Beta: Zi
Ngồi canh phía trước sơn động, Hỏa Liêm tò mò muốn nhìn một chút rốt cuộc Quân Mộ Khuynh cầm long huyết để làm gì, nhưng nó nhìn hồi lâu, cũng chỉ thấy chủ nhân cầm một đống vũ khí bị hư hỏng, nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, còn có mấy cái nạp giới, không biết là nàng định làm gì.
“Chủ nhân, ngươi làm gì thế? Sao ngươi lại có được mấy loại vũ khí của võ sĩ?” Nó nhớ là trước giờ chưa từng thấy chủ nhân có mấy cái này, ngày đó Hàn Ngạo Thần rốt cuộc dẫn chủ nhân đi đâu, sao lại có mấy thứ này?
Quân Mộ Khuynh cẩn thận kiểm tra chiếc nhẫn muốn giao cho Quân Mặc, không trả lời, chiếc nhẫn này nàng cảm thấy tốt nhất, ngay cả khi có một chút hư hại, cũng không biết long huyết có hữu dụng hay không, không nên thử trước, nàng lắc lắc đầu, lại đem nạp giới bỏ vào lại trong ngực.
Chủ nhân đây rốt cuộc là muốn làm cái gì, một đống lớn vũ khí?
“Hỏa Liêm, ngươi biết long huyết có ích lợi gì sao?” Quân Mộ Khuynh ngắm vũ khí trong tay đã sớm rỉ sét, không biết là vô tình hay cố ý hỏi.
“Chủ nhân, ngươi hỏi ta thì cũng nên hỏi mấy vấn đề khó khó một chút, mấy vấn đề này quá dễ dàng, ta là thần thú, nếu ngay cả chuyện của Long tộc mà cũng không biết thì quá thất bại rồi.” Hỏa Liêm đắc ý nói, nó có thể không biết sao!
“Nói nhảm nhiều như vậy để làm gì, ta bảo ngươi nói về long huyết cơ mà.”
Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái.
“Một giọt long huyết, có thể để cho đấu kỹ sư có tư chất kém nhất, tấn chức thần cấp, một đống vũ khí hư hỏng này có thể trực tiếp thăng cấp, còn nữa, nếu chủ nhân cho ta ăn, ta có thể tấn chức đến thánh thú.” Hỏa Liêm liếm môi một cái, nó rất muốn nếm thử mùi vị long huyết, cho dù là một giọt cũng được.
Quân Mộ Khuynh bỏ xuống vật trong tay, cười híp mắt nhìn Hỏa Liêm, “Tấn chức thánh thú, ngươi tốt nhất cách xa ta một chút, còn nữa, long huyết này, không phải là cho ngươi uống, ngươi nên tỉnh mộng đi.” Nàng ở chỗ ngũ trảo kim long mất bao nhiêu miệng lưỡi, cuối cùng mới cứng rắn chiếm được một ít này, cho nó uống, không có cửa đâu!
“Chủ nhân…” Hỏa Liêm đáng thương khổ sở nhìn Quân mộ Khuynh, nó thật sự rất muốn uống mà, sao chủ nhân không cho nó uống?
“Đừng gọi ta, ta lấy long huyết này không phải là cho ngươi uống.” Quân Mộ Khuynh lấy một cái vũ khí trên đất, hài lòng gật gật đầu.
“Không phải là cho ta uống, chẳng lẽ là cho những thứ này uống!” Hỏa Liêm tức giận chỉ chỉ một đống đồ vật dưới chân, đồ tốt như vậy, một chút cũng không chia cho nó!
“Ngươi nói đúng rồi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu một cái, cầm chắc hai món vũ khí trong tay, nàng nhẹ nhàng nhúng một góc vũ khí vào trong long huyết, một luồng ánh sáng kim sắc tỏa ra bốn phía, kim quang chiếu rọi bên trong động, chói đau cả mắt.
Hỏa Liêm nhất thời hóa đá ở tại chỗ, hận không thể vả vào mồm mình hai cái, sao nó lại nói để cho mấy thứ kia uống chứ, lẽ ra là phải nói cho mình, giờ chủ nhân thực sự cho chúng nó uống, thực sự cho chúng nó uống, mình thì không có một phần nào, một chút cũng không có.
