Vừa mới đi vào, Quân Mộ Khuynh liền nhìn thấy một màn “Người” thú chạy tới, một đám thú vốn còn đang hưng trí bừng bừng, sau khi nhìn thấy chủ nhân nhà mình trở về, thân thể vội vàng đứng khựng lại. (HoaThien: người này là mấy con thú biến thành hình người nha)
Hỏa Liêm là người đầu tiên chạy tới, “Chủ nhân, ba tháng này, các ngươi đi đâu?” Hắn đã sắp vội muốn chết, nếu không biết Ngạo Thần công tử ở bên cạnh chủ nhân, chủ nhân cũng đã nói không cho phép bất cứ ai trong chúng nó rời khỏi Hỏa phủ này, chúng nó đã sớm đi tìm chủ nhân.
“Các ngươi vừa rồi đang làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh ngồi ở trên ghế trong đình nghỉ mát, hỏi ngược lại.
“Chúng ta nhìn thấy thiên phạt tới, liền muốn đi nhìn một chút, sau đó liền…” Ba tháng này chúng nó đều ở không như vậy, ba tháng không thể đi ra ngoài, không có chuyện gì làm, chúng nó đã sắp buồn chán muốn chết.
Chỉ là thiên phạt vừa rồi, thực sự rất khủng bố, chúng nó nhìn thấy cũng cảm giác được run rẩy.
Quân Mộ Khuynh hờ hững liếc mắt nhìn Hỏa Liêm, lười biếng nói, “Mới vừa rồi là ta tấn chức.” Ngữ khí vô cùng bình thản, một chút cũng không có hưng phấn như người khác.
“Ta biết mà!” Trên mặt Thiểm Điện lộ ra nụ cười, bước nhanh đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân, có thể tiết lộ một chút hay không, ngươi bây giờ là đẳng cấp gì?” Thực sự là rất muốn biết, một mình chủ nhân tấn chức so với mấy con ma thú tấn chức còn muốn khủng bố hơn, hắn cũng không thể đoán được hiện tại chủ nhân đã tấn chức tới đẳng cấp nào.
“Muốn biết?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày.
Mấy con ma thú cùng nhau gật gật đầu, chúng nó đều muốn biết, chỉ là không biết chủ nhân có muốn nói hay không.
“Muốn biết rất đơn giản, bốn người các ngươi đột phá Thánh Thú, lúc đó sẽ nói cho các ngươi biết, Hắc Dực đột phá thần thú ta sẽ nói cho nó biết, còn Chi Chi thì nửa năm không ăn ma hạch, cũng có thể nói cho nghe.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nói, trong mắt đỏ đậm lộ ra một tia giảo hoạt.
Bốn con Thánh Thú sửng sốt một chút, nhìn nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh, lập tức 囧, chúng nó cũng muốn tấn chức, chỉ là không biết vì sao, vẫn luôn không được.
Hắc Dực thì rất là vui vẻ, đột phá thần thú!
Chi Chi chậm rãi chạy đến bên chân Quân Mộ Khuynh, đôi mắt to đen nhánh ngước lên, “Chủ nhân, nửa tháng được hay không?” Nó một tháng không ăn ma hạch, có cảm giác như đã trải qua một năm vậy, lần này Hỏa Liêm thật sự không có len lén đưa ma hạch cho nó, thực sự là đáng ghét.
“Không được.” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra ý cười.
“Chi Chi, ta xem ngươi là không làm được.” Hắc Dực cười ha hả nói, muốn Chi Chi nửa năm không ăn ma hạch, vậy khẳng định sẽ rất điên cuồng.
Chi Chi quay đầu trừng mắt Hắc Dực một cái, khóe miệng tràn ra nước bọt, “Chờ ta đói bụng, ta liền ăn ma hạch của ngươi!”
Hắc Dực rụt cổ một cái, nghiêng đầu sang bên cạnh, nó nói cái gì, nó chưa từng nói gì cả.
Thiểm Điện đứng ở một bên, trực tiếp cười rút, vẫn là Chi Chi lợi hại, một đạo tia chớp của nàng Hỏa Liêm cũng không dám động, chớ nói chi Hắc Dực chỉ mới cấp bậc thần thú.
