Lợi hại, chạy trối chết mà cũng xem là lợi hại sao?
Hỏa Liêm nghĩ tới, ho một cái: “Đi thôi, mau đi nhanh.” Đuổi tới là không tốt rồi, nó không biết có thể dùng lại cách kia được nữa không đâu.
LẠc Ưng Hùng và Lạc Anh Ninh nhìn nhau, bọn họ còn tưởng là Hỏa Liêm đánh bại được người kia chứ, cảm tình… nó là chạy trốn a!