Mục lục
Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hoa Thiên

Muốn cười lại không dám cười, trên mặt mọi người đều mang biểu tình tức cười, sắc mặt người Lôi gia đã đen đến không thể đen hơn, sắc mặt Lôi Trầm đã có thể vặn ra mực nước.

Quân Chấn hắng giọng một cái, “Nghiêm túc” nhìn Quân Mộ Khuynh, khóe miệng lại đang không ngừng run rẩy, “Xích Quân công tử cũng không cần gấp như thế, ngươi xem, chúng ta vừa mới bắt đầu trò chuyện, không bằng tiếp tục?” Tiếp tục, hắn không có ý kiến gì, dù sao bị tức cũng không phải là hắn.

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, trong đôi mắt đỏ tản mát ra nhè nhẹ khí tức nguy hiểm, “Ý tứ lời này của Quân gia chủ, có phải là muốn kéo dài thời gian cho Quân Lạc Phàm hay không, nếu là như thế này, bản công tử còn rất nhiều chuyện, sẽ không phụng bồi!” Lại trò chuyện một hồi, nếu lại trò chuyện một hồi nữa, nàng sợ thổ huyết cũng không chỉ một mình Lôi Trầm, chỉ cần hắn không sợ mất mặt là được.

Nhìn Quân Chấn, trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia không kiên nhẫn, nếu như đại ca không ở Quân gia, nàng thật cũng muốn thu thập Quân gia một lần!

Thấy bóng lưng Quân Mộ Khuynh xoay người đi, trong lòng mọi người đều một hồi khẩn trương, bọn họ đặc biệt đến xem tỉ thí giữa Xích Quân với Quân Lạc Phàm, nếu như bọn hắn ngay cả tay cũng không động, đây coi là cái gì, điểm này kiên quyết không được.

“Chờ một chút.” Quân Chấn đứng lên, gọi lại người muốn rời đi, “Quân gia nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn, Xích Quân công tử đừng có gấp.” Muốn đi, như thế sao được, hắn còn chưa chứng thực thân phận, mặc dù trong lòng mọi người đều phỏng đoán, nhưng chứng thực một chút vẫn tốt hơn.

Quân Mộ Khuynh không dừng lại bước chân, muốn nàng dừng lại liền dừng lại sao, thật rất mất mặt!

Quân Chấn thấy Quân Mộ Khuynh vẫn không có ý dừng lại, lắc mình một cái, chắn ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Xích Quân công tử, chỉ là muốn ngươi đợi một lát nữa thôi, cũng không có nói Quân gia thất tín.” Hai chữ Xích Quân này mị lực thật sự là quá lớn, hôm nay nếu như hắn cứ như vậy rời đi, vậy thì sẽ truyền ra Quân gia thất tín, cho dù hôm nay bọn họ chiếm được danh hiệu gia tộc đệ nhất, cũng sẽ bị người khác khinh bỉ.

Nhìn người trước mặt, Quân Chấn không khỏi một trận ngượng ngùng, tiểu tử Xích Quân này chính là đến hãm hại người mà!

Quân Mộ Khuynh không để ý đến Quân Chấn, hừ nhẹ một tiếng, “Bản công tử đúng hẹn tới, người Quân gia các ngươi lại cứ kéo dài, không muốn tỉ thí thì nói thẳng, không cần phải vòng vo!” Còn có cái gì dễ nói, không phải là muốn để cho Quân Lạc Phàm kéo dài một chút thời gian, tỉ thí này bọn họ không vui gì, nàng lại càng không vui.

Hôm nay nàng tới nơi này, người Quân gia không thực hiện hứa hẹn, người bị người ta phỉ nhổ, cũng không phải nàng, chỉ cần chuyện này không liên lụy đến đại ca nàng, chuyện gì cũng dễ nói.

Quân Chấn vừa định nói chuyện, bên tai liền truyền tới một âm thanh ôn nhuận.

“Xích Quân công tử, Lạc Phàm thiếu gia đã ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu tỉ thí.” Quân Mặc ưu nhã đứng lên, cười dịu dàng với Quân Mộ Khuynh, trong mắt lại không có lộ ra loại ảnh mắt sủng nịnh đối với Quân Mộ Khuynh.

