“Tại hạ Chúc Dung Bạch, không biết cao tính đại danh cô nương là gì?” hiện tại mặc kệ làm thế nào đều phải cứu Hỏa Chúc Nhi trước, nếu nàng có một chút chuyện gì, đảo chủ sẽ không bỏ qua cho cô gái này.
Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Chúc Dung Bạch, liếc mắt một cái, yên lặng nhìn Hỏa Chúc Nhi, chỉ thấy sắc mặt nàng ta đỏ lên, sau khi nghe thấy Chúc Dung Bạch nói, lại càng thêm đỏ.
Hỏa Chúc Nhi giận trừng Chúc Dung Bạch, tên ngu ngốc, đồ phế vật, lúc này mà còn cùng tiện nhân này nói nhiều lời vô ích làm gì, nàng sắp tắt thở rồi đây, cả sức để hô hấp cũng không có, nếu không phải là do từ nhỏ đã sống ở gần biển, công phu nín thở cao hơn người bình thường, hiện tại nàng đã sớm là một xác chết.
Chúc Dung Bạch thấy Quân Mộ Khuynh không nói gì, sắc mặt cũng cứng ngắc, hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp nào.
Mọi người vô cùng sốt ruột, lại không biết phải làm sao, ai cũng không dám xông lên, chỉ sợ mình cũng bị liên lụy, trong lòng lại vô cùng lo sợ, nếu Hỏa Chúc Nhi chết, bọn họ nhất định cũng không sống nổi.
Ngay khi bọn họ đi đến đường cùng, thanh âm quen thuộc vang lên: “Quân cô nương, xin ngươi hãy tha nàng lần này.”
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hướng chỗ phát ra âm thanh nhìn sang, liền nhìn thấy Phong Diễm đang ưu nhã chậm rãi bước tới, nam tử đứng bên cạnh hắn bị hắn kéo tay lại, nếu không hẳn là đã xuất thủ rồi.
Mí mắt khẽ hạ xuống che lấp con ngươi màu đỏ, ba giây trôi qua, nàng nâng mí mắt lên, liếc nhìn Phong Diễm, lực đạo kháp lên cổ Hỏa Chúc Nhi trong nháy mắt cũng mất đi, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Phong Diễm, xoay người rời đi.
“Đa ta cô nương.” Phong Diễm thở phào nhẹ nhõm, lại lộ ra nụ cười khổ, Quân Mộ Khuynh bỏ qua người trước mắt, chỉ sợ là do ở Phù Thủy trấn, mình đã giúp nàng một lần, hiện tại nàng trả lại nhân tình cho mình, qua chuyện này, bọn họ liền chẳng còn bất kỳ quan hệ gì.
Phong Diễm vừa nghĩ tới đó, thanh âm lạnh lẽo truyền đến:”Ta thả nàng, chỉ vì trả ân tình ngày đó cho ngươi, lần sau, dù cho Phong Diễm ngươi cầu, cũng không thể cứu được bất luận kẻ nào!”
Phong Diễm nhìn thân ảnh màu đỏ ly khai, cảm xúc trong mắt cũng lộ ra, nhìn một nam một nữ phía sau nàng, chăm chú đi theo sau nàng một tấc không rời, nàng nói gì nghe nấy, luôn phục tùng, hắn biết, Quân Mộ Khuynh bây giờ cùng Quân Mộ Khuynh ba năm trước hoàn toàn khác nhau, lực lượng vừa rồi, ngay cả hắn cũng không thể đánh thắng nàng.
Kia… cái tiểu hài tử kia là ai?
Sau khi kim quang biến mất, Hỏa Chúc Nhi ngã xuống mặt đất, hạ nhân vội vã chạy tới nâng nàng dậy, chỉ thấy nàng thở hồng hộc, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, sau đó ngất luôn.
“Cảm ơn.” Nam tử đứng bên Phong Diễm trầm giọng nói.
