Nghĩ tới đây, Quân Mộ Khuynh không khỏi ‘khúc khích’ một cái, nàng thật sự là không nhịn được, chưa từng thấy qua con thú nào ngốc như thế.
Nhìn thấy tất cả mọi người đang cười, Hỏa Liêm mặt dày trợn mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó ưu nhã bước đi, đi thay quần áo, thật ra hiện tại hắn muốn nhất chính là biến về màu sắc tự vệ ma thú.
Khóe miệng Mộ Dung Phượng Minh cũng run run nhìn Hỏa Liêm rời đi, hắn còn chưa thấy qua người nào vô sỉ đến thế, có điều đối mặt với sự cười nhạo của mọi người, hắn vẫn có thể ung dung đối mặt được, thật là không dễ dàng.
Nếu Hỏa Liêm biết suy nghĩ của Mộ Dung Phượng Ngâm lúc này, chỉ sợ đã sớm đắc ý không còn biết đường tỉnh rồi.
Hỏa Liêm thay y phục xong rồi, thấy mọi người vẫn còn đang cười: “Đệch! Các ngươi không biết làm vậy sẽ làm ta tổn thương sao?” Quá phận a, rất quá đáng, sao có thể đối xử với hắn như vậy.
Hỏa Linh Nhi, Tiểu Thiến, còn có mấy người họ Vô vẫn còn tương đối nể tình, thấy Hỏa Liêm nói thế cũng chậm rãi thu hồi nụ cười, nhưng mấy ma thú khác thì mặc kệ Hỏa Liêm có tức hay không, vẫn không đếm xỉa đến hình tượng mà cười lăn lộn.
“Hỏa Liêm đại nhân, không phải là ta muốn cười mà thực sự là ta không dừng lại được.” Thiểm Điện lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa nói vừa cười ha ha, hoàn toàn không để ý tới bộ mặt đen thui của Hỏa Liêm.
Nhìn Thiểm Điện cười như thế, khóe miệng Hỏa Liêm chậm rãi giơ lên, bước tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống: “Gần đây tay ta có chút ngứa, hay là chúng ta tỷ thí một chút đi?” thanh âm tràn đầy nguy hiểm chậm rãi vang lên.
Thiểm Điện còn đang cười to lập tức giật nảy mình, nín cười liền: “Không cần không cần, nếu như ngươi ngứa tay thì có thể tìm Tiêu cũng được.” đùa à, cùng hắn đánh một trận, không phải là tự đi tìm đánh sao? Nói là cái gì tỉ thí chứ, thực chất chính là chịu đòn.
“Chi Chi… bình thường ai là người cho ngươi ăn?” Hỏa Liêm lại mỉm cười hỏi người tiếp theo.
“Ta còn không biết ngươi cho Chi Chi ăn vặt nha.” Lời của Hỏa Liêm vừa dứt thì tiếng nói lạnh lẽo ở sau lưng hắn liền vang lên, lưng hắn lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi tới trước mặt Chi Chi, để ý mới thấy, thời gian này, Chi Chi mập lên không ít, nàng còn tưởng là nó lớn lên, thì ra là bị Hỏa Liêm chiều thành hư, mỗi lần đói bụng đều đi tìm Hỏa Liêm đòi ma hạch.
“…” Hỏa Liêm lập tức bước lùi ra sau một bước.
“Chi Chi…” Chi Chi ủy khuất kêu một tiếng, nàng thật sự là đói bụng mới bảo Hỏa Liêm tìm đồ ăn nha, nên nàng mới thích Hỏa Liêm nhất nha, một đống thú như vậy, chỉ có mình Hỏa Liêm là luôn tìm đồ ngon cho nàng.
“Khụ khụ, chủ nhân, đây là ma hạch gần đây ta tìm được.” vì để dập tắt lửa giận của chủ nhân, Hỏa Liêm ngoan ngoãn lôi ra một túi ma hạch từ trong ngực, đưa tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
Bá Hiêu nhìn thấy ma hạch, không cần Quân Mộ Khuynh lên tiếng, trực tiếp đi tới lấy, liếc Hỏa Liêm một cái, ánh mắt kia như đang nói, đáng đời ngươi, bình thường cho ngươi giấu lại một chút, ngươi còn không biết sống chết không đánh đã khai, hiện tại bị phát hiện rồi.