Nếu như là ước định ba năm trước, đương nhiên không thể do dự, năm đó Quân Lạc Phàm dám lập ước hẹn ba năm, vậy hôm nay hắn nhất định phải ra tỉ thí, bất luận là vì Quân gia, hay là vì chính hắn đều như nhau.

Lời Quân Mặc, lập tức khiến Quân Mộ Khuynh một trận ngượng ngùng, nàng ở trong lòng reo hò, đại ca a, người khác không có nhận ra, ngươi thế nào lại không nhận ra được, ta không phải là Quân Mộ Khuynh sao, rõ ràng như thế, ngay cả lão nhân này cũng đã nhận ra.

Hàn Ngạo Thần ở phía xa xa khóe miệng co quắp một chút, biểu cảm toát mồ hôi.

Quân Lạc Phàm ngồi ở bên cạnh trừng Quân Mặc một cái, xen vào việc của người khác, hắn lúc nào đi ra, lúc nào đến phiên Quân Mặc hắn nói chuyện!

“Xích Quân công tử, ngươi cũng thấy đấy, Quân Lạc Phàm vẫn ngồi ở chỗ kia, nếu như ngươi muốn tỉ thí, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.” Quân Chấn thấy Quân Mộ Khuynh không có mở miệng nói chuyện, nghi ngờ liếc mắt nhìn, chẳng lẽ thay đổi thân phận, ngay cả đại ca cũng không nhận sao? Việc này cũng không có đạo lý a.

Nhìn thấy bộ dáng Quân Mộ Khuynh lãnh đạm, thoáng cái, trong lòng Quân Chấn cũng không dám xác định, Xích Quân trước mắt, có phải là Quân Mộ Khuynh hay không.

Quân Chấn đa mưu túc trí, cũng không có thoát khỏi ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, đừng tưởng rằng để đại ca mở miệng, là có thể lộ ra thân phận của nàng, hết thảy này còn không có đơn giản như vậy.

Quân Lạc Phàm thấy ánh mắt của mọi người đều chuyển đến trên người mình, mới chậm rãi đứng lên, “Xích Quân công tử, ta có chút khó chịu, không biết có thể chờ một chút hay không?” Vết thương của hắn đã tốt lắm, nói chờ một chút, chỉ vì kéo dài thời gian, hắn đang đợi những người đó đến, mỗi một năm, sau khi ngũ đại gia tộc tỷ thí xong, những người đó sẽ xuất hiện.

“Đợi? Thật ngại, nếu như Quân thiếu gia không muốn tỉ thí, liền trực tiếp nói là được rồi, ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi.” Hôm nay nàng nói đã nhiều.

Bị Quân Mộ Khuynh chế nhạo như thế, Quân Lạc Phàm lộ vẻ khó xử, nếu như không tiếp nhận khiêu chiến, vậy thì đầu đề câu chuyện rơi xuống, nghĩ tới đây, hắn chậm rãi đứng lên, hít sâu một hơi, ánh mắt băng lãnh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.

Hắn cũng không tin, Xích Quân có thể tiến bộ lợi hại, hắn thắng Xích Quân, coi như bại bởi Quân Mặc, đó cũng là đáng giá.

Người còn đang cười trộm, đều ngồi thẳng thân thể, liếc mắt xem thường nhìn Quân Lạc Phàm, rõ ràng chính là hắn không dám, nói cái gì mà có chút khó chịu, nhổ vào, ai tin những thứ quỷ này chứ, vậy thì ngu ngốc chân chính, Quân Lạc Phàm nghĩ lý do này lừa gạt được bọn họ, còn non lắm.

Lôi Trầm thấy ánh mắt của mọi người không còn đặt ở trên người hắn, cũng tự giác ngậm miệng, hắn cũng không muốn lại bị Xích Quân nhục nhã một lần nữa, trở thành trò cười của mọi người.