Sau khi ánh sáng kim sắc tắt, hai món vũ khí đều phát ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, bên ngoài vũ khí còn lờ mờ tản ra khí tức không tầm thường, sắt vụn trên đất cũng bắt đầu run lên.
Quân Mộ Khuynh đem hai món vũ khí đặt ở bên cạnh, sau đó lấy món vũ khí tiếp theo trên mặt đất bỏ vào, dính vào long huyết, đợi sau khi kim quang tắt, hai món vũ khí trước mặt đều như nhau, nàng mới hài lòng gật đầu, để ở một bên.
Hỏa Liêm nhìn một chén máu tràn đầy nhanh chóng hết dần, trong lòng ruột gan đau xót, nó một chút cũng không được uống, đều bị chúng nó uống hết.
“Nếu ngươi muốn uống, thì tự mà đi hỏi Kim Long đi.” Quân Mộ Khuynh thấy bộ dáng Hỏa Liêm thèm nhỏ dãi, lạnh nhạt nói, đem hai món vũ khí vừa làm xong để ở một bên, trong tay lại xuất hiện hai món mới.
Kim Long, Ngũ trảo Kim Long!
Hỏa Liêm chợt nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy sùng bái, “Chủ nhân…”
“Ừ?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt sùng bái của Hỏa Liêm, người này chưa từng có như vậy.
“Ta thực sự rất khâm phục ngươi, máu của ngũ trảo Kim Long đều lấy được, ngươi nói cho ta biết, là thế nào lấy được, ta cũng đi hỏi tên kia xin vài giọt.” Mắt Hỏa Liêm lóe sáng, nó không nghĩ tới, cái tên cao ngạo kia, vậy mà sẽ cho chủ nhân máu của nó, phải biết rằng máu của Long tộc, chính là thứ khó lấy được, hiện tại chủ nhân chẳng những lấy được, mà còn là máu của Long tộc vương giả, thật lợi hại.
“…”
“Chủ nhân!”
“Nó đang tức giận, nếu lúc này ngươi đi vào, bị nó hù nằm sấp xuống mặt đất nữa thì sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu đầu mày, nếu Hỏa Liêm như muốn đi vào, nàng cũng không ngại đưa nó đi vào, đến lúc đó cũng đừng la hét muốn ra, nàng không rãnh lúc nào cũng đi bảo vệ nó đâu nhé.
Hỏa Liêm lắc đầu một cái, chủ nhân nhất định là cưỡng ép mới lấy được.
“Thiết!” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hỏa Liêm, nàng còn tưởng rằng nó thực sự nghĩ muốn long huyết như vậy, có điều chỉ là nói mà thôi.
“Chủ nhân, ngươi cũng đừng dùng loại ánh mắt này, Hỏa Liêm ta tới tìm ngươi, chính là muốn cáo biệt, không trở thành Thánh thú, ta cương quyết không tìm chủ nhân ngươi!” Ánh mắt Hỏa Liêm kiên định nói, chủ nhân không cần nó bảo vệ, nó cũng yên tâm rời đi.
Quân Mộ Khuynh nhíu đầu mày, không nghĩ Hỏa Liêm sẽ nói lời như vậy, nó không phải là vẫn luôn rất tự hào mình là thần thú sao? Lúc nào thì bắt đầu khát khao biến thành Thánh thú?
“Chủ nhân, ánh mắt ngươi đây là ý gì, ta thật sự nghiêm túc nha, ta thật muốn trở thành Thánh thú, ngươi nhìn xem, ta là Liệt Diễm Kim Hổ, về sau biến thành nam tử, nhất định còn đẹp hơn Hàn Ngạo Thần gấp mấy lần, đi trên đường còn không biết sẽ làm biết bao nhiêu nữ tử mê muội ta đâu!” Hỏa liêm nói, còn không quên tự kỷ một phen, tật xấu này, đều là học tập từ Hoa Thiên Nhiêu.
“Được! Trước khi ngươi đi, ta có thể nói cho ngươi biết, trước ngươi, ta đã có hai con ma thú, một con gọi là Thủy Nhận, một con gọi là Phong Nhận, Thủy Nhận là một con biến dị nhân diện sư thú, trước kia rời đi, là cấp bậc linh thú, nhưng có thể nói được tiếng người, Phong Nhận là Sáu cánh Thanh Lang, cũng giống như ngươi, là thần thú, lúc rời đi, là cấp mười hai đỉnh thần thú, hiện tại có thể đã là Thánh thú.” Nàng tin tưởng Phong Nhận nhất định sẽ làm được.