Chi Chi khát vọng nhìn túi ma hạch to kia, khóe miệng chảy đầy nước bọt, vừa muốn dơ móng cướp ma hạch, vừa sợ ánh mắt biết giết người của chủ nhân, nói tóm lại, hôm nay có chủ nhân ở đây, ma hạch kia, nó không có một phần.
Nghĩ tới đây, Chi Chi quay đầu, hung hăng trừng Hỏa Liêm một cái, nếu không phải là hắn khai ra chuyện này, chủ nhân cũng sẽ không tịch thu ma hạch.
Hỏa Liêm xoay đầu qua một bên, lúc đó hắn bị kích động nên quên mất chuyện chủ nhân không cho nàng ăn quá nhiều, kết quả không cẩn thận khai ra mất rồi, ánh mắt đó là kiểu gì vậy chứ, hắn cũng không muốn để chủ nhân biết nha, tổn hại hình tượng của hắn trong lòng chủ nhân lắm chứ bộ.
Một con thú nào đó tiếc hận lắc lắc đầu, có điều nó có chắc là nó còn hình tượng để giữ không nhỉ?
Đối với ánh mắt qua lại giữa hai người họ, Quân Mộ Khuynh lựa chọn không thèm quan tâm, không phạt đã là may lắm rồi.
“Nếu lần sau ta biết ngươi ăn vụng, sẽ cho ngươi nhịn đói nửa năm.”
Thanh âm lạnh băng khiến Chi Chi rùng mình một cái, nhìn nàng với đôi mắt tròn to đen láy ngấn nước, hết sức đáng thương nhìn người trước mặt, không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ.
Bộ dáng của Chi Chi làm cho mọi người xung quanh chỉ muốn lao vào che chở yêu thương, hận không thể ôm nó vào trong ngực, nhưng cuối cùng cũng không có ai dám làm vậy, đùa à, sủng vật của Quân Mộ Khuynh, ngươi dám sao?
Tiêu Càn Khôn trừng lớn hai mắt, nhìn một túi ma hạch to đùng kia, bọn họ cũng quá không để ma thú vào mắt đi, một đống ma hạch như vậy, ít nhất cũng cả trăm viên, ma thú là rau cải trắng ngoài vườn sao, dễ dàng như vậy liền lấy ra một túi ma hạch, phải biết là bình thường bọn muốn có được một viên ma hạch đều phải tới sân đấu giá mới mua được, cũng không rẻ, đâu giống như bọn họ, một lần lấy ra chính là một túi to.
Đối với việc làm của Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Ngâm cũng bị dọa không nhẹ, thế nhưng nghĩ tới việc Quân Mộ Khuynh có thần thú lại cảm thấy đây là chuyện bình thường, có thần thú ở bên, nàng muốn ma hạch nào mà chả được.
Chi Chi chậm rãi trèo lên vai Quân Mộ Khuynh, thích ý lắc lắc đuôi, Quân Mộ Khuynh xoay người nhìn đám người Mộ Dung Phượng Minh còn đang ngây dại: “Các ngươi định khi nào thì lên đảo?” nàng không muốn đi cùng đường với bọn họ.
“Chúng ta đang đợi…”
“Chúng ta khi nào lên đảo thì mắc mớ gì tới ngươi chứ, Quân Mộ Khuynh.” Ngữ khí cuồng vọng như thế, Quân Mộ Khuynh không cần nhìn cũng biết người tới là ai, Mộ Dung Phượng Minh, người mà chỉ cần nhìn thấy nàng là liền như mèo bị dẫm phải đuôi vậy.
“Là chuyện không liên quan tới ta, ta chỉ là không muốn đi cùng đường với các ngươi mà thôi, tránh cho lúc ta chiếm được sinh mệnh hoa các ngươi lại nói là ta cướp của các ngươi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn người trước mặt, ở đây mà cũng cuồng vọng tự đại, nàng thật là lần đầu tiên nhìn thấy, cứ như là ai cũng phải bợ đỡ Mộ Dung thành bọn họ vậy đó.
