“Đương nhiên, cơ thể Khuynh nhi đã trưởng thành hơn!” Quân Mộ Khuynh cười cười, ngoại trừ ca ca phụ thân, nàng rốt cuộc cảm nhận được sự quan tâm của người thân khác.
Gia Cát Dung Dung nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, “Không phải, là lực lượng của ngươi, lại cường đại không ít.” Mặc dù bị thương, nhưng vẫn có thể cảm giác được, khí tức mạnh mẽ trên người nàng, thời điểm khi nàng đi tới, khí tức trên người nàng phát tán ra toàn bộ gian phòng.
Nghe thấy lời của Gia Cát Dung Dung, Quân Mộ Khuynh chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm, nhìn thấy sắc mặt nãi nãi tái nhợt, nàng chợt nhớ tới mục đích mình tiến vào, vội vàng lục lọi nạp giới, từ bên trong lấy ra ba bình nhỏ, lại lấy ra mấy kỳ dị quả.
“Nãi nãi, người ăn đan dược màu tím này đi, đây là đan dược của Mộ Dung thành, nói không chừng sẽ có ích đối với người.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh liền đổ ra hai viên đan dược, thời điểm đang định đút vào trong miệng Gia Cát Dung Dung, một bàn tay to bắt được cánh tay của nàng.
Nàng hoài nghi ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Quân Chấn vững vàng bắt được tay của mình, không chịu buông ra.
“Ngươi muốn làm cái gì?”
“Khuynh Khuynh, những thứ này không thể điều trị cho Quân gia chủ mẫu.” Hàn Ngạo Thần đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh giải thích.
Không thể ăn? “Vì sao?”
“Nàng bị thương rất nặng, thân thể quá yếu không thể đại bổ được, bây giờ không thể đút đan dược. ” Khó trách bọn hắn vẫn không có hành động, cái này nhất định phải là đồ ở Bắc quốc, mới có thể chữa thương trên người Quân gia chủ mẫu.
“A?” Quân Mộ Khuynh thu hồi đan dược, đem hai viên đan dược thả lại vào trong bình, “Vậy mấy kỳ dị quả này, nãi nãi có thể ăn được chứ?”
“Nếu như có thể, ta thấy linh lung quả sẽ hữu hiệu hơn.” Hàn Ngạo Thần cười cười, tiểu Khuynh Khuynh hái nhiều trái cây như vậy, cũng không phải là không có tác dụng.
Nhìn thấy kì dị quả trên tay Quân Mộ Khuynh, hai mắt Quân Chấn trừng lớn, toàn bộ Quân gia cũng muốn có một kỳ dị quả, thời điểm lúc Dung nhi bị thương, liền cho nàng ăn, tiểu vương bát đản này, một lần lấy ra chính là nhiều như vậy, nàng từ đâu mà có được?!
“Sao không nói sớm.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, chu chu miệng, lại từ trong nạp giới lấy ra hơn mười linh lung quả phong nguyên tố, dù sao linh lung quả cũng nhiều, chỉ cần hữu dụng, toàn bộ đều đưa nãi nãi cũng được.
Nhìn kia linh lung quả phong nguyên tố óng ánh trong suốt, lưu động, qua hồi lâu sau Quân Chấn mới lấy lại tinh thần, hắn tìm khắp ngũ đại gia tộc, cũng không có một linh lung quả phong nguyên tố, nha đầu này một lần lấy chính là hơn mười quả, cái này có phải là quá khoa trương rồi hay không?
Ngay cả Gia Cát Dung Dung nằm ở trên giường cũng bị dọa sợ không nhẹ, nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, ánh mắt cũng trở nên kỳ quái.
“Các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?” Chỉ là mấy quả linh lung quả mà thôi.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Hồi lâu sau, Quân Chấn mới tìm được giọng nói của mình, kỳ thực hắn nên bình tĩnh.
Nhàm chán!
Quân Mộ Khuynh không đếm xỉa đến kinh ngạc của Quân Chấn, lấy ra một quả linh lung quả đưa tới bên miệng Gia Cát Dung Dung, “Nãi nãi, người ăn trước đã, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa trị vết thương của người.” Đây là lời nói thật.