“Chủ nhân, ngươi đây là tấn chức tôn giả?” Phong Nhận đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, dè dặt hỏi, nghe bọn hắn nói, một năm trước chủ nhân đã là thượng tôn đấu kỹ sư, hiện tại tấn chức, không phải là tôn giả đi, một năm, tấn chức tôn giả, hắn không có nghe lầm chứ?
Mặc dù đã biết một năm trước chủ nhân tấn chức rất khủng bố, hiện tại…
Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, quay đầu nhìn là Phong Nhận, “Ngươi bây giờ là Thánh Thú cấp mấy?” Hắn sẽ nói sao?
“Ta không hỏi.” Hắn muốn nói, cũng sẽ không nói ở trước mặt mấy ma thú này a.
“Chủ nhân…” Chi Chi còn muốn nói điều gì đó, liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới, vội vàng ngậm miệng lại, chỉ có thể ai oán liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, chậm rãi trèo lên bả vai của nàng.
Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn lại, liền phát hiện đoàn người vội vã chạy về hướng nàng bên này, vẻ mặt còn là vô cùng hưng phấn.
“Biết ngay là các ngươi trở về mà.” La Tắc cười ha hả nói, náo động lớn như vậy, không biết cũng không được, vừa rồi nhất định là người nào đó đang tấn chức, chỉ là nhìn qua hai người một chút chuyện cũng không có, vậy rốt cuộc là ai tấn chức?
Hàn Ngạo Thần yên lặng ngồi ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy mấy người bạn tốt tới, khóe miệng treo lên một nụ cười thản nhiên, “Mấy người các ngươi là muốn nương nhờ Hoa phủ?” Ba tháng đã qua, mấy người bọn họ vẫn chưa rời đi, đây không phải là muốn ở lại Hoa phủ thì là cái gì.
“Ngạo Tà, Hoa thiếu chủ cũng không ngại, không đúng, hiện tại hẳn là Hoa thành chủ.” Hạng Võ như có điều suy nghĩ nói, lộ ra vẻ mặt cũng không phải chuyện như vậy.
Hoa Thiên Nhiêu bĩu môi, chậm rãi đi tới bên người Hạng Võ, “Đồ lưu manh, hình như là ngươi mặt dày mày dạn muốn ở lại đi?” Hắn còn không biết xấu hổ nói, hắn đã thay thế mấy tháng, thế nhưng mấy cái tên này, một người so với một người càng vô sỉ hơn.
“Này này! Chúng ta đi qua đây, không phải nói tới đề tài này đi?” La Tắc liếc mắt, mỗi lần hai người này ở cùng một chỗ, thì sẽ cãi nhau, thật không biết bọn họ muốn làm gì.
Hạng Võ bỗng nhiên tỉnh ngộ, đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, “Ngạo Tà đại ca, ngươi là cố ý để nội bộ chúng ta tranh chấp phải không, mau thành thật khai báo, tia chớp vừa rồi là ai tấn chức?” Bọn họ vội vã gấp trở về, nhìn tia chớp trên trời hạ xuống, cũng cảm thấy sởn tóc gáy, nhìn tia chớp, căn bản là không nhìn ra rốt cuộc là tấn chức đẳng cấp gì.
Hai người trước này hiện tại một chút chuyện cũng không có, bọn họ lại càng khó đoán được, không biết vì sao mỗi lần một trong hai biến thái này tấn chức lại có thể bình yên vô sự, một chút chuyện cũng không có.
Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không có mở miệng, cùng lộ ra nụ cười bí hiểm.
“Các ngươi đừng cười a, nói ra đi a.” Hạng Võ vội vàng ngồi xuống, hắn đã sắp vội muốn chết, rốt cuộc là ai tấn chức? Ngạo Tà? Vậy bây giờ hắn đã tấn chức tới cấp bậc gì? Nếu như là Quân Mộ Khuynh, dựa theo tốc độ tấn chức biến thái này nhất định cũng sẽ không chậm.
Bọn họ đều tò mò muốn chết, thế nhưng, nhìn bộ dạng Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần, là không tính nói cho bọn họ biết là ai đã tấn chức.