Mộ Dung Phượng Minh bước đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, vừa định nói gì đó thì bị Mộ Dung Phượng Ngâm ngăn cản.
“Quân cô nương, sao có thể như thế, đạt được sinh mệnh hoa là tự lực, còn có duyên nữa, ai đạt được chính là bản lĩnh của người đó.” Đại ca vừa nhìn thấy Quân Mộ Khuynh là lập tức không bình tĩnh, mấy năm nay, trong lòng hắn nhớ mãi không quên chính là Quân Mộ Khuynh, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, chỉ sợ ngay cả điểm này chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Mộ Dung Phượng Ngâm không khỏi lộ ra nụ cười khổ, Càn Khôn cũng y như vậy không khác gì.
“Tốt nhất là như vậy, chúng ta sẽ không lên trước, nếu các ngươi muốn đi thì xin mời đi đi!” Đồ tự đại.
Quân Mộ Khuynh liếc mắt xem thường Mộ Dung Phượng Minh, xoay người đi tới chỗ mọi người đang cắm trại, hiện tại trên đảo đang dày đặc sương mù như vậy, đố bọn họ có thể lên được, dù bọn họ có lợi hại tới đâu đi nữa.
Mộ Dung Phượng Minh hừ nhẹ một tiếng, không nhìn Quân Mộ Khuynh nữa, trong lòng lại càng tức giận.
Nàng rõ ràng biết, sương mù dày đặc như thế, bọn họ không có cách nào đi vào, còn cố ý nói như thế, nữ nhân này muốn hắn đối đãi bình thường sao, không có khả năng!
Thấy đại ca nhà mình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Mộ Dung Phượng Ngâm thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ một khi đại ca xúc động lại đánh nhau với Quân Mộ Khuynh, bình thường đại ca vô cùng bình tĩnh, nhưng một khi đã vọng động rồi thì không ai có thể ngăn được.
“Khi nào chúng ta có thể lên đảo?” Quân Mộ Khuynh hỏi Hàn Ngạo Thần ở bên cạnh, ở đây hắn là người biết rõ về đảo tử vong nhất.
“Vào mỗi buổi trưa chính là lúc sương mù thưa thớt nhất, cũng chỉ có lúc đó là có thể lên đảo.” Hàn Ngạo Thần kiên trì nói: “Chuyện bên ngoài thì ta chỉ biết một chút, còn bên trong thì ta không biết sẽ có chuyện gì.” Người đi vào tử vong đảo chưa có ai đi ra, cho nên không ai biết ở trong có cái gì.
Tử vong đảo tồn tại từ thượng cổ, người muốn đi vào không phải là ít, cao thủ vô số, nhưng chưa từng có ai đi ra được.
Địa phương kì quái như vậy cũng có sao? Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn về phía trước, đúng là kì quái, có điều nơi càng nguy hiểm nàng càng muốn đi thử xem rốt cuộc là có cái gì.
“Vậy trưa mai chúng ta liền lên đảo.” biết nhiều như vậy còn nói là không biết nhiều, nếu không phải có hắn ở đây, nói không chừng bọn họ còn phải trễ hơn mấy ngày nữa mới lên đảo được.
“Hừ! Bất quá cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, tiến đảo lúc nào mà chả được, Quân Mộ Khuynh, không ngờ ngươi lại là người nhát gan như vậy.” thanh âm chế nhạo vang lên ở phía sau, một đám người đang suy nghĩ lời của Hàn Ngạo Thần nghe được âm thanh này, liền qua lại nhìn.
Người của Lôi gia thật sự tới rồi.
Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, im lặng hỏi, vì sao ngươi biết.
Hàn Ngạo Thần đi tới bên tai Quân Mộ Khuynh, nói nhỏ: “Trước khi chúng ta đi đến đây, ta xuất quan sớm hơn ngươi mấy ngày, biết được chuyện Lôi Trầm đang bị bệnh, rất nguy kịch.” Cho nên hắn mới đoán như vậy, không ngờ người của Lôi gia thật sự tới.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh không khỏi co quắp, hắn còn có thể vô tội hơn được không? Rõ ràng biết rõ nguyên nhân, lại còn úp mở với nàng.