Đem những chuyện này nói cho Hỏa Liêm, là bởi vì nó nên biết, cũng nhất định phải biết.
Hỏa Liêm há to miệng, hiển nhiên là không thể tin những gì nó nghe được, trước nó, còn có hai con ma thú, ngoại trừ Huyết Yểm lão đại, còn có hai cái kia, một, hai, ba…
“Dựa vào! Chủ nhân, ta vậy mà lại là thứ tư!” Thứ tư! Tư là tử a! Bọn họ tại sao lại như vậy, ít nhất cũng phải để lại cho nó một cái địa vị khá một chút chứ, thứ tư.
“…” Quân Mộ Khuynh thấy Hỏa Liêm như vậy thì sửng sốt, còn tưởng rằng nó là nghe được Phong Nhận là cấp mười hai đỉnh ma thú, bị hù dọa ngốc, không nghĩ tới nó căn bản không có chú ý tới những cáp bậc kia, ngược lại là đi đếm, xếp hạng của mình thứ mấy.
Đây căn bản không cần đếm, bọn chúng ở trong lòng của nàng đều có địa vị giống nhau, đều là đồng bọn tốt.
“Sau ngươi không phải còn có mấy tên nữa sao?” Quân Mộ huynh nhàn nhạt nhắc nhở.
“Nhưng là, thứ tư a!” Chữ này nó không thích, chủ nhân nghịch thiên như thế mặc dù nàng nói ra cái gì, nó đều đã bình tĩnh, thế nhưng thứ tư… Nó nghe thế nào, cũng không xuôi tai.
“Ngươi đòi hỏi cũng thật nhiều.” Quân Mộ Khuynh triệt để hết chỗ nói, nàng rất khó tưởng tượng Hỏa Liêm như vậy không biết đến bao giờ mới có thể thành Thánh Thú được.
“Nhìn mặt mũi mấy tên phía sau, ta liền miễn cưỡng tiếp nhận vậy, chủ nhân, mười hai cấp đỉnh thần thú kia là thế nào mà thần phục ngươi?” Hỏa Liêm tò mò hỏi, chẳng lẽ là cũng đem Sáu cánh Thanh Lang kia nhổ đến một cọng lông cũng không còn thừa lại mới đi theo bên người chủ nhân.
Miến cưỡng tiếp nhận, nó thật là miễn cưỡng!
Quân Mộ Khuynh hồi tưởng lại chuyện ở Linh Lung Sơn, chầm chậm mở miệng nói, “Bị ta đánh tới thần phục.” Lãnh đạm nói ra mấy chữ, Hỏa Liêm nhất thời một trận gió mất trật tự thổi qua.
Đánh tới thần phục!
Thời điểm nó đi theo chủ nhân, chủ nhân khi đó vừa mới đến kỹ linh sư đi? Cái gì là Sáu cánh Thanh Lang chứ, chủ nhân lúc đó mới là đấu kỹ sư, nó yếu như vậy sao? Lại bị chủ nhân đánh tới thần phục, hay là vì chủ nhân quá mạnh mẽ?
Vậy không phải nói, chủ nhân đối với nó, vẫn tương đối tốt, chỉ là nhổ lông, chưa hề làm những chuyện khác.
“Ngươi tốt nhất nên bắt kịp Phong Nhận đi, nếu như bị Thủy Nhận vượt mặt, ngươi còn không biết xấu hổ nói mình đường đường là đại thần thú sao?” Quân Mộ Khuynh cười nói, khó thấy Hỏa Liêm có phần tâm tư này, nàng cũng biết Hỏa Liêm ở bên cạnh mình, đó là vì bảo vệ mình, hiện tại nó cũng biết mình không cần nó bảo vệ, cũng muốn rời đi, để cho mình nhanh một chút trở nên mạnh mẽ.