Kỳ thực Hàn Ngạo Thần cũng không biết cụ thể Quân Mộ Khuynh tấn chức tới tôn giả cấp mấy, chỉ biết bây giờ nàng đã là cấp bậc tôn giả, chỉ là, nếu như bọn họ biết, tiểu Khuynh Khuynh tấn chức tới tôn giả, đám người này nói không chừng sẽ bị thổ huyết, cho nên vẫn là không nói thì tốt hơn.
“Bọn hắn cũng không đi?” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, liền nhìn thấy Thích Sênh với Nham Thạch tiến vào.
Bọn hắn cũng không rời đi, ba tháng ở trong Hỏa Dung thành không có bất cứ động tĩnh gì, không biết là có mục đích gì, nếu như nói bọn hắn muốn khoáng thạch tâm nhị, vậy thì rất xin lỗi, vật kia, hiện tại chỉ sợ đã bị điểm đen nhỏ tiêu hóa hết, nàng muốn lấy cũng lấy không được.
“Hai người bọn hắn nói, hôm nay sẽ đi.” Hoa Thiên Nhiêu nhún nhún vai, bọn họ cũng đã thanh toán tiền trọ rồi, bọn hắn muốn ở bao lâu thì ở, chỉ cần không có uy hiếp gì đối với Hỏa Dung thành là được.
“Xin hỏi một chút, không biết vừa rồi…” Thích Sênh nho nhã lễ độ chắp tay hỏi.
“Vừa rồi không có việc gì a.” Hỏa Liêm mờ mịt nhìn Thích Sênh, vô tội nói, vừa rồi chuyện gì cũng không có.
“Muốn nói có việc, chính là chủ nhân của chúng ta đã trở về.” Thiểm Điện phối hợp với Hỏa Liêm kẻ xướng người họa, ăn ý mười phần.
Thích Sênh thấy bọn họ không muốn nói, trên mặt lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, “Nếu không còn chuyện gì, vậy tại hạ liền cáo từ trước.” Không có việc gì? Vừa rồi mây đen áp đỉnh thiên phạt là giả! Chỉ là người ta đã không muốn nói, bọn hắn cũng không thể miễn cưỡng.
Nham Thạch liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh thật lâu, rồi cũng xoay người rời đi, sau khi đi ra Hoa phủ, liền trực tiếp đi đến hướng cửa thành Hỏa Dung thành, ở đây ba tháng, một chút tin tức cũng không có, xem ra khoáng thạch tâm nhị nói không chừng đã bị lấy đi.
Nhìn hai người rời đi, đối mắt đỏ đậm thoáng qua một tia hàn quang, bọn hắn tới quả nhiên là vì khoáng thạch tâm nhị.
“Thực sự không thể tiết lộ một chút, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Trúc Thanh nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, kỳ thực trong lòng bọn họ đều biết, chỉ là muốn xác định một chút mà thôi.
Bá Hiêu dựa vào cây trụ ở bên cạnh, “Nói không chừng là các ngươi nhìn lầm rồi.”
“Cũng nói không chừng, là các ngươi muốn tấn chức đến điên rồi.” Hỏa Liêm lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, còn không quên chớp chớp mắt.
“Nói không chừng…”
“Dừng! Mấy người các ngươi thôi đi, không nói thì thôi, cần gì nhiều lý do như vậy.” Hoa Thiên Nhiêu liếc mắt, những người này thật đúng là phối hợp rất ăn ý.
Không nói bọn họ cũng không biết sao? Nhất định là Quân Mộ Khuynh tấn chức, biến thái này, vậy mà lại tấn chức, mới một năm, nàng liền từ thượng tôn đấu kỹ sư tấn chức thành tôn giả, tốc độ này cũng thật khủng bố!
Mấy người La Tắc cũng thở dài, quả thực là dựa theo tốc độ tấn chức biến thái của Quân Mộ Khuynh, không biết lúc nào thì sẽ tấn chức tôn thần.
“Khuynh nhi.” Giọng nói dịu dàng như nước vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy Quân Mặc chậm rãi đi tới, hôm nay hắn mặc một thân y phục trắng thêu trúc xanh, nhìn qua khí tức như trích tiên kia, lại có vẻ thêm mấy phần đức độ.