“Các ngươi muốn vào thì cứ vào, Mộ Dung thành tuyệt đối không ngăn cản.” Mộ Dung Phượng Ngâm ôn hòa nói, dù hắn có tức giận cũng không hề để lộ ra.
“Chúng ta đương nhiên là muốn đi vào bây giờ, chỉ là, Quân Mộ Khuynh, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, mặt ngươi chỉ có mức quăng vào sọt rác.” Bọn họ chính là muốn làm khó Quân Mộ Khuynh.
“Cứ tự nhiên, ta sẽ phi thường ‘cảm tạ’ Lôi gia các ngươi.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhìn người của Lôi gia, đem hai chữ ‘cảm tạ’ cố ý nhấn mạnh.
Nhìn bộ dáng vô tư của Quân Mộ Khuynh, sắc mặt của mười mấy người của Lôi gia liền đổi, không mở miệng nói gì nữa.
“Bộ mặt ta có quăng rác thì cũng không sao, có điều nếu không cẩn thận để Lôi gia gia chủ nghe được tin tức gì, chịu không nổi đả kích thì đúng là phiền toái nha.” Thấy sắc mặt người của Lôi gia khẽ biến, Quân Mộ Khuynh lại cười, tiếp tục nói.
Ý tứ vô cùng rõ ràng, nếu lần này Lôi Trầm còn nghe thêm được tin tức gì khác, chỉ sợ sẽ bị tức chết chứ không phải là tức bệnh nữa.
Mọi người nhịn cười, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Quân Mộ Khuynh, người của Lôi gia chính là tự động tìm tới cửa để ăn đòn mà.
“Cảm ơn Quân cô nương thông cảm!” người nọ nhịn xuống lửa giận, hừ nhẹ một cái: “Chúng ta tiến đảo!”
Chuyện trong ngũ đại gia tộc, các gia tộc khác đều sẽ biết, Quân Mộ Khuynh chắc hẳn cũng biết chuyện gia chủ bị bệnh nặng, nếu không phải do Quân Mộ Khuynh nàng, gia chủ sao có thể tức bệnh chứ.
“Không cần khách khí, các ngươi thích thì cứ đi thôi!” Lôi Trầm quả nhiên là bị tức bệnh, xem ra là có liên quan tới con trai bảo bối của hắn, có điều như vậy càng tốt, tức chết đỡ nàng phải ra tay, hơn nữa nàng có thể thuận tiện hảo tâm cho Lôi Trầm biết, con trai của hắn chết như thế nào nữa.
Mười mấy phi thân đi đến, lúc rời đi, mọi người đều có thể nhìn thấy biểu tình không phục của bọn họ, trên mặt còn mang theo sự chế nhạo.
“Cứ như thế đi vào rất dễ bị lạc nhau.” Sau khi đoàn người Lôi gia biến mất trong màn sương mù, lúc này Hàn Ngạo Thần mới vô tội nói một câu.
Con mẹ nó chứ!
Người của Mộ Dung thành thiếu chút nữa thổ huyết, vừa rồi người ta còn ở đây, ngươi không nói gì, đợi người ta vào khuất dạng rồi, ngươi mới vô tội nói câu kia, rõ ràng chính là muốn tức chết người của Lôi gia mà.
Xem bọn hắn có thể hành tẩu trên không trung như thường, xem ra lần này Lôi gia đúng là hạ hết vốn liếng rồi, mười mấy đấu kỹ sư kỹ tôn sư trở lên toàn bộ đều xuất động, nếu như tìm được sinh mệnh hoa thì không nói gì, nếu không tìm được, lần này Lôi gia tổn thất lớn.
Nhìn khóe miệng cong cong cười như có như không của Quân Mộ Khuynh, mọi người liền rùng mình một cái, sau này, đắc tội ai cũng không thể đắc tội nàng, đúng là ám chết người không đền mạng.
Vô sỉ mà! Trong lòng Quân Mộ Khuynh thở dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Hàn Ngạo Thần chính là một lò nhuộm, ở ngoài lộ ra khuôn mặt quang minh còn hơn cả Quang minh chi thần, nụ cười ôn hòa vô hại, ai sẽ tin rằng người này lại luôn tính toán người khác, chỉnh người sống không bằng chết.
“Chủ nhân, chúng ta hẳn là nên trực tiếp đem mấy người bọn họ ném xuống nước.” Hỏa Liêm nhìn người của Lôi gia, phẫn nộ nói, quá cuồng vọng, dám cuồng vọng ở trước mặt chủ nhân bọn họ, hắn nhìn không ưa mắt.
“Hỏa Liêm, chẳng lẽ ngươi đã quên chủ nhân ngươi đã dạy là chó cắn ngươi một ngụm thì phải làm thế nào sao?” Quân Mộ Khuynh vô tội nhìn Hỏa Liêm, không phải hắn đã học rất tốt sao? Sao lại quên rồi?
Hỏa Liêm vốn còn đang tức giận lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ tới ‘giáo huấn’ của chủ nhân, hắn không tức giận nữa, một chút cũng không còn.
Người của Mộ Dung thành ngồi phía xa, nhìn hai người đối thoại, không biết vì sao trên người lại lạnh đến thế, làm cho người ta không nhịn được rùng mình một cái, nhìn thấy nụ cười kia, da đầu càng tê tái.
Mấy thú thấy bộ dáng của Hỏa Liêm, trên trán cũng treo mấy cái hắc tuyến, xem ra đám thú bọn chúng đi theo chủ nhân, Hỏa Liêm là học được nhiều nhất.
Chỉ nhắc nhở một câu như vậy là có thể hiểu được chủ nhân đang nói cái gì, ngươi có thể sao?
“A? Là nàng!” thanh âm kinh hỉ vang lên, mọi người nhìn lại, liền thấy một nhóm có sáu người đang đi tới từ sau bọn họ.
Nhìn theo hướng Bắc Minh Thủy Liên chỉ vào, Bắc Minh Băng cùng Lâm Ôn hơi sững sờ, trên đời này thật sự có người có mắt đỏ tóc đỏ, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp, ở một nơi tiên cảnh nhân gian như thế này, nàng như một tiên nữ hạ xuống phàm trần.
Còn có hai nam tử bên cạnh, cho dù một người trong đó mang mặt nạ, lại cho người ta cảm giác vô cùng tôn quý, đôi con ngươi đen như mực sâu vô cùng, không thể nào nhìn thấu, người còn lại thì lịch sự nho nhã, như tiên nhân.
Quân Mộ Khuynh còn chưa kịp suy nghĩ xem mấy người này chui ra từ đâu thì mặt đất đột nhiên vang lên chấn động kịch liệt.
Mấy thân ảnh từ trong tử vong đảo vọt ra, trên người còn mang theo vết máu.
Mọi người lạnh lùng nhìn người Lôi gia, trên mặt đều lộ ra vẻ châm chọc, không một chút đồng tình.
Mùi máu tươi nhanh chóng lan thật xa, làm cho rất nhiều sinh vật đang ngủ say từ từ thức tỉnh, chúng nó chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lộ ra thèm khát, trên mặt đất lại rung chuyển thêm lần nữa, lần này còn mạnh hơn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Người của Mộ Dung thành kinh hoảng nhìn xung quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chủ nhân! Là ma thú, rất nhiều ma thú!” Bá Hiêu vội vàng nói, nàng có thể cảm giác được, tất cả ma thú ở xung quanh bọn họ hầu như đều đang di chuyển, mà những ma thú kia, không có một chút gì sợ uy áp của bọn họ.
“Dựa vào! Mấy ma thú kia vì sao không sợ hãi!” Thiểm Điện cũng không hiểu, rõ ràng vừa rồi còn đang yên lành, thoáng cái lại xuất hiện nhiều ma thú như vậy, còn không sợ uy áp của bọn họ, chẳng lẽ đều là Thánh Thú cả sao?
Hàn Ngạo Thần nghe động tĩnh xung quanh, sắc mặt khẽ biến: “Cẩn thận!” ma thú không sợ uy áp Thánh thú, hoặc là bên trong có Thánh Thú, hoặc là do có ma thú khác lợi hại hơn điều khiển.
“Đáng chết! Nên đem bọn họ ném hết xuống biển!” Quân Mộ Khuynh trầm giọng nói.
“Đại ca!” Bắc Minh Thủy Liên nhìn xung quanh, trên mặt không hề có một chút kinh hoảng, thậm chí có thể nói là như nhìn quen rồi.
“Không có chuyện gì!” Bắc Minh Băng cảnh giác nhìn xung quanh, lần này bọn họ tới đây chỉ là vì muốn mở mang tầm mắt một chút, thuận tiện dẫn Liên nhi đi du lịch một phen, căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện lên đảo, nhưng không ngờ lại gặp phải ma thú trên đảo.
“Đại ca, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta vốn không có sợ.” Bắc Minh Thủy Liên cười ha hả, cùng với đại ca đi nhiều nơi như vậy, nếu còn sợ hãi thì không phải là Bắc Minh Thủy Liên nàng.
“Huyết Yểm?”
“Ta cũng không biết là đã xat ra chuyện gì, hoàn toàn không cảm giác được xung quanh có ma thú cao cấp đang điều khiển.” Huyết Yểm hờ hững nói, trong thanh âm có một chút nghiêm túc hiếm khi xuất hiện, ma thú không sợ Thánh Thú là không có khả năng, như vậy, bây giờ chỉ có một cách giải thích, chính là trong đám này toàn bộ đều là Thánh Thú.
Nếu không nó cũng không biết là chuyện gì xảy ra, dù sao ký ức của nó còn chưa có về hết.
Không có bất kỳ ma thú cao cấp nào điều khiển, như vậy là chuyện gì xảy ra, vì sao lại có nhiều ma thú vọt tới như vậy?
“Tiểu Khuynh Khuynh, đây chỉ mới là cửa đầu tiên mà thôi.” Đôi mắt đen của Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười, nhìn Quân Mộ Khuynh, này đích thực chỉ mới là cửa ải đầu tiên mà thôi.
“Quản nó bao nhiêu cửa, không phải chúng ta đều sẽ qua cả sao?” Quân Mộ Khuynh cười hỏi lại, đúng vậy, mặc kệ có bao nhiêu cửa ải, bọn họ đều có thể xông qua, chỉ mấy ma thú mà muốn bọn họ lui bước, không có khả năng.
Người của Mộ Dung thành dù bị dọa sợ không ít, nhưng không có mệnh lệnh của chủ tử, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn thấy Quân Mộ Khuynh thản nhiên đứng tại chỗ, điều này làm cho Mộ Dung Phượng Minh có chút giật mình, dù sao hắn nghe thấy nhiều chuyện hơn, đều là Quân Mộ Khuynh nhát gan như thế nào, cho dù nàng vô cùng nổi tiếng trên tỉ thí ngũ đại gia tộc, nhưng vẫn không đủ làm suy nghĩ của hắn thay đổi, hiện tại đúng là làm hắn giật mình không ít.
Mọi người cảnh giác nhìn xung quanh, ma thú nhanh chóng chạy tới chỗ bọn họ, mặt đất càng lúc rung chuyển càng mạnh, trong lòng bọn họ càng lúc càng khẩn trương, ai cũng không biết rốt cuộc là có bao nhiêu ma thú.
“Tới.” Hỏa Liêm lười biếng nhì về phĩaa, biểu tình không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hơn một phần.
Ma thú từ từ tới gần, nhìn một đám ma thú đông nghịt, cho dù là người của Lôi gia hay là người của Mộ Dung thành, đều vô cùng khẩn trương, trái lại đám người bên này của Quân Mộ Khuynh lại vô cùng bình tĩnh.
“Vì sao chúng nó không sợ?” nhìn trên trăm con ma thú chậm rãi đi tới, Bá Hiêu ngơ ngẩn hỏi, bởi vì đám ma thú trước mặt bọn họ, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là thần thú, căn bản không có Thánh thú, thần thú tại sao lại không sợ Thánh thú?
Hỏa Liêm và Thiểm Điện lắc đầu, bọn họ cũng muốn biết là vì sao, chỉ là việc quan trọng nhất bây giờ không phải là tại sao không sợ mà chính là làm cho bọn chúng rời khỏi đây.