Cứ việc cười đi, đợi lát nữa, bọn họ liền biết lợi hại, Lôi gia nhất định sẽ không đứng ở vị trí thứ năm, nhất định sẽ không!

Mọi người nhìn thấy Quân Lạc Phàm từng bước một chậm rãi đi tới, Quân Mộ Khuynh cũng chậm chậm xoay người, bọn họ ngừng thở, khẩn trương nhìn một màn trước mắt này, cuối cùng cũng bắt đầu, bọn họ mong đợi cuộc chiến ba năm này, hiện tại rốt cục sắp bắt đầu!

Lúc này Quân Chấn cũng chậm chậm lui về phía sau, hắn biết mình không ngăn cản được cuộc tỷ thí này, việc này cũng đã sớm ước định ở ba năm trước.

Nhớ tới lúc đó khi hắn nghe nói Quân Lạc Phàm đáp ứng ước hẹn ba năm với Xích Quân, hắn nhảy dựng lên, hung hăng đánh hắn một trận, chẳng qua là một danh hiệu thiên tài đệ nhất ngũ đại gia tộc, để hắn không biết cái gọi là, kiêu ngạo như vậy, sau này thế nào tự mình ngăn một phía.

Hiện tại xem ra, ý nghĩ ban đầu của hắn là chính xác, ham muốn nhất thời của Quân Lạc Phàm, không phải một đương gia chủ phải làm, mặc dù Quân Thương Lan luôn đề cử, hắn cũng không đồng ý để cho Quân Lạc Phàm trở thành người thừa kế số một của Quân gia.

“Xích Quân công tử…”

Không trung đột nhiên xẹt qua độ cung màu tím, Quân Lạc Phàm giơ tay bắt được, liền nhìn thấy một đan dược trung phẩm màu tím lẳng lặng nằm ở trong tay, lập tức, trong lòng hắn chấn động thật sâu.

Mọi người nghểnh cổ, muốn nhìn rõ rốt cuộc Xích Quân đưa cái gì cho Quân Lạc Phàm, thế nhưng thứ xinh xắn gì đó nằm ở lòng bàn tay Quân Lạc, dù cho bọn họ nhìn như thế nào, cũng không thấy được đó là cái gì.

“Đó là cái gì?” Mọi người nhao nhao nghi ngờ hỏi.

“Xích Quân công tử đây là ý gì?” Quân Lạc Phàm nắm chặt đan dược, đè xuống kích động trong lòng, đan dược trung phẩm màu tím, Xích Quân vậy mà mắt cũng không nháy một cái, liền đưa cho hắn!

“Cho ngươi linh đan trung phẩm màu tím này, chỉ là vì công bằng, không phải ngươi nói thân thể ngươi còn chưa có khôi phục sao? Nuốt viên linh đan này vào, ngươi có thể khôi phục vết thương trong nháy mắt, nếu không đợi lát nữa ta thắng, mọi người đều sẽ nói ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vậy cũng sẽ không tốt.” Linh đan màu tím kia, là Hàn Ngạo Thần cho nàng, so với đan dược trung phẩm màu tím, nàng càng thích loại màu đen hơn, nhưng mà tên kia nói, gần đây không có, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy một lọ trung phẩm màu tím.

Ầm!

Lập tức, trên hội trường một mảnh ồn ào náo động, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Quân Mộ Khuynh, cái này so với lần trước tặng thần khí còn muốn khiến người thán phục không thôi.

Linh đan màu tím, liền tặng không cho người, thương tổn của Quân Lạc Phàm còn chưa tốt lắm, cái này nhìn qua đâu giống, nhìn tinh thần hắn rất tốt, đâu có chỗ nào không thoải mái, tùy tùy tiện tiện liền lấy ra một linh đan màu tím, Xích Quân xem đây là kẹo sao?

Đám người rối rít nuốt một ngụm nước bọt, những đôi mắt nhìn chằm chằm Quân Lạc Phàm, hận không thể đem tay hắn cũng nuốt xuống.