“Ừm.” Gia Cát Dung Dung nhận lấy linh lung quả, từ từ ăn, mặc dù không biết linh lung quả này là từ địa phương nào tới, thế nhưng nàng đã đi ra ngoài nửa năm, nhất định là thu hoạch không ít, chính mình cần gì phải ngạc nhiên.
Chờ sau khi ăn xong ba linh lung quả, Gia Cát Dung Dung mới nặng nề ngủ say, phong nguyên tố sẽ từ từ khôi phục nguyên khí của nàng, như vậy, nàng sẽ dễ chịu một chút.
Đợi sau khi Gia Cát Dung Dung ngủ say, Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Quân Chấn một cái, kéo hắn ra khỏi phòng, đi về hướng thư phòng.
Mặc dù thư phòng đã bị nàng đốt, thế nhưng vị trí của thư phòng hiện tại vẫn ở chỗ như trước, dựa theo ấn tượng, rất nhanh nàng đã tìm được vị trí thư phòng.
Ngồi ở trên ghế dựa lớn, Quân Mộ Khuynh lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong đôi mắt đỏ đậm mang theo vô tận nguy hiểm, “Là ai đả thương nãi nãi?”
“Chúng ta không biết là ai, chỉ có điều người này có dáng vẻ rất thư sinh, nhìn qua đối với người nào cũng là bộ dạng nho nhã lễ độ.” Dựa theo ấn tượng, Quân Chấn thì thào nói, người bên kia, hắn cũng không biết.
Dáng vẻ thư sinh, nho nhã lễ độ! Hắn thật lớn mật!
“Muốn cứu nãi nãi, cần có cái gì?” Quân Mộ Khuynh hỏi lần nữa.
“Tuyết ngưng thảo của Bắc quốc, còn có thất diệp hoa, luyện chế thành đan dược, là được rồi, thất diệp hoa ta đã tìm được, tuyết ngưng thảo thì còn đang hỏi thăm, còn luyện chế đan dược, nhất định phải là đan dược lô của Mộ Dung thành mới được.” Dược lô khác cũng không tốt bằng của Mộ Dung thành.
Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, thấy hắn cũng gật đầu, nàng mới tin lời Quân Chấn.
Quân Chấn thấy Quân Mộ Khuynh tin một “Người ngoài”, cũng không tin mình, thì có loại cảm giác thất bại, lời hắn nói, chẳng lẽ không đáng tin như vậy sao?
“Được rồi, ta sẽ nhanh chóng tới Bắc quốc, tìm được tuyết ngưng thảo, còn chuyện Mộ Dung thành, ngươi cho người mang theo thất diệp hoa đến Mộ Dung thành chờ ta, nếu như bọn họ không cho các ngươi vào, thì nói với bọn họ, là ta bảo bọn hắn đi tìm Mộ Dung Phượng Ngâm.” Nàng sẽ không quên hứa hẹn của Mộ Dung Phượng Ngâm với mình.
Quân Chấn há hốc miệng, không tin tưởng nhìn Quân Mộ Khuynh, vì sao một việc khó như vậy, ở trong mắt nàng, liền trở nên dễ dàng, giống như một chút khó khăn cũng không có?
Hắn chưa từng lo lắng về tuyết ngưng thảo, dù cho hoàng chủ Bắc quốc thì như thế nào, cũng không thể không cho Quân gia mặt mũi, nhưng Mộ Dung thành thì khác, Mộ Dung có cao thủ cả thiên hạ này bảo vệ, Mộ Dung thành còn có một biệt danh khác gọi là dược thành, bọn họ luyện chế ra đan dược, thì các cao thủ trên đại lục này đều muốn có, cũng chính vì như vậy, phòng ngự của Mộ Dung thành, so với Âm Nguyệt thành càng hoàn hảo hơn, thế nhưng nàng lại nói, không cho tiến vào, liền nói với bọn họ là nàng sai người tìm Mộ Dung Phượng Ngâm! Cái này có phải là đơn giản quá hay không?
“Này, lão già, ngươi ngây ngốc cái gì vậy?” Quân Mộ Khuynh bất mãn nhìn Quân Chấn, vì sao nàng nhìn thấy trong mắt của hắn là ánh mắt hoài nghi.
Quân Chấn ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu, “Ta đã biết.”