Không có người nào không muốn trở nên mạnh mẽ, ma thú cũng như vậy, huống chi ma thú so với con người còn coi trọng đẳng cấp hơn, chỉ có kẻ mạnh, mới có thể sinh tồn ở bên trong ma thú, nàng cũng chờ ba chúng nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn, khi đó, nàng cũng sẽ chân chính hùng mạnh hơn.
“Chủ nhân, ta sẽ rất nhớ ngươi.” Hỏa Liêm nói không thôi, nó đi theo chủ nhân nửa năm, đột nhiên phải rời đi, thật đúng là có chút không nỡ.
“Vậy thì đừng đi.” Quân Mộ Khuynh tiếp tục làm chuyện đang làm.
“Không được, ta phải đi, ở lại bên người chủ nhân, cả ngày làm sủng vật, ta cũng đã chơi đủ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho Thủy Nhận kia bắt kịp ta.” Nó mới không cần để cho cái tên sư tử tóc dài kia, đuổi kịp mình đâu, mới không cần.
“Đã như vậy, vậy ngươi bây giờ đi đi, nếu như không bỏ được Chi Chi, thì mang nó cùng đi đi.” Nàng cũng tiết kiệm được một cái đại phiền toái.
“Chủ nhân, Chi Chi này, ta không mang đi, nếu nó tỉnh, thì nói ta lúc trở lại, sẽ mang cho nó rất nhiều rất nhiều ma hạch, ta đi trước.” Hỏa Liêm đem Chi Chi để dưới đất, một đạo kim sắc trong đêm đen thoáng qua, Hỏa Liêm đã đi rất xa rồi.
Trong lúc Quân Mộ Khuynh nghĩ muốn chuyên tâm rèn luyện vũ khí, âm thanh ai oán một lần nữa vang lên ở bên tai.
“Chủ nhân, ta phải rời đi, ngươi không níu kéo ta lại một chút sao?” Thân ảnh Hỏa Liêm xuất hiện ở cửa động, chỉ có điều so với ban nãy lúc rời đi, trở nên lớn hơn rất nhiều.
Mí mắt của Quân Mộ Khuynh cũng không có nâng lên, chuyên tâm đem một món lại một món vũ khí, đặt vào trong long huyết rèn luyện.
“Tại sao phải giữ lại?” Chính nó muốn rời đi, hơn nữa rời đi cũng không phải là chuyện gì xấu, nàng có thể trở nên mạnh mẽ, nó cũng có thể trở nên mạnh mẽ.
“… Ta đi đây.” Hỏa Liêm thở dài, thân ảnh lóe lên, lần nữa rời đi.
Sau khi Hỏa Liêm rời đi, Quân Mộ Khuynh mới quay đầu nhìn về phía ngoài động, nhìn tia sáng kim sắc trong đêm đen xẹt qua, nụ cười trên mặt từ từ mất đi, chuyên tâm đem từng cái từng cái vũ khí đặt vào trong long huyết rèn luyện.
Rèn luyện vũ khí xong hết, trời cũng đã sáng, nhìn thời gian không còn sớm, Quân Mộ Khuynh dứt khoát ôm Chi Chi, dựa vào vách tường ở sau lưng, ngủ.
Trận tỷ thí thứ ba đã sắp bắt đầu, đây là trận sau cùng, cũng là trận quan trọng nhất, địa vị sau này, sẽ được quyết định sau ngày hôm nay..
Tham Lang dong binh đoàn đã không còn tư cách khiêu chiến trận tỷ thí thứ ba, còn lại ba dong binh đoàn bình thường, theo thứ tự là: Đại Hạ dong binh đoàn, Lạc Nhật dong binh đoàn, Phi Diệu dong binh đoàn, trong đó mạnh nhất chính là Đại Hạ dong binh đoàn, cũng là có cơ hội nhất.
Tỷ thí năm nay, so với năm trước tốt hơn, thập đại dong binh đoàn còn chín, vậy ba dong binh đoàn bình thường, sẽ có cơ hội rất nhiều, cho dù như thế nào, sẽ có một dong binh đoàn bình thường, trở thành một trong thập đại dong binh đoàn, về phần là dong binh nào, vậy phải xem sau khi tỷ thí xong.
Toàn bộ lính đánh thuê đều đang mong đợi tỷ thí đến, người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn ngược lại sốt ruột, bọn họ còn có người chưa tới, người kia chính là Tiểu Khuynh.
Lạc Du cũng đã đứng ở chỗ này, Tiểu Khuynh còn chưa có xuất hiện, tối hôm qua cũng không biết đi địa phương nào, cũng không biết có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?
“Lạc Du, vì sao ngươi không đi tìm tiểu Khuynh?” Lạc Anh Ninh lớn tiếng hỏi, người này một chút tình người cũng không có, hắn đi tìm một chút sẽ chết hả! Nếu không phải là tỷ thí đã sắp bắt đầu, nàng hiện tại đã sớm đi tìm tiểu Khuynh làm sao còn ở lại chỗ này!
Lạc Du thờ ơ như không nhìn Lạc Anh Ninh liếc mắt một cái, lãnh đạm nói, “Nàng còn không có tư cách ra lệnh cho ta làm việc, ngươi có tư cách gì?”
“Ta… ngươi… Ta là không có tư cách, nhưng tiểu Khuynh vì sao không có tư cách, ngươi đừng quên, tiểu Khuynh nàng là…”
“Anh Ninh.”Âm thanh nặng nề của Lạc Ưng Hùng vang lên bên tai, Lạc Anh Ninh mới nhớ tới, bây giờ là ở bên ngoài, không thể nói chuyện Thú nhân tộc, cũng không thể nói chuyện Quân Mộ Khuynh là vương của Thú nhân tộc, cũng may là chưa nói, thiếu chút nữa là lỡ miệng nói ra.
“Lạc Du, ngươi không đi thì thôi, hừ!” Lạc Anh Ninh trừng mắt nhìn Lạc Du, xoay người, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước.
“Các ngươi vừa rồi mới nói cái gì?” Lý Cổ Nguyệt tò mò hỏi, chuyện ở vách Tuyệt Mạt, bọn họ im lặng không đề cập tới, có chuyện gì đó, ngay cả hắn cũng không thể nói, ban nãy Anh Ninh nói, Tiểu Khuynh là cái gì? Ở vách tuyệt Mạt là có chuyện gì xảy ra, người này là từ địa phương nào đi ra.
Lạc Ưng Hùng chần chừ một chút, vẫn là lắc đầu một cái, bọn hắn đã nhận lời với Quân Mộ Khuynh, sẽ không đem chuyện ở vách Tuyệt Mạt nói ra.
“Đội trưởng, này là lời hứa của lính đánh thuê.” Lạc Anh Ninh cũng khó khăn nói, không phải là nàng không nói, mà là thật không thể nói.
Lý Cổ Nguyệt nhìn thoáng qua Lạc Du, miệng há ra, nhưng cũng không có hỏi lại, nhất định là ở vách Tuyệt Mạt đã xảy ra chuyện, hai huynh muội Lạc gia biết, nhưng rốt cuộc là cái gì? Suy nghĩ một chút, Lý Cổ Nguyệt vẫn là đem hiếu kỳ thu hồi, nếu chưa nói cho hắn biết, đó là một chuyện rất quan trọng, tuyệt đối không thể nói ra được.
Trận tỷ thí thứ ba bắt đầu, Quân Mộ Khuynh vẫn chưa trở về, người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn đều đã bắt đầu nóng này, bọn họ nhìn hội trường một chút, còn đang do dự có nên đi vào hay không.
Người chưa đến đông đủ, bọn họ sẽ không đi vào hội trường, lần trước là bởi vì ba người bọn hắn đi thực hiện nhiệm vụ, không có cách nào, hiện tại nhất định phải đợi đủ, một người cũng không thể bỏ, huống chi trận thứ ba, còn là một trận quan trọng.
“Người của Huyết Nguyệt dong binh đoàn như thế nào còn chưa tới?” Các dong binh đã bắt đầu nghị luận, nhìn vị trí Huyết Nguyệt dong binh đoàn trống không, đều nhao nhao nghi hoặc.
“Chẳng lẽ là sợ không dám tới?” Một người trong đó lớn gan suy đoán, đồng thời cũng đem âm thanh đè thấp xuống, nhưng đây chẳng qua là bịt tai trộm chuông, còn có ai sẽ không nghe được hắn nói, huống chi, nơi này cách bên ngoài gần như vậy. (bịt tai trộm chuông: tự lừa dối mình là người ta không nghe thấy.)