“Đại ca.” Quân Mộ Khuynh liền vội vàng đứng lên, đi tới bên người Quân Mặc, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, nụ cười hiếm khi của nàng, ở trước mặt người thân chưa bao giờ thiếu.
Quân Mặc dịu dàng vuốt ve tóc mái trên trán Quân Mộ Khuynh, sủng nịch trong mắt không có che giấu, “Khuynh nhi tấn chức?” Hắn ở trong phòng cũng đã nghe động tĩnh bên ngoài, nhìn thấy bọn họ nói chuyện, liền biết nàng lại tấn chức.
Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng quả thực tấn chức không sai.
Quân Mặc cười cười, quả nhiên là tấn chức.
“Hậu! Không công bằng! Quân Mộ Khuynh, vừa rồi mấy người chúng ta hỏi ngươi, ngươi cũng không nói lời nào, hiện tại Quân Mặc chỉ mới hỏi một câu, ngươi liền nói cho hắn biết!” Hạng Võ bất mãn nói, việc này quá không công bằng, ông trời cũng quá không công bằng, Quân Mộ Khuynh biến thái này, tại sao có thể tấn chức nhanh như vậy, quá đả kích người khác!
Lam Phong lộ ra nụ cười mê chết người, “Võ tiểu tử, Mặc là ca ca của Khuynh nhi.” Khuynh nhi vì không muốn để đại ca lo lắng, đương nhiên sẽ thành thật khai báo.
Hạng Võ sờ sờ mũi, được rồi, nói cũng đúng, nha đầu Quân Mộ Khuynh này mặc dù có chút lạnh lùng, thế nhưng đối với người thân, thì hoàn toàn không giống vậy.
“Đại ca, ngươi không phải đang bế quan sao?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc hỏi.
“Không phải, trong khoảng thời gian này, đại ca cũng không phải là bế quan, Khuynh nhi cũng đã lớn, đại ca cũng muốn làm một chút chuyện của mình, mới không có tiếc nuối.” Quân Mặc luôn nhìn Quân Mộ Khuynh, từng ngày trôi qua, việc làm của Khuynh nhi, hắn đều nhìn trong mắt, nàng đã không còn là nha đầu bị người ức hiếp khi dễ, chỉ biết khóc lóc.
Có Hàn Ngạo Thần ở bên cạnh nàng, hắn cũng rất yên tâm.
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, lời này của đại ca là có ý gì? “Đại ca, ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta nghĩ, muốn rời đi một khoảng thời gian.” Đi ra ngoài rèn luyện, đẳng cấp đã tăng lên, nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu cũng uổng công, mấy ngày nay hắn liền hiểu, vì sao Khuynh nhi lại có thể chiến thắng đối thủ có đẳng cấp cao hơn mình, đó là bởi vì, thời điểm bọn họ tấn chức đều quan tâm tới đẳng cấp, mà xem nhẹ điều quan trọng nhất, đó chính là thực chiến.
Rời đi?!
Bất kể là thú hay là người, đều tỏ ra kinh ngạc nhìn Quân Mặc, Quân Mặc phải rời đi? Một đại ca thương yêu muội muội như thế, bây giờ lại muốn rời xa nàng, vì sao bọn họ đều cảm thấy kỳ quái?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Quân Mộ Khuynh, mọi người đều đang đợi quyết định của nàng, ngay cả Quân Mặc cũng vậy, hắn cũng đang chờ đợi quyết định của Quân Mộ Khuynh.
Sửng sốt trong ba hô hấp, Quân Mộ Khuynh phục hồi lại tinh thần, trên gương mặt tinh xảo nở một nụ cười, “Được.”
Được? Đồng ý nhanh như vậy?
“Đại ca khi nào thì đi?” Quân Mộ Khuynh không để ý tới ánh mắt của mọi người, tiếp tục hỏi, có lẽ nàng có chút không quen khi đại ca đột nhiên quyết định rời đi, thế nhưng nàng cũng biết, đại ca đã hiểu, dù cho không có hắn ở bên cạnh nàng cũng có thể tự bảo vệ bản thân thật tốt, không cần lại khiến hắn lo lắng.