“Lưu Tinh, ngàn vạn lần không được ra ta với nàng, bằng không ngươi sẽ hối hận.” Phong Diẽm nhìn phương hướng Quân Mộ Khuynh rời đi, thật lâu chỉ nói ra được một câu.
Ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc Quân Mộ Khuynh, nàng là người ân oán rõ ràng, ngày đó hắn chỉ nói một câu, nàng liền nợ hắn một đại nhân tình, nếu như ngày đó, hắn làm chuyện ngược lại, hôm nay nay Phong Diễm chẳng thể cứu được ai, ngược lại còn có thể bị kim sắc hỏa diễm kia giết chết.
Hỏa Lưu Tinh nghi ngờ nhìn Phong Diễm, hắn chưa từng thấy người bạn tốt này của hắn như thế này bao giờ, lúc hắn nhìn thấy hồng y nữ tử kia, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, còn có tâm trạng kích động không thể nào che giấu được, còn nữa, hắn gọi nàng là Quân cô nương, một tiếng kia bao hàm rất nhiều thứ, chẳng lẽ…
“Diễm, ngươi thích nàng.” Hỏa Lưu Tinh là xác định chứ không phải nghi vấn.
Phong Diễm lộ ra nụ cười khổ, xoay người lại: “Nàng vĩnh viễn không thể chạm tới.” thanh âm nặng nề truyền đến, Phong Diễm thừa nhận.
Có thể được như bây giờ hắn cũng đã thỏa mãn, ít nhất bọn họ sẽ không trở thành địch nhân, vì nàng hắn sẽ làm chuyện kia, chỉ mong nàng có thể bình an vô sự.
Hỏa Lưu Tinh sững sờ, ngay cả đệ nhất thiên tài Phong gia đều nói như vậy, cô gái kia rốt cuộc là ai?
Chúc Dung Bạch nhìn bóng lưng Phong Diễm, trong lòng xẹt qua một chút thất bại, ngay cả đệ nhất thiên tài của Phong gia cũng không dám chạm đến, huống chi là hắn, không thể vọng tưởng.
Bọn hạ nhân thấy chủ tử đều đã rời đi, lập tức đỡ Hỏa Dung Nhi về, nhớ tới đôi mắt băng hàn kia, bọn họ càng vội vã hơn, chỉ sợ Quân Mộ Khuynh đột nhiên đổi ý, quay lại đem bọn họ đốt hết toàn bộ.
Bá Hiêu nghi hoặc ngoái đầu về phía sau nhìn mấy lần, phát hiện lúc Phong Diễm vừa xuất hiện thì Mạc Tương Thủ liền biến mất: “Chủ nhân, Mạc tiền bối đâu rồi?” hắn thế nào thoáng cái liền mất tiêu? Phong Diễm là đại nhân vật nào hay sao? Nhìn thấy hắn tới, Mạc Tương Thủ liền trốn?
“Có vài cao thủ chính là như vậy, rõ ràng có thể tự mình ngửa đầu đi ở trước mặt người ta, nhưng mà lại thích trốn trốn tránh tránh, nhìn thấy người quen là như chuột thấy mèo.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực cười ha hả nói, khóe mắt liếc nhìn về phía sau.
Bá Hiêu gật đầu, thì ra cao thủ thích như vậy, có điều như vậy hình như có chút uất ức nhỉ.
Thân ảnh màu xám vội vã bay tới, Mạc Tương Thủ đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Bảo bối đồ đệ, ngươi nói cái gì đó hả, cái gì mà chuột thấy mèo chứ, ta chỉ là không thích nhìn thấy tiểu tử thối kia, ngươi cũng không phải là không biết, tiểu tử thối kia chính là phong nguyên tố, nếu hắn thấy ta, nhất định sẽ sống chết quấn quít lấy ta, lảm nhảm nhức đầu.” mấy tên tiểu tử thối ấy hắn mới không cần.
Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ dùng đầu ngón tay ngoáy tai, đảo mắt: “Sư phụ, nói thì nói nhỏ thôi, ngươi nói to quá, Phong Diễm chưa có đi xa đâu.” Phong Diễm cư nhiên cũng tới luyện khí phần mộ, còn tưởng sẽ không gặp phải người quen, hiện tại xem ra, đi tới luyện khí phần mộ sẽ đụng phải vị thiên tài của Phong gia này.
Mạc Tương Thủ nhìn phía trước, vội vàng ngậm miệng, thanh âm cũng nhỏ đi: “Nha đầu kia, nếu không phải là do ngươi nói, sư phụ ngươi sẽ kích động như vậy sao?” bình tĩnh bình tĩnh, nếu để tiểu tử kia phát hiện sẽ không tốt, bình tĩnh.
Quân Chiến Thiên ngửa đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, hiển nhiên là mới hoàn hồn xong, hắn giãy khỏi tay Bá Hiêu, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.
“Sư phụ, lúc nào ta mới có thể lợi hại được như ngươi?” một màn vừa rồi, khắc thật sâu trong lòng của hắn, hiện tại hắn chỉ cần nghĩ một chút trong đầu liền hiện ra hình ảnh khí phách của sư phụ, hắn cũng muốn được lợi hại như sư phụ.
Quân Mộ Khuynh lúc này mới nhớ tới nàng còn có đồ đệ ở bên cạnh, nàng liếc mắt nhìn Quân Chiến Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười: “Chiến Thiên, chờ sau khi ngươi đem toàn bộ bản lĩnh của sư công học hết, như vậy là có thể lợi hại.” Đối với Chiến Thiên bây giờ, muốn vượt qua lão đầu, còn cần một khoảng thời gian dài.
Quân Chiến Thiên gật đầu, hắn đi tới trước mặt Mạc Tương Thủ: “Sư công, sau này ta theo ngươi được không?” Quân Chiến Thiên cười ngọt ngào.
“Đương nhiên là được, bảo bối tiểu đồ tôn.” Mạc Tương Thủ sủng nịch nhìn Quân Chiến Thiên, chuyện về tiểu đồ tôn, hắn cũng đã nghe bảo bối đồ đệ nói qua, thực sự là đáng thương, đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại mất cha mẹ, thực sự là quá đáng thương.
Quân Chiến Thiên cười rộ lên, đi tới trước mặt Bá Hiêu, khuôn mặt tươi cười ngây thơ: “Đại tỷ tỷ, sư công đồng ý rồi, thật sự quá tốt.” hắn chẳng những có sư công dạy dỗ, còn có đại tỷ tỷ, đại ca ca, còn có cả sư phụ, hắn có thật nhiều người dạy hắn nha.
“Đúng vậy, Chiến Thiên sẽ mạnh mẽ.” Bá Hiêu sờ đầu Chiến Thiên, trong lòng xẹt qua một trận ấm áp.
“Mạc tiền bối, ngươi thật sự kỳ quái, rõ ràng người ta muốn bái ngươi làm thầy, ngươi không muốn, lại ở đây làm việc cho chủ nhân nhà ta dạy đồ đệ.” Thiểm Điện lắc đầu nói, chẳng lẽ cao thủ đều có thói quen này, thích đồ đệ phản nghịch, không thích mấy đồ đệ hiếu thuận.
“Phi phi phi! Thiểm Điện tiểu tử ngươi nói cái gì bậy bạ đó, cái gì mà làm việc chứ, tiểu tử thúi Phong Diễm kia làm sao có thể so với bảo bối độ đệ của ta, Phong Diễm mặc dù là phong nguyên tố thiên tài nhưng mỗi lần ta nhìn thấy hắn đều vô cùng khó chịu, tiểu tử thúi kia động một chút là đặt gia tộc ra ngoài miệng, nhìn bảo bối đồ đệ của ta xem, mấy lão đầu ngũ đại gia tộc kia nàng đều không thèm để vào mắt, như vậy mới giống ta, ngươi có hiểu không?” Mạc Tương Thủ hào hùng trừng mắt nói, đúng là không có mắt nhìn mà.
Trong lòng Quân Mộ Khuynh ấm áp, lão nhân này, rõ ràng là ngay từ đầu sợ người khác bắt nạt nàng, lại nhìn thấy nàng không sợ ngũ đại gia tộc, nên mới giúp nàng, điểm này nàng đã sớm biết.
“Vậy giờ chúng ta đi luyện khí phần mộ, nhất định sẽ gặp Phong Diễm, ngươi đi không?” Quân Mộ Khuynh cười nhạt, lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên đi, nếu không ta sẽ thực sự biến thành con chuột.” Mạc Tương Thủ đỏ mặt, hắn chỉ là không muốn nhìn thấy Phong Diễm mà thôi, cái gì mà chuột thấy mèo chứ, ai là chuột ai là mèo, mấy ngày nữa liền biết.
“Tùy ngươi, ngươi quyết định rồi thì đừng để đến lúc đó lại nuốt lời, lúc đó ta cũng mặc kệ ngươi.” Quân Mộ Khuynh cười nhìn Mạc Tương Thủ, không dùng phép khích tướng là không được, Phong Diễm là phong nguyên tố thiên tài, lão nhân này đã sớm chú ý đến người ta, chỉ là hắn lại bị trói buộc bởi gia tộc quá sâu, nên lão đầu mới không muốn nhận hắn.
“Đừng nói ta, trong tay ngươi không phải có một con tiểu chuột bạch sao? Lấy ra nhìn chút.” Mạc Tương Thủ vội vàng dời đề tài đi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.
Quân Mộ Khuynh gật đầu, nắm đuôi con chuột bạch kéo ra, đặt ở trong lòng bàn tay, nó lúc này đang vô cùng thoải mái nằm trong lòng bàn tay Quân Mộ Khuynh, cuộn tròn một cục, ngủ mộng đẹp, mấy người lập tức có vài cái hắc tuyến trên trán.
“Chủ nhân, nó một chút cũng không sợ ngươi.” Thiểm Điện chọt chọt con chuột bạch, trực tiếp liếc một cái, rõ ràng là đang ở trong hang sói lại còn có thể ngủ được, không sợ cái mạng nhỏ của mình sẽ mất bất cứ lúc nào sao?
Ách… sao có thể nói là ổ sói nhỉ, bọn họ đều ở cùng một chỗ, không phải đem hắn nói là sói luôn sao, nó là báo nha.
“Đã ngủ ngon đến vậy, chúng ta cứ tới luyện khí phần mộ trước là được.” Quân Mộ Khuynh nhìn con chuột nhỏ, đột nhiên nhớ tới Chi Chi đã tới luyện khí phần mộ rồi, không biết có xảy ra chuyện gì hay không, cần phải mau tìm được tên kia, nếu không ăn bậy sẽ không tốt.
Mấy người gật đầu, đi nhanh về hướng luyện khí phần mộ, Ma Vực vẫn vô cùng yên lặng, cũng không vì một màn vừa nãy mà xảy ra động tĩnh gì.
Thanh âm nhõng nhẽo vang lên ở trong đại sảnh, Hỏa Chúc Nhi lắc lắc cánh tay người ngồi phía trên, vẻ mặt không phục.
“Cha, ngươi không thể không thương nữ nhi, người kia đoạt sủng vật của ta, thiếu chút nữa đã giết ta, ngươi đường đường là đảo chủ, nếu như con gái ngươi bị người ta giết, mặt mũi ngươi còn đâu nữa.” Hỏa Chúc Nhi liều mạng kể lể chuyện ngày hôm nay, muốn cha mình giúp mình báo thù, trả thù nữ nhân kia.
Hỏa Hi bất đắc dĩ nhìn con gái của mình, trong lòng bất đắc dĩ, từ nhỏ nàng đã bị mình nuông chiều sinh hư, sự tình hôm nay, Diễm nhi đã nói rõ với hắn, rõ ràng là nàng sau, nàng không những không hối cải, còn nói người ta sai.
“Chúc Nhi, ngươi đã lớn rồi, phải hiểu chuyện một chút, chuyện ngày hôm nay, ta đều đã biết, hiện tại ngươi về cấm túc một tháng, không có lệnh của ta, không được phép đi ra.” Hỏa Hi sưng mặt lên, nghiêm túc nói, tiếp tục như vậy còn ai có thể dạy được nàng.
“Cha!” Hỏa Chúc Nhi trừng mắt, không tin tưởng người phụ thân luôn yêu thương mình lại như thế với nàng. Sao có thể? Tuyệt đối không thể.
“Hi, Chúc Nhi còn nhỏ, đừng trách tội nàng như thế.” Phu nhân chậm rãi đi tới, nhìn Chúc Nhi, trên mặt lộ ra nụ cười sủng nịch, cứ cho là Chúc Nhi nhà nàng sai thì sao, người kia cũng không thể giết nàng, tốt xấu gì Chúc Nhi cũng là nữ nhi của luyện khí phần mộ đảo chủ.
“Lâm nhi, ngươi không thể nuông chiều Chúc Nhi như thế, nếu cứ tiếp tục như thế, ta cũng không biết có thể bảo vệ nàng được hay không.” Nếu như nàng thực sự làm chuyện gì quá đáng, hắn cũng không có cách nào, nếu nàng không biết nặng nhẹ, sớm muộn cũng sẽ rước lấy tai họa.
Thôi Lâm không phục hừ nhẹ một tiếng: “Ta biết, hai mẹ con chúng ta không có địa vị gì trong lòng ngươi, trong lòng ngươi chỉ có hai tiện nhân kia mà thôi.” Hỏa Hi là đảo chủ, còn có chuyện gì mà hắn không làm được, trừ phi là hắn không muốn làm.
“Ngươi câm miệng cho ta, các nàng đã bị ngươi đuổi đi, ngươi còn dám nói các nàng như thế nữa.” lửa giận trong lòng Hỏa Hi cũng bộc phát ra, nếu không phải do các nàng, hai mẹ con nàng sao có thể lưu lạc ở bên ngoài, hiện tại cũng không biết như thế nào, sống có tốt không.
“Ngươi xem, ngươi xem! Nói đến các nàng, ngươi liền biến thành cái dạng này, nếu như hai tiện nhân kia trở về, có phải hay không ngươi…”
“Đảo chủ…” người ngoài cửa chần chừ kêu lên.
“Chuyện gì!” Hỏa Hi rống lên, không thấy ở đây đang có nhiều chuyện sao, còn đến đây làm phiền nữa.
“Ở bên ngoài có một cô nương tên là Linh Nhi đến tìm đảo chủ.” Thủ vệ cung kính nói, trong lòng cũng lạnh lẽo, hắn dễ sống sao? Nếu không phải là có người tới tìm, hắn mới sẽ không làm bia đỡ đạn cho nhà bọn họ, số khổ mà.
Linh Nhi!
Sắc mặt Hỏa Hi đại biến, không dám tin tưởng nhìn ra bên ngoài, ngay cả thủ vệ cũng không để ý, liền đi nhanh ra phía ngoài.
Thôi Lâm kéo Hỏa Hi lại, không cho hắn ra ngoài: “Tốt, vừa rồi còn nói đến tiểu tiện nhân, hiện tại liền tới, thế nào, đau lòng, ta cho ngươi biết, hôm nay có nàng không có ta, có ta không có nàng!” vừa rồi còn nhắc tới tiểu tiện nhân, hiện tại liền xuất hiện, đúng là vô liêm sỉ mà.
“Ngươi câm miệng cho ta, nếu như ngươi không thích ở lại đây nữa thì cút cho ta.” Hỏa Hi tức giận cực kỳ, tay vung mạnh một cái, đem Thôi Lâm đẩy ngã xuống đất, đi nhanh ra phía ngoài.
Linh Nhi, Linh Nhi của hắn đã trở về, chỉ có một mình nàng sao? Vậy mẫu thân nàng đâu? Vì sao lại đột nhiên tới tìm, không phải nàng vẫn không muốn về sao?
Thôi Lâm khiếp sợ ngã trên mặt đất, ngây ngốc nhìn Hỏa Hi đi nhanh ra ngoài, hắn vậy mà vì tiểu tiện nhân kia nói nàng như vậy, tốt tốt, hiện tại tiểu tiện nhân kia đã trở về, địa vị của nàng ở cái nhà này còn đâu, địa vị của Chúc Nhi còn đâu.
“Nương?” Chúc Nhi cẩn thận từng chút một đỡ Thôi Lâm dậy, trước giờ chưa thấy phụ thân giận đến như vậy, Linh Nhi là ai?
“Chúng ta đi xem, tiểu tiện nhân kia tới làm gì.” Thôi Lâm phủi bụi trên người, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác.
Hỏa Chúc Nhi đi theo Thôi Lâm ra ngoài, trong lòng vô cùng nghi hoặc, hôm nay có chuyện gì vậy, không phải là giải quyết chuyện của nàng sao? Thế nào lại lòi ra một Linh Nhi, còn có tiện nhân trong miệng nương là ai? Vì sao nàng chưa từng nghe nương nhắc qua.
Tiểu Thiến vỗ về Linh Nhi đứng ở trước cửa phủ, trên mặt có chút hưng phấn, từ nhỏ nàng đã rời khỏi đây, bây giờ rốt cuộc cũng đã trở về, có cảm giác là quay về nhà vậy, không đúng, đây vốn là nhà nàng mà.
“Tiểu thư, đảo chủ nhìn thấy ngươi trở về nhất định sẽ rất vui vẻ.” tiểu Thiến cười ha hả nhìn Hỏa Linh Nhi, rốt cuộc cũng về nhà.
Hỏa Linh Nhi cười nhạt, vui hay không nàng không quan tâm, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ trở về đây, nàng chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của nương, sau đó liền rời khỏi đây.
“Linh Nhi!” Thanh âm vui mừng từ trong truyền ra, Hỏa Hi hài lòng nhìn Hỏa Linh Nhi.
Hỏa Linh Nhi lễ phép lộ ra một nụ cười: “Hỏa đảo chủ!” một xưng hô, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra.
Hỏa Hi nhìn nụ cười trên mặt Hỏa Linh Nhi, còn có một câu “hỏa đảo chủ” kia, trong lòng trống rỗng, thấy các nàng, cũng cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Tới là tốt, tới là tốt.”
“Đảo chủ, người ta căn bản là không muốn đến, ngươi không thấy nàng xưng hô như thế nào sao?” Thôi Lâm châm chọc nói, hai mẹ con các nàng không có quên lời hứa lúc trước là tốt rồi, nếu không…
“Hỏa Hi, tiểu tử ngươi bảo ta từ xa đến đây là để xem kịch vui trong nhà các ngươi sao?” thanh âm biếng nhác ợ một cái, nằm ở trên nóc nhà, trong giọng nói mang theo bất mãn.
Hỏa Hi sắc mặt cứng đờ, hoàn toàn không ngờ rằng một màn như vậy sẽ bị bạn tốt của mình nhìn thấy.
“Ngươi cũng không kém đâu, để lại một chút đồ rồi nói là đi tìm thiên hỏa, lại chạy tới đây uống rượu.” thanh âm lạnh như băng hờ hững truyền đến.
RẦM! Người vốn đang nằm trên nóc nhà lập tức biến mất, nhìn xuống, lại thấy một người đang say rượu bị té nằm bò dưới đất, rên rỉ một tiếng, lập tức ngồi dậy vội vã chạy sang.