“Đội trưởng, chúng ta có nên đi tìm cô nương hay không, cô nương có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Kỷ Tử lo lắng hướng sau lưng nhìn lại, lính đánh thuê dong binh đoàn cũng vô cùng lo lắng, đều rối rít ở phía sau nhìn quanh.
Bọn họ không chỉ sốt ruột tỷ thí, còn lo lắng Quân Mộ Khuynh xảy ra chuyện gì hơn, Long Vũ dong binh đoàn muốn hãm hại bọn họ, sau đó bị Quân Mộ Khuynh biết được, những người này, liền triệt để tin phục Quân Mộ Khuynh.
“Không có chuyện gì.” Trong lòng Lý Cổ Nguyệt cũng lo lắng, nếu như Long Vũ dong binh đoàn còn có người không chết, lại gặp tiểu Khuynh, hậu quả kia thật đúng là không dám tưởng tượng, nhưng mà có Hỏa Liêm ở bên cạnh nàng, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.
“Chúng ta vẫn là đi vào trước đi.” Lạc Ưng Hùng nhàn nhạt mở miệng nói, đợi lát nữa bọn họ lại đi ra, nếu không đi vào, thì xem như bỏ cuộc.
Mọi người suy nghĩ một chút, cũng không có di chuyển bước chân, bọn họ muốn thắng, nhưng trong lòng là lo lắng cho cô nương.
“Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì?” Âm thanh lạnh băng vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn.
“Cô nương!” các dong binh lập tức sôi trào, thật tốt quá, cô nương không có chuyện gì!
“Tiểu Khuynh, thật tốt quá ngươi không có chuyện gì, hù chết ta, ngươi lâu như vậy cũng không đến, còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì.” Trong lòng Lạc Anh Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, tiều Khuynh tới thật tốt quá, hôm qua nàng thua ba trận, hôm nay nàng một trận cũng không thể thua!
“À… ta chỉ là ngủ quên, lúc tỉnh lại quên mất Hỏa Liêm đã rời đi.” Quân Mộ Khuynh cười nói, Hỏa Liêm không có ở đây, nàng thật đúng là có chút không quen, nửa năm, nàng đối với Hỏa Liêm có chút ỷ lại, đây là không thể.
Rời đi! “Nó làm sao liền đi? Chẳng lẽ là nó…”
“Không phải, ta để cho nó đi, à, đây là ta cho ngươi.” Trong tay Quân Mộ Khuynh xuất hiện một cái roi da kim sắc, đưa cho Lạc Anh Ninh.
“Đây là… vũ khí cao cấp!” Vũ khí cùng thần khí khác nhau, vũ khí thì bất cứ một hỏa nguyên tố nào, tăng thêm khoáng thạch, đều có thể luyện ra, mà thần khí, thì chỉ có luyện khí sư mới có thể luyện ra, lính đánh thuê rất thường dùng võ khí của mình, nhưng là bọn hắn cho tới bây giờ chưa có qua vũ khí cao cấp.
Có vật này trong tay, nàng sẽ không cần lo lắng tỷ thí hôm nay!
“Ba món là cho ba người các ngươi.” Quân mộ Khuynh nhìn Lạc Ưng Hùng cùng Lý Cổ Nguyệt, còn có Nghiêm Thanh, trong tay xuất hiện bốn món vũ khí khác nhau.
Bốn người đều nhao nhao đưa qua vũ khí thuộc về mình, trên mặt hiện lên vui sướng, đây là vũ khí cao cấp, vũ khí cao cấp!
“Còn lại ta đều bỏ vào Huyết Nguyệt dong binh đoàn, các ngươi đến lúc đó tự mình lựa chọn cho mình là tốt rồi.” Nhiều ngày tiếp xúc như vậy, đối với bọn họ ai hợp vũ khí nào, nàng đều rõ, những vũ khí nhặt được ở vách Tuyệt Mạt, cũng đã là trung phẩm, lại bị ngâm vào long huyết, càng thêm lợi hại.
Kỳ thực thì đây không phải là vũ khí cao cấp, mà là vũ khí cực phẩm, chẳng qua là đem ngâm qua long huyết, mới có ánh sáng kim sắc xuất hiện.