Trong lòng Quân Lạc Phàm chấn động, không ít hơn so với bất luận kẻ nào, hắn mở tay ra, lẳng lặng nhìn đan dược trong tay, Xích Quân cứ như vậy không công đưa cho hắn, phải biết, một linh đan nói không chừng là có thể làm cho người ta nâng cao một cấp bậc, Xích Quân sẽ không sợ hắn nâng cao đẳng cấp, đánh bại nàng sao? Hay là nói nàng quá mức tự tin.

Trong lúc nhất thời, trên hội trường, ánh mắt nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, trở nên càng thêm nóng cháy, tất cả mọi người muốn có được Xích Quân, vì mình sử dụng, thiên tài song nguyên tố, trên người còn mang theo đan dược trung phẩm màu tím, tùy tiện một cái, cũng đã là một hấp dẫn không nhỏ.

Ngay cả người của ngũ đại gia tộc cũng không khỏi thở dài, Xích Quân thật đúng là hào phóng, một chút cũng không có xem người trước mắt nhìn thành đối thủ, còn cho đối thủ đan dược, hắn không phải ngốc, chính là điên rồi.

Bọn họ nào biết, Quân Mộ Khuynh sớm đã nghĩ đến ăn đan dược trung phẩm màu tím sẽ có thể tấn chức, cho dù là như vậy, nàng vẫn đem đan dược cho Quân Lạc Phàm.

Quân Lạc Phàm một lòng muốn thắng, có loại tâm tư này, Quân Mộ Khuynh tin tưởng chắc chắn, lần này tỉ thí, Quân Lạc Phàm không thể dùng tâm bình thường mà đối đãi, nhưng mà lúc này điều kiện tiên quyết, còn có một chuyện, đó chính là Quân Lạc Phàm dám ăn đan dược nàng đưa không.

Quân Lạc Phàm nhìn đan dược trong tay, nhìn lại người ở xa xa, tiện tay đem đan dược ném trở lại, hắn sẽ không ăn đan dược Xích Quân cho mình, ai biết hắn sẽ bỏ thêm thứ gì ở trong đan dược.

Bắt lại linh đan màu tím bay tới, nụ cười của Quân Mộ Khuynh dưới vi mạo càng lúc càng sâu, không phải nàng không cho Quân Lạc Phàm cơ hội này, thế nhưng, có người trong lòng nghi ngờ quá nặng, cho rằng nàng sẽ thêm này nọ vào trong viên đan dược kia.

Đối với phản ứng của Quân Lạc Phàm, cằm mọi người thiếu chút nữa không rơi xuống đất, Quân Lạc Phàm đây là ngốc đi! Linh đan trung phẩm màu tím, hắn còn trả lại Xích Quân!

Tiểu tử tốt, hắn không muốn, bọn họ muốn! Không muốn thì cho bọn hắn cũng được a, không nên lãng phí như thế, một viên đan dược màu tím, có thể tấn chức bao nhiêu cấp a, trong đầu Quân Lạc Phàm hắn chẳng lẽ vừa mới bị nước đá đông lạnh phá hủy sao!

Quân Chấn nhìn hành động của Quân Lạc Phàm, thất vọng lắc đầu, lòng tiểu nhân, sao Xích Quân lại hạ thứ gì ở trong đan dược chứ, thứ này cho hắn, chỉ là vì không để người khác nói nàng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn thì ngược lại tốt lắm, trực tiếp trả lại cho người ta.

“Đa tạ ý tốt của công tử, ta đã dùng qua đan dược, hiện tại cũng không cảm thấy khó chịu, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.” Không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người, Quân Lạc Phàm thẳng lưng, nếu như hắn biết, một viên đan dược kia, chẳng những không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa còn có thể thực sự trợ giúp hắn tấn chức, chỉ sợ là trong lòng đều hối hận.

Không muốn thì thôi, Quân Mộ Khuynh mỉm cười thu hồi đan dược, “Quân thiếu gia thực sự không có việc gì?” Nàng chau chau đầu mày.

“Tự nhiên, muốn bắt đầu thì bắt đầu.” Quân Lạc Phàm đã làm tốt tư thế đánh nhau, ngân kiếm ở dưới chân chậm rãi triển khai, ngũ hành tinh xoay tròn ở dưới chân, một viên ngũ giác tinh màu lam phát ra quang mang.