Quân Mặc nghĩ nghĩ, quay đầu liếc mắt nhìn trời, “Ngày mai.”
Nhanh như vậy!
Trên cửa thành đứng hai thân ảnh, bọn họ thẳng tắp đứng ở tại chỗ, lẳng lặng nhìn thân ảnh rời đi.
Quân Mộ Khuynh thở dài, những người này, đại ca không nói rời đi, một đám cũng không đi, vậy mà bây giờ bọn họ cũng rối rít rời đi theo đại ca, còn nói cái gì mà: Không thể để cho nàng quá biến thái, vượt lên trước mấy người bọn họ, nếu không như vậy sẽ rất mất mặt.
Đương nhiên, lời này là Hạng Võ nói, tên kia sau khi nghe thấy mình đã là cấp bậc tôn giả, liền không thể chờ đợi muốn đột phá tôn giả, sau đó vượt qua nàng.
Sau đó bọn họ một người hai người cũng muốn rời đi, còn cùng Hạng Võ kẻ xướng người họa, ngay cả Bá Hiêu chúng nó đều nói phải nhanh một chút đột phá Thánh Thú, cũng theo bọn họ rời đi.
“Luyến tiếc sao?” Hàn Ngạo Thần thấy vẻ mặt không muốn của Quân Mộ Khuynh, lộ ra một nụ cười.
“Chúng nó đều đi rồi, nhưng lại không mang theo Chi Chi.” Nhìn ma thú ai oán trên vai, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bắt đầu từ ngày hôm qua Chi Chi đã rất không vui, ngay cả Hỏa Liêm cũng không có để ý tới nó, chúng nó cũng không có nói lời tạm biệt đàng hoàng.
“Nó không thể khống chế lực lượng của chính mình.” Hàn Ngạo Thần lắc lắc đầu, tia chớp của Chi Chi, không biết lúc nào thì bạo phát, không biết lúc nào thì vô dụng, chúng nó không phải thần thú thì chính là Thánh Thú, địa phương rèn luyện không thích hợp với nó.
“Chi Chi ~” Chi Chi bất mãn liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, nó biết mình bây giờ không phải rất lợi hại, Hỏa Liêm đáng chết, nó nhất định sẽ khiến cho hắn hối hận!
Chờ lực lượng của nó trở về, nó nhất định phải nướng Hỏa Liêm thành mèo nướng! Mèo nướng!
Phía xa xa Hỏa Liêm đang đắc ý rời đi, đột nhiên cảm thấy phía sau từng đợt gió lạnh ập tới, không khỏi rùng mình một cái.
“Thân ảnh kia sao nhìn thế nào cũng thấy quen mắt thế?” Quân Mộ Khuynh nhìn bóng dáng màu đỏ phía xa, đây không phải là tử nhân yêu Hoa Thiên Nhiêu sao? Hắn cũng đi rồi? Sao có thể đột nhiên như vậy, hôm qua lúc mọi người nói, cũng không thấy hắn nói muốn rời đi mà.
Hoa Thiên Nhiêu nào dám nói chuyện rời đi, lúc Quân Mặc nói rời đi, trong lòng cũng đã hắn tính toán rồi, rời đi, phải rời đi, Quân Mộ Khuynh đã tấn chức tôn giả, nếu như hắn không nỗ lực, vậy cũng không được.
Hàn Ngạo Thần cười cười, không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn phía xa.
Quân Mộ Khuynh đột nhiên xoay người, chỉ vào Hàn Ngạo Thần hỏi, “Ngươi đã sớm biết Hoa Thiên Nhiêu muốn rời đi?” Nhất định là như vậy, nếu không vì sao hắn không thấy kỳ quái chút nào.
“Ta cũng chỉ suy đoán mà thôi, không ngờ hắn thực sự sẽ đi.” Như thế nào đi nữa, hắn cũng đã ở chung với Hoa Thiên Nhiêu một khoảng thời gian, cho nên hắn cũng hiểu một chút.
Thiết! Biết thì biết, còn giả vờ thần bí, chỉ là khi bọn họ rời đi, sao cũng là đi cùng nhau.
Chi Chi ưu thương nhìn về phương hướng đã không còn thấy thân ảnh, rất không vui, nàng muốn ăn này nọ, muốn ăn thịt chủ nhân nướng, muốn ăn ma hạch, muốn ăn!
Chi Chi còn chưa có oán giận xong, trong Hỏa Dung thành liền truyền đến âm thanh kinh thiên động địa.
“Hoa Thiên Nhiêu, tên tiểu tử thối, dám trốn lão tử!”
Hoa Hiên vừa mới nói xong, liền thấy thân ảnh của hắn xuất hiện ở trên cửa thành, nhìn thân ảnh đã đi phía xa xa, đầu đầy hắc tuyến, thiếu chút nữa không nhảy lên.
“Khụ khụ, Hoa thành chủ.”
A? Ở đây còn có người?
Hoa Hiên quay đầu nhìn lại, phát hiện Quân Mộ Khuynh đang đứng đối diện với mình, lập tức sửa sang lại quần áo một chút, mỉm cười.
“Quân cô nương còn chưa đi sao?” Đáng chết! Vừa rồi quá kích động, ngay cả nơi này có người cũng không nhìn thấy, tiểu tử thối Hoa Thiên Nhiêu kia, tốt nhất đừng có trở về, hắn lúc trước đã nói sinh nữ nhi thì tốt hơn! Như thế nào lại sinh ra nhi tử, để bây giờ đối nghịch với hắn!
“Chúng ta vừa định đi.” Liền nhìn thấy ngươi điên cuồng kêu to, Quân Mộ Khuynh âm thầm bổ sung thêm một câu.
“A.” Hoa Hiên gật gật đầu, không nói gì thêm, trong lòng rất là hối hận.
Mấy người đang nói chuyện, không có phát hiện một bóng đen chậm rãi tới gần, bộ dạng còn rất gấp gáp.
Quân Đan rất nhanh từ không trung xẹt qua, thời điểm khi hắn nhìn thấy thân ảnh phía xa kia, trên mặt rốt cuộc lộ ra tươi cười, “Tôn tiểu thư.” Hắn phi thân tới, xuất hiện ở trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Nói đi, lão già kia kêu ngươi tới làm cái gì?” Nhìn thấy Quân Đan, Quân Mộ Khuynh không khỏi nhíu mày, vì sao mỗi khi có chuyện gì lão già kia lại để Quân Đan đến tìm nàng, lần này Quân Đan xuất hiện, không phải tìm nàng có việc, đánh chết nàng cũng không tín.
Trên trán Quân Đan toát mồ hôi, làm sao tôn tiểu thư biết hắn đến là theo mệnh lệnh của gia chủ, đoán cũng quá chuẩn xác đi!
“Là gia chủ sai ta đi mời tôn tiểu thư trở về.” Mặc dù gia chủ không phải nói như vậy.
Vốn gia chủ là nói như vầy, lão tử chết cũng không muốn nàng trở về, lúc ngươi tìm được nàng, nói cho nàng biết, chuyện của Quân gia không cần nàng quản!
Hồi tưởng lại những lời này, Quân Đan liền ngượng ngùng, gia chủ a, ngươi chết cũng không cho tôn tiểu thư trở về, vậy thì cần gì phải sai hắn đi tìm tôn tiểu thư, rõ ràng chính là muốn tôn tiểu thư trở về mà thôi!
Lúc Hoa Hiên nghe thấy Quân Mộ Khuynh gọi lão già, còn đang nghi hoặc ai là lão già? Nhưng nghe thấy Quân Đan nói “Gia chủ”, hắn liền biết là Quân Chấn.
Quân Chấn vậy mà lại bị cháu gái của mình, gọi thành lão già, hơn nữa hình như là không được cháu gái thừa nhận, thực sự là không dễ dàng a!
“Phải không?” Lão già kia sẽ “Mời” nàng trở về, thực sự là hiếm thấy.
Quân Đan không có trả lời ngay, cúi đầu, vẫn duy trì trầm mặc.
Quân Mộ Khuynh cười như có như không nhìn Quân Đan, trong đôi mắt đỏ đậm lộ ra tia sắc bén, “Nói, rốt cuộc Quân gia xảy ra chuyện gì!”