“Vậy là được rồi.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
Quân Chấn vốn còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại lựa chọn yên lặng, “Ngươi yên tâm, sắp tới Âm Nguyệt thành cũng sẽ không có ai tìm tới cửa đâu.”
Hàn Ngạo Thần nói xong, cũng chậm rãi đi ra ngoài, tiểu Khuynh Khuynh nhất định sẽ làm tốt hết thảy mọi chuyện, bên ngoài Âm Nguyệt thành chính là Ma Vực rừng rậm, ma thú một năm trước, không biết lúc này thế nào rồi.
Không có ai tìm tới cửa? Đây là có ý gì?
Quân Chấn càng lúc càng phát hiện, kỳ thực bản thân từ đầu đến cuối cũng không có hiểu được Quân Mộ Khuynh, trước đây còn biết thực lực của nàng, bây giờ thì thật sự không biết.
Trên người nàng, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện không muốn người khác biết?
Quân Mộ Khuynh đứng ở trên hành lang, thấy Hàn Ngạo Thần chậm rãi đi ra, liền xoay người nhìn hắn, “Hàn Ngạo Thần, ngươi nói cái gì?” Hắn nhất định đã biết nàng muốn làm cái gì.
“Ta nói tiểu Khuynh Khuynh sẽ làm một chuyện.” Hàn Ngạo Thần cười cười.
“Ngươi biết.” Được rồi, mỗi lần nàng có tâm tư, Hàn Ngạo Thần vẫn có thể biết, hắn hiểu rõ nàng giống như là bản thân hắn vậy, nàng cũng là vừa mới nghĩ tới ma thú ở Ma Vực rừng rậm, kết quả hắn đã sớm nghĩ đến.
“Vậy thì đi thôi.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nếu đã biết, vậy thì nhanh xuất phát, tìm được tuyết ngưng thảo, chữa trị cho nãi nãi, nàng mới có thể tìm Thích Sênh tính sổ, dám đả thương hại người nhà của nàng, nàng sẽ cho hắn biết sẽ có hậu quả như thế nào!
Hai người đi nhanh về hướng Ma Vực rừng rậm, Quân Mộ Khuynh đi vào Ma Vực rừng rậm, cũng không phải là tìm những ma thú một năm trước, đối mặt với tôn giả, chúng nó muốn bảo vệ Âm Nguyệt thành là không thể được, không phải là còn có một con hồng đỉnh quạ ở đây sao.
“Chủ nhân, chúng ta có nên thuận tiện mang theo ít ma hạch đi Bắc quốc không?” Chi Chi ghé sát bên tai Quân Mộ Khuynh nhỏ giọng hỏi, nàng rất muốn ăn ma hạch, rất muốn ăn ma hạch.
Không thể màu sắc tự vệ thành hình người đã đủ buồn bực, hiện tại chủ nhân lại còn không cho nàng ăn ma hạch, điều này làm cho nàng càng thêm rầu rĩ.
Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ, lạnh giọng nói, “Ma hạch của ngươi cũng chưa ăn xong, cho dù đi Bắc quốc, cũng đủ ăn.” Nàng là lo lắng ma hạch của mình không đủ ăn sao?
“Chủ nhân, vậy ta lúc nào mới có thể màu sắc tự vệ, ngươi xem sau khi bọn hắn màu sắc tự vệ, cũng không thèm quay về thành ma thú.” Chỉ có nàng là một con thú, không công bằng! Nàng không muốn như vậy.
Quân Mộ Khuynh hờ hững đi về phía trước, “Chờ lực lượng của ngươi ổn định lại rồi nói.” Hiện tại Chi Chi như vậy, nàng thực sự có chút lo lắng, ngưng thái biến thành người, không biết lúc nào thì phóng ra tia chớp, khi đó, nàng muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.
Chi Chi cúi thấp đầu, được rồi, hiện tại lực lượng của nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn chưa khống chế được lực lượng, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nàng nhất định có thể làm được, đến lúc đó, nướng Hỏa Liêm thành mèo nướng, nếu không hắn sẽ luôn khi dễ nàng!
Sau khi đi tới Ma Vực rừng rậm, Quân Mộ Khuynh nhìn nhìn xung quanh, lấy ra vật năm đó Hỏa Huỳnh cho mình thổi một cái, nghe nói chỉ cần thổi lên, nàng có thể nghe thấy, cũng không biết có tác dụng hay không.