“Đã như vậy, vậy ta cũng không khách khí! Hàn băng triều dâng!” Ngân kiếm trong nháy mắt triển khai, tứ hành tinh rất nhanh hiện ra, mười hai khối ngũ giác tinh óng ánh chói mắt.

Trong nháy mắt miệng mọi người thành chữ O, cằm trực tiếp trật khớp, cũng không biết đỡ trở lại, mười hai khối ngũ giác tinh óng ánh như vậy, đây là điềm báo muốn tấn chức a, mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư, than bùn a, hôm nay thật là một cái so với một cái còn muốn chấn động hơn!

Quân Mộ Khuynh cười cười, thế nào triệu hoán ra đấu kỹ trận đã đã dọa sợ, thật ngại, cũng không phải lỗi của nàng, nàng nhiều nhất coi như là bị động mà ra tay thôi, ừm, chính là như vậy.

Nếu lúc này, mọi người biết ý nghĩ trong lòng Quân Mộ Khuynh, nhất định sẽ thổ huyết, như vậy mà là bị động ra tay, nàng còn có thể lại vô sỉ một chút sao?

Không khí rét lạnh như băng đang không ngừng dũng động, sóng lớn màu lam giống như dời núi lấp biển vậy, cuồn cuộn mà đến, ai cũng không ngờ rằng Xích Quân sẽ ra tay nhanh như vậy, ngay cả Quân Lạc Phàm cũng không nghĩ đến.

Nhìn thấy sóng lớn cuộn trào mãnh liệt rét lạnh như băng, Quân Lạc Phàm vội vàng lui về phía sau một bước, “Thú ảnh!” Hắn vội vàng ngưng tụ ra một con ma thú, trực tiếp xông lên thủy triều dâng trào hung mãnh kia.

Mắt đỏ đậm hơi nheo lại, nhìn hình thái ma thú điên cuồng kia, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, “Thú ảnh!” Một đấu kỹ khác, tốc độ ngưng tụ rất nhanh, hình thái ma thú sau khi bị ngưng tụ đi ra, rất nhanh đuổi kịp bước tiến triều dâng, điên cuồng lao nhanh hướng về phía trước.

“A!” Mọi người nhìn ma thú lao nhanh kia, cảm giác trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, ngưng tụ ra đấu kỹ mạnh mẽ như vậy, còn có thể ngưng tụ “Thú ảnh”, đây cũng quá biến thái đi!

Nhìn Quân Mộ Khuynh, lại nhìn Quân Lạc Phàm, mọi người tiếc nuối lắc lắc đầu, ngay cả đấu kỹ công kích gì đó, trùng kích một cái, đấu kỹ của Quân Lạc Phàm này, chỉ sợ là không có bao nhiêu hi vọng.

Ngươi là cấp một thượng tôn đấu kỹ sư thì như thế nào, ngươi ta cũng là mười hai cấp đỉnh, mặc dù sai một bước giống như cách biệt một trời một vực, nhưng đừng quên, Xích Quân chính là song nguyên tố a, hiện tại hắn chỉ dùng một loại nguyên tố để chống lại Quân Lạc Phàm, một loại kia còn chưa có lấy ra đâu!

Trong lòng Quân Mặc cũng là thật sâu chấn động, tỉ thí bưu hãn như thế, trong nháy mắt, hắn cảm giác trái tim mình cũng sắp muốn ngừng đập, quá điên cuồng, thật là quá điên cuồng.

Hai tay Quân Chấn nắm chặt, ánh mắt khóa chặt Quân Mộ Khuynh, thủy nguyên tố, thật sự là thủy nguyên tố, nếu như Xích Quân là Quân Mộ Khuynh, vậy đã nói rõ, Quân Mộ Khuynh chính là thiên tài song nguyên tố, ha hả… Hắn ở trong lòng ngây ngô cười, thiên tài song nguyên tố, thế nào lại là tiểu vương bát đản này.