Tiếng huýt gió yếu ớt vang lên, xuyên thấu ở trong rừng rậm, một góc yên lặng của Ma Vực rừng rậm, bắt đầu xuất hiện dao động, một thân ảnh nhanh chóng chạy như điên về hướng Âm Nguyệt thành.
Hỏa Huỳnh vội vội vàng vàng chạy về hướng bên ngoài rừng rậm, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, tiếng huýt gió kia thổi gấp gáp như vậy, hơn nữa đây là lần đầu tiên nhân loại kia chủ động tìm nàng, chỉ có điều bên người nàng không phải có Thánh Thú sao? Còn tìm nàng làm cái gì?
Ngay khi nàng vội vội vàng vàng màu sắc tự vệ thành người, lúc vội vã đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, lại nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên tự đắc của nàng, chuyện gì cũng không có phát sinh.
“Ngươi gấp gáp như vậy tới tìm ta chính là vì muốn xem thử ta có tuân thủ hứa hẹn hay không sao!” Dựa vào! Quân Mộ Khuynh rốt cuộc muốn làm cái gì, nàng cũng sẽ không nói dối.
“Ta nhàm chán như vậy sao?” Quân Mộ Khuynh hỏi ngược lại.
Hỏa Huỳnh suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, “Không có.” Quả thực nàng không phải là người nhàm chán như vậy, “Chỉ có điều lần sau ngươi tới tìm ta, có thể không huýt gió vội vã như thế không?” Việc này sẽ khiến nàng cho rằng đã xảy ra chuyện lớn.
“Cái này cùng với việc ngươi đến có quan hệ gì?”
Hỏa Huỳnh bất đắc dĩ ngửa đầu, nàng nhất định là đã quên mất toàn bộ lời của mình, “Không có việc gì, ngươi tới tìm ta là muốn ta làm cái gì?” Nàng vẫn là rất vui vẻ, dù sao thì rốt cuộc cũng đã bắt đầu thực hiện điều kiện, rất nhanh là nàng không còn thiếu nợ người trước mắt.
Thế nhưng, hình như con thú nào đó đã nghĩ hơi nhiều rồi, nàng cho rằng, hiện tại vào lúc này, còn có thể trả hết điều kiện đã nợ sao? Nếu như nàng hiểu, cũng sẽ không nghĩ như vậy, nếu không ba điều kiện của nàng, cũng sẽ không biến thành sáu.
Thấy nụ cười trên mặt Hỏa Huỳnh, Chi Chi sụp lỗ tai lại, có chút không đành lòng nhìn tới, Thánh Thú này quá ngây thơ, sao có thể để lộ cảm xúc vui vẻ ra như thế?
Đứa nhỏ này thực sự là quá ngây thơ rồi.
“Từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi mang theo toàn bộ Thánh Thú gia tộc của ngươi, bảo vệ tốt Âm Nguyệt thành, bất kể là ai có bất cứ uy hiếp gì đến Âm Nguyệt thành, giết!” Giọng nói lạnh lẽo, giống như là hàn băng tháng chạp vậy.
Hỏa Huỳnh đứng ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, cảm giác được hàn ý lạnh băng kia, không khỏi rùng mình một cái, đôi mắt đỏ đậm không có một tia nhiệt độ, bộ dạng lãnh khốc, còn có sát khí từ trên người nàng phát ra, nàng có cảm giác giống như mình đứng ở trong băng động, gió lạnh hiu quạnh dũng động.
“Toàn bộ?” Hỏa Huỳnh không sợ hãi xác nhận lại lần nữa, gia tộc Thánh Thú nàng lại không thể hiệu lệnh toàn bộ.
“Chính ngươi tự mình lo liệu, nói chung ngươi phải bảo vệ Âm Nguyệt thành an toàn, bằng không, sáu điều kiện liền biến thành mười hai.” Nói xong, trên gương mặt lạnh lùng, liền lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Hỏa Huỳnh vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Quân Mộ Khuynh, có thể đổi điều kiện không? Nàng thế nào cảm giác, từ lúc có liên quan đến nhân loại này, thiếu nợ của nàng, càng ngày càng nhiều, không được, nàng tuyệt đối không thể đem sáu điều kiện, biến thành mười hai.
Nghĩ đến vấn đề nghiêm túc này, Hỏa Huỳnh vội vàng gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm gì Âm Nguyệt thành!” Dù cho không phải là vì những người đó, vì bản thân mình cũng như vậy, ba điều kiện biến thành sáu, đã là một bi kịch, nàng sao có thể để bi kịch tái diễn lại lần nữa.
“Tốt nhất là như vậy, còn ngươi, tới Quân gia, bảo vệ nãi nãi của ta.”
“Ừm.” Nàng không muốn đáp ứng cũng không được, vì muốn mình nhanh một chút hoàn thành điều kiện, không còn thiếu nợ nhân loại trước mắt nữa.
Hỏa Huỳnh vì muốn nhanh làm tốt mọi chuyện, vội vàng gọi người trong tộc, lại xem nhẹ sự giảo hoạt cùng ý cười ở chỗ sâu trong đôi mắt băng lãnh kia.
Hàn Ngạo Thần đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, “Tiểu Khuynh Khuynh, hiện thực luôn luôn tàn khốc, ngươi nói đúng không?” Con ma thú kia hình như là một chút cũng không biết.
Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, “Nếu người ta còn sống ở trong ảo tưởng, cần gì phải phá nát chứ?”
“Rất đúng, vẫn là tiểu Khuynh Khuynh tốt.” Hàn Ngạo Thần như có điều suy nghĩ trả lời.
Chi Chi ở trên vai, nghe thấy đối thoại của hai người, thiếu chút nữa từ trên vai Quân Mộ Khuynh trực tiếp té ngã, trong lòng trái lại có chút đồng tình với con ma thú còn đang hưng phấn vô cùng kia.
Hỏa Huỳnh an bài xong hết thảy, liền theo Quân Mộ Khuynh tới Quân gia, có thể hoàn thành điều kiện thứ nhất, đây là mong ước của nàng.
Quân Mộ Khuynh thấy Hỏa Huỳnh vui vẻ như vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ là nàng dẫn theo một người ngoài đi tới Quân gia, hơn nữa “Người” này, bọn họ không biết, cũng không biết có lai lịch gì, người Quân gia liền có ý kiến.
Quân Chấn nghiêm túc nhìn chuyện đã xảy ra trước mắt, hắn cũng biết Quân Mộ Khuynh có ý tốt, nàng cũng sẽ không làm gì với Dung nhi, chỉ là gần đây ở Âm Nguyệt thành đã xảy ra quá nhiều chuyện, bất kể là lòng người Quân gia bàng hoàng, ngay cả các đại gia tộc khác cũng không dám tùy tiện tin người ngoài.
“Ta không phải là không tin nàng.” Quân Chấn chỉ chỉ Hỏa Huỳnh, bất đắc dĩ trả lời.
“Ta biết ngươi khó xử, gọi toàn bộ người không phục trong nhà ra hết đi, chỉ cần trong bọn họ có một người đánh được Hỏa Huỳnh, ta liền mang nàng rời đi.” Quân Mộ Khuynh ngồi ở trên ghế dựa lớn, lười biếng nói, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt của mọi người.
Cho rằng bọn họ là có thể bảo vệ Quân gia, ngay cả một Hỏa Huỳnh cũng đánh không lại, chớ nói chi là những cao thủ đẳng cấp tôn giả kia, cho rằng nàng vui vẻ quản những chuyện này sao, nếu không phải vì nãi nãi, chuyện của Quân gia, nàng mới không để ý tới!
Quân Chấn đứng ở một bên, trong lòng hiểu rõ, sở dĩ nàng làm như vậy, đều chỉ vì một mình Dung Dung, sống chết của Quân gia, ở trong lòng nàng, một chút cũng không quan trọng.
Đề nghị của Quân Mộ Khuynh, khiến không ít người rục rịch, thấy bộ dáng Hỏa Huỳnh nhỏ nhắn, bọn họ đều lộ vẻ khinh bỉ, nha đầu này nhìn qua chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, có thể mạnh chỗ nào chứ!
Trước những cái khác không nói, luận tuổi tác, luận kinh nghiệm, Quân Mộ Khuynh còn dám ở trước mặt bọn họ khoe khoang khoác lác, vậy thì cũng đừng trách bọn họ không khách khí với nàng!
“Gia chủ, nếu đã như vậy, chúng ta đồng ý tỷ thí với vị cô nương này một chút.” Quân Lạc Dương là người đầu tiên đi ra, Quân Mộ Khuynh hại ca ca hắn hiện tại có bộ dáng như vậy, lúc trước còn là đệ nhất thiên tài, bây giờ biến thành phế vật trong miệng người Quân gia, hắn nhất định phải báo thù cho đại ca!
Chi Chi lười biếng ngáp một cái, nhân loại này cũng quá không biết tự lượng sức mình, chỉ là đại kỹ sư mà thôi, lại dám khiêu chiến với Thánh Thú, đến lúc đó tại sao mình chết cũng không biết.
“Gia chủ, chúng ta đều đồng ý tỷ thí với vị cô nương này một chút.” Thấy Lạc Dương đã ra mặt, những người khác cũng vội vàng mở miệng, đối phó với người trước mắt không biết tự lượng sức mình này, để một mình Quân Lạc Dương cướp đi công lao sẽ không tốt.
Quân Chấn khó xử liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng mang người tới, thực lực nhất định sẽ không kém, nhưng mấy người này cũng là người Quân gia…
“Hỏa Huỳnh, ngươi cảm thấy thế nào?” Chỉ cần Hỏa Huỳnh không có ý kiến, nàng cũng sẽ không nói cái gì.
Hỏa Huỳnh nhìn chằm chằm người trước mắt, trên mặt mang theo tức giận nhè nhẹ, nàng từ nhỏ đến lớn lúc nào thì bị xem nhẹ như thế, nhân loại trước mắt này, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là kỹ linh sư, dám chế giễu nàng, khẩu khí này, nói cái gì nàng cũng nuốt không trôi!
“Chỉ cần ngươi đồng ý, ta không có ý kiến.” Hỏa Huỳnh nhàn nhạt nói một câu, bất mãn thu hồi ánh mắt, không hề nhìn tới người trước mắt.
“Được! Nếu đã như vậy, vậy các ngươi liền so tài một chút, chỉ có điều nếu như các ngươi thua, thì phải câm miệng lại hết cho ta!” Quân Mộ Khuynh mạnh đứng lên, hai tay tự nhiên chắp ở sau lưng, khí thế khí phách lấy nàng làm trung tâm, tản ra chung quanh.
Người Quân gia ngây ngốc đứng sững ở tại chỗ, nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Quân Mộ Khuynh, bọn họ cũng không thể không suy nghĩ, thân ảnh nhỏ gầy kia, dần dần phóng to ở trước mặt bọn họ, chỉ chốc lát sau, bọn họ lại cảm giác, phải ngước mắt mới có thể nhìn thấy rõ ràng người trước mắt.
Quân Chấn thoáng cái cũng không có phản ứng, nha đầu này, khí thế trên người, quả là giống hắn năm đó, không đúng, so với hắn năm đó chỉ có hơn chứ không kém!
Quân Lạc Dương nhanh chóng hoàn hồn, hắn biết Quân Mộ Khuynh lợi hại, đương nhiên sẽ không cứng đối cứng với nàng.
“Được, ta đáp ứng ngươi!” Đối phó Quân Mộ Khuynh không dễ dàng, nhưng đối phó với thủ hạ của nàng, thì lại đơn giản hơn, Quân gia nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đối phó được một nha đầu.
Hỏa Huỳnh cười cười, chậm rãi đi tới trước mặt Quân Lạc Dương, mí mắt rũ xuống, không ai có thể thấy rõ cảm xúc lúc này của nàng.
“Một đấu với nhiều mới có ý nghĩa.”
“Cái gì?”
“Để khỏi lãng phí thời gian, không bằng các ngươi cùng lên đi.” Hỏa Huỳnh chậm rãi nâng lên mí mắt, trong nháy mắt, trên người phát ra uy áp thuộc về Thánh Thú.
Người Quân gia, chỉ cảm thấy thở không được, trong lòng đã âm thầm kinh ngạc.
Quân Đan đứng ở một bên, nuốt nuốt nước miếng, người trước mắt, thực sự là giống như trong lòng bọn họ nghĩ sao?