Gia cát Dung Dung ngồi ở bên cạnh Quân Chấn, bắt được cánh tay hắn, nàng đã xác định Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh, tỉ thí bây giờ, nàng rất lo lắng, rất sợ Quân Mộ Khuynh bị nửa điểm tổn thương.

Quân Lạc Phàm thấy thủy triều dâng trào phía sau, còn mang theo một con thú ảnh, lập tức cũng ngưng tụ đấu kỹ, “Thủy lăng mưa tên!” Đấu kỹ thủy nguyên tố lóng lánh mờ ảo, chợt hiện trong mắt không ít người, mà trên trăm mưa tên mờ ảo kia, đã bay về phía Quân Mộ Khuynh.

Nhìn mưa tên bay tới kia, hai tay Quân Mộ Khuynh thúc đẩy nhanh đấu kỹ, trên người hiện ra hồng sắc quang mang nhàn nhạt, quang mang kia bao phủ ở chung quanh nàng, mưa tên rơi xuống, trong nháy mắt liền biến mất, đấu kỹ như thế, ở trong mắt nàng, nửa điểm uy hiếp cũng không có.

Quân Lạc Phàm vội vàng ngưng tụ ra một đấu kỹ khác, hai tay hắn mở, “Thú ảnh!” Hắn lại lần nữa ngưng tụ ra thú ảnh, nếu mưa tên vô dụng với Xích Quân, vậy hắn liền ngưng tụ nhiều con hình thú.

Hai cỗ lực lượng đối kháng nhau, hai người bọn họ cũng không nhàn rỗi, đều rót tinh lực vào trong đấu kỹ, vốn bọn họ có thể đứng ở tại chỗ, nhưng tỉ thí quan trọng như vậy, bọn họ đều muốn kết thúc nhanh chóng, vì vậy mà tốc chiến tốc thắng, hai cỗ lực lượng của bọn họ qua lại va chạm vào nhau, mà bản thân lại rót tinh thần lực vào trong đấu kỹ.

Mọi người thấy hành động điên cuồng của Quân Mộ Khuynh, cằm vừa mới đẩy trở lại vị trí, không cẩn thận, lại lần nữa rớt xuống, lần này không có người nào lại đi đỡ, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm hai người đối diện, thiếu chút nữa không lồi ra.

Dựa vào! Đây là chuyện mà người có thể làm được sao? Xích Quân có phải rất biến thái hay không, cầm thú! Dùng hỏa nguyên tố bọc thân thể của mình, là có thể tiêu trừ đấu kỹ của cấp một thượng tôn đấu kỹ sư, Quân Lạc Phàm công kích, lại tương đương với không có.

“Con bà nó! Lão tử nếu như làm được như Xích Quân vậy, cho dù chết cũng đáng giá a!” Âm thanh hưng phấn từ trong đám người hô lên, trong giọng nói còn mang theo nồng đậm hưng phấn.

“Tiểu tử ngươi nói mê sảng cái gì vậy! Nếu làm được như Xích Quân công tử, còn có ai có thể đánh bại!”

“Ta thấy Quân Mặc thiếu gia là đệ nhất thiên tài ngũ đại gia tộc, Xích Quân công tử thì lại là đệ nhất thiên tài Thương Khung đại lục!”

Âm thanh nghị luận sóng sau xô sóng trước, một so với một còn hưng phấn hơn, bọn họ chỉ kém không có xông lên, trực tiếp đem Quân Mộ Khuynh đi, nhưng mà, cho dù bọn họ muốn làm như vậy, cũng có người không cho phép, Hàn Ngạo Thần để cho bọn họ tới gần Quân Mộ Khuynh mới là lạ!

So với thán phục của bọn họ, người bên này trái lại có vẻ yên lặng hơn.

“Ngạo Tà, ta rốt cuộc thấy được cái gì gọi là thiên tài thật sự.” La Tắc kích động nói, đấu kỹ biến thái như thế, cũng chỉ có Xích Quân mới có thể làm được, luồng không khí lạnh vẫn tồn tại như cũ kia, ngồi ở chỗ này, bọn họ dường như cũng nghe được âm thanh của triều dâng vỗ vào vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK