Tôn Tài lòng tràn đầy tự tin, chiêu thức trên tay không chút lưu tình, đại đao cứ lên lên xuống xuống một cách điên cuồng.
Người của Thanh Hỏa dong binh đoàn nhìn thấy một đao ám toán kia của Tôn Tài trong lòng vô cùng căm giận, quá xấu hổ, đó chính là quăng mất mặt mũi của lính đánh thuê, đường đường là lính đánh thuê lại có thể làm ra loại chuyện mất mặt như thế.
Tiếp cận Quân Mộ Khuynh, Tôn Tài không để ý đến đấu kỹ trận dưới chân nàng, nhưng những người đứng vây xem thì đã sợ tới ngốc rồi, bọn họ có thể tin vào mắt mình được không? Đó là đấu kỹ trận của tám cấp kỹ linh sư a, người của Thanh Hỏa dong binh đoàn mặc dù biết Xích Quân là song nguyên tố đấu kỹ sư thiên tài, nhưng cấp bậc này cũng quá trâu bò đi.
Doãn Lệ kinh ngạc vỗ vỗ vai Cái Thạch một cái, rồi chỉ chỉ vào Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, thiên tài, quả nhiên là thiên tài, chỉ là song nguyên tố đã quá mức rồi, còn có thể ở trong thời gian ngắn có được thành tựu cao như vậy, thiên tài.
Tất cả mọi người ngây ngốc, không dám tin tưởng nhìn hai người dây dưa, ngay cả người mà Tôn Tài mang tới cũng khó có thể tin được mà nhìn thân ảnh đỏ rực kia, há miệng, mới phát hiện mình đã bị dọa đến mức nói không được.
Tôn Tài nhìn mọi người kinh ngạc, cười đắc ý, hắn cho rằng mọi người kinh ngạc vì thực lực của hắn, không uổng công hắn tấn chức đến võ quân, bọn họ nhất định sẽ không nghĩ tới hắn đã tấn chức, này là chuyện mới xảy ra mấy hôm trước thôi.
Kỳ thực hắn cũng chẳng có gì, chỉ là võ quân mà thôi, không cần kinh ngạc như thế, hắn vốn tính chỉ đem thực lực đến hôm thi đấu kia mới để lộ, hôm nay gặp được Xích Quân, thôi thì coi như cho bọn hắn một chút bất ngờ.
Tôn Tài dùng chiến thuật tấn công gần, luôn vây quanh bên người Quân Mộ Khuynh, nhìn nàng chỉ có thể phòng ngự, một chút khí lực để thi triển đấu kỹ chiến đấu cũng không có, trong lòng không khỏi vui mừng, đấu kỹ sư đều như nhau, đều không thể cận chiến.
Quân Mộ Khuynh bình tĩnh ứng phó mỗi chiêu thức của Tôn Tài, nhìn bộ dáng tự tin của hắn, trên mặt thoáng qua một nụ cười châm chọc, đại đao đến trước mặt chuẩn bị đánh trúng lại rất nhanh tránh khỏi một cách thần kì, cứ như thế, mỗi sát chiêu của Tôn Tài đều bị Quân Mộ Khuynh phá giải.
Tôn Tài huy động đại đao, đầu tràn đầy mồ hôi, hắn không biết Xích Quân may hắn hay là nhìn thấu được vị trí mà hắn hạ đao, tại sao mỗi khi đại đao vừa chạm tới vạt áo của hắn thì hắn liền biến mất khỏi khu vực nguy hiểm ngay, điều này làm Tôn Tài có cảm giác ăn không ngon.
Người của Thanh Hỏa dong binh đoàn sửng sốt, mấy lần bọn họ đều muốn thót tim vì nghĩ là Xích Quân công tử không thể tránh thoát, ấy thế mà tới lúc nguy hiểm nhất thì Xích Quân công tử lại có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng, này là chuyện gì?
Cái Thạch và Lam Tổ như được mở rộng tầm mắt, bọn họ chưa bao giờ biết được đấu kỹ sư cũng có thể lực tốt đến vậy, Tôn Tài dù gì cũng đã là võ quân, nhưng mỗi chiêu thức của hắn đều bị Xích Quân phá giải, đem nguy hiểm hoàn toàn tiêu trừ.
Các lính đánh thuê đi theo Tôn Tài khó tin nuốt nuốt nước miếng, bọn họ không nhìn lầm đi? Xích Quân không phải là đấu kỹ sư sao? Sao có thể cùng võ sĩ đấu lâu đến vậy? Mà nàng một chút chuyện cũng không có, ngược lại, phó đội trưởng của bọn họ lại có chút chật vật.
Chuyện gì xảy ra? Tôn Tài càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, xuyên qua màn sa có thể nhìn được nụ cười đầy tự tin của nàng, hắn sửng sốt, hắn đột nhiên cảm giác mình bị đùa giỡn.
Tại sao có thể như vậy? Tôn Tài đem ý nghĩ vừa rồi lập tức phủ nhận, toàn lực đối phó với người trước mặt.
Doãn Lệ hài lòng gật đầu, thiếu niên này không chỉ có thực lực mà còn có trí lực, biết lực lượng đấu kỹ sư không bằng võ sĩ, lại có thể thông minh vận dụng ưu thế của bạn thân, lần lượt tránh thoát được công kích của Tôn Tài, không tệ không tệ, Xích Quân này, hắn càng xem càng thích, so với đứa con ngu ngốc của hắn mạnh hơn nhiều, chỉ biết dùng sức mạnh, không bao giờ chịu động não, có dạy cũng không thông.
Tôn Tài không ngờ thể lực của Quân Mộ Khuynh lại tốt đến thế, hắn dùng cận chiến vì biết thể lực đấu kỹ sư không bằng võ sĩ, dù có thể ngưng tụ đấu kỹ phòng ngự, nhưng nhất định sẽ rất tốn tinh thần lực, nhưng hắn lại xem thường Quân Mộ Khuynh, hắn cho rằng nàng giống các đấu kỹ sư khác, bị võ sĩ công kích gần thì sẽ luống cuống, nhưng Quân Mộ Khuynh lại không một chút sốt ruột, còn tương kế tựu kế, cuối cùng khí lực của mình thì còn mà của hắn thì đã tiêu hết phân nửa.
“Xích Quân!” Tôn Tài rốt cuộc cũng bị chọc giận, hắn đem đai đao chuyển sang tay trái, tốc độ thế mà nhanh hơn so với tay phải nhiều, mọi người đều căng thẳng, bọn họ không dám nháy mắt mà chăm chú nhìn, một đao kia có quá nhiều lực lượng, dù có ngưng tụ đấu kỹ phòng ngự cũng có thể bị bổ ra, Xích Quân sẽ bị thương mất.
Quân Mộ Khuynh nhìn một đao kia, cũng không kinh hoảng, vẫn bình tĩnh như trước, nàng nhìn đại đao hạ xuống trước mặt, khóe miệng cong càng sâu.
Lục quang nhàn nhạt ở dưới vi mạo lóe ra, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra trong đám lửa có một chút màu sắc khác, ngay cả Tôn Tài cách nàng chỉ một bước chân cũng không để ý tới, thân thể Quân Mộ Khuynh cứ như rắn, nhẹ nhàng xẹt qua lưỡi đao, vi mạo bị chém đứt một mảng, nhưng người không chịu bất cứ thương tổn nào.
“Dựa vào! Vậy mà cũng tránh được, Xích Quân công tử danh bất hư truyền a!” Lam Tổ hưng phấn kêu to.
Tất cả mọi người đều muốn rống lên như thế, chiêu thức như vậy, bọn họ cũng khó tránh được, tối đa chỉ có thể mạo hiểm đối đầu, Xích Quân công tử thế nhưng không chỉ tránh khỏi mà một chút chuyện cũng không có, vi mạo kia vốn đồ thừa, chém đứt càng tốt, bọn họ đến giờ vẫn muốn biết được mặt thật của Xích Quân công tử đấy.
Doãn Lệ thú vị nhìn Quân Mộ Khuynh.
Vốn mấy người có lòng tin Tôn Tài có thể đánh thắng được Xích Quân, người của Long Vũ dong binh đoàn hiện cảm thấy dưới chân ươn ướt, trong lòng vô cùng lo sợ, cứ như là thấy quỷ.
Khóe miệng Tôn Tài lóe ra một tia cười lạnh, tay phải hắn nắm lại, mắt thường cũng có thể nhìn thấy đấu khí đang được ngưng tụ.
“Không tốt! Xích Quân công tử cẩn thận!” Cái Thạch lớn tiếng nói, đỏ cả mặt, hai tay nắm chặt, nhìn nắm tay Tôn Tài ngưng tụ đấu khí kia, hắn cảm giác tim muốn rớt ra ngoài.
Doãn Lệ cũng nắm chặt nắm tay, ánh mắt thâm trầm nhìn Tôn Tài, hai tay nắm chặt cố nén xúc động ra tay, điều kiện trận đấu này là do Xích Quân đề ra, nếu như hắn ra tay, Xích Quân sẽ thua, hắn tin Xích Quân nhất định sẽ có biện pháp, nhất định có, tiểu tử này không thể dễ dàng chết như vậy.
Tôn Tài nhìn quả đấm của mình, vẻ mặt đầy tự tin chém ra một chưởng, một đao kia vốn không phải là mục đích của hắn, hắn sớm biết Xích Quân có thể tránh thoát được, một quyền này mới là tất cả lực lượng của hắn, thắng bại là ở đây.
“Chủ nhân!” Hỏa Liêm sốt ruột kêu lên, chủ nhân sao không để nó ra tay, tình huống nguy hiểm như thế, chủ nhân sao có thể đỡ một quyền này?
“Ta, đã sớm nhìn thấu mục đích của ngươi.” Môi đỏ khẽ mở, thanh âm lạnh như băng chậm rãi truyền ra, Tôn Tài lập tức sửng sốt, lực đạo trong tay cũng không có hạ bớt phần nào.
Người Thanh Hỏa dong binh đoàn không đành lòng nhìn một màn này, có vài người nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn tới cảnh Xích Quân bị đánh huyết nhục mơ hồ, chính là trong lúc bọn họ không dám nhìn, một cánh tay trắng nõn gầy guộc nâng lên, trên tay còn một chút tia sáng màu đỏ, lực lượng kia cùng với Tôn Tài có chút tương tự, lại có chút không giống.
“Hắn là muốn làm gì? Chẳng lẽ là dùng lực lượng phân thắng bại sao?” một số nhân vật cấp cao của Thanh Hỏa dong binh đoàn kinh hãi, tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Đấu kỹ sư dám cùng võ sĩ so lực?
“Xích Quân, ngươi muốn chết à, mau thu tay về.” Lam Tổ sốt ruột kêu lên, dù hôm nay Xích Quân có thua bọn họ cũng sẽ không khinh thường hắn, trái lại còn khâm phục hắn hơn cả lúc trước, hắn chẳng lẽ vì thắng mà mạng cũng không cần sao? Một quyền này hạ xuống, hắn không chết cũng tàn phế.
Người Long Vũ dong binh đoàn thì vui mừng, lúc trước bọn họ còn nghĩ là thua, hiện tại thì có hy vọng rồi, một quyền này phó đoàn trưởng nhất định sẽ thắng, nhất định, đấu kỹ sư cũng dám so sức mạnh với võ sĩ, đây không phải là tìm chết sao?
Hai nắm tay đánh tới phía trước, chạm vào nhau làm cho người ta chỉ có thể nhìn thấy hai đạo tàn ảnh một đỏ một trắng.
“Ầm!” khí ba cường đại đem toàn bộ vùng đất xung quanh san bằng, người vây xem xung quanh đều cảm giác có một lực khí mạnh đập vào mặt, tiếp theo đó là một tiếng hét phê tâm phế liệt từ giữa truyền ra.
Mọi người vểnh tai, người Thanh Hỏa dong binh đoàn lo lắng, người Long Vũ dong binh đoàn thì đắc ý, ngay sau khi bụi đất tan đi, tất cả mọi người chỉ biết trừng mắt ngây ngốc nhìn cảnh tượng còn lại, toàn bộ hóa đá.
Kinh ngạc, kinh hãi cuộn trào mãnh liệt dâng trào, khó có thể tin, mấy chữ này không đủ để diễn tả biểu tình bọn họ lúc này.
Cái Thạch giật giật lưỡi mới phát hiện lưỡi mình cũng đã cứng, ngay cả nói chuyện cũng không nói được, tiếng tim đập bang bang bang rõ mồn một.
Lam Tổ vốn định chụp vai Cái Thạch cũng đơ giữa không trung, hai mắt trợn tròn nhìn thân ảnh đối diện.
Doãn Lệ hơi há miệng, không có mở miệng nói chuyện, nắm tay thả lỏng, trên mặt như có như không vẻ vui mừng, vẻ mặt thú vị nhìn một màn trước mặt.
Người Long Vũ dong binh đoàn toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục, một trận gió lạnh thổi qua, trong lòng bọn họ đối với người trước mắt đều là sự sợ hãi.
Sao có thể, chuyện này sao có thể xảy ra.
Tôn Tài ôm cánh tay vừa bị đánh nát, nằm rên rỉ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên đầu thi nhau tuôn trên đất, muốn ngất nhưng vì quá đau, vừa mới mê man đã bị cơn đau làm cho tỉnh, so với Ninh Kiền lần trước còn đau hơn.
“Ác ma! Ác ma…” Tôn Tài run rẩy đau muốn ngất đi, nhưng lại không thể, trong miệng không ngừng thì thầm hai chữ, đau đớn kia chỉ có hắn là biết rõ, thanh âm xương cốt vỡ vụn không ngừng vang lên bên tai, quá đáng sợ, thanh âm kia, làm hắn vô cùng hối hận đã nhận khiêu chiến này.
“Xích Quân, ngươi sao có thể đối xử với phó đoàn trưởng chúng ta như vậy, chỉ là so đấu tượng trưng thôi mà!” Người Long Vũ dong binh đoàn rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn Tôn Tài run rẩy trên mặt đất, giận đỏ mắt, cái này tốt rồi, đại hội thi đấu sắp tới, hiện tại phó đội trưởng bị thương, này xong rồi.
Cái này chết chắc rồi, trở về đội trưởng nhất định sẽ rất giận dữ, không có lần chiến đấu nào mà bọn họ thiếu phó đoàn trưởng, như vậy mới có thể giữ được vị trí thứ năm, hiện tại phó đoàn trưởng bị thương như vậy, đoàn trưởng nhất định sẽ giết bọn họ.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, biểu tình vô tội nhìn người Long Vũ dong binh đoàn: “Trước trận chiến này ta đã nói, sinh tử không liên quan.” Một quyền vừa rồi của Tôn Tài, nếu không phải nàng thêm vào một chút tinh thần lực, người nằm ở dưới đất bây giờ nhất định là nàng.
“Ngươi…” Âm mưu, từ đầu đều là âm mưu của Xích Quân, hắn sớm đã tính toán tất cả.
Người của Long Vũ dong binh đoàn im lặng, phó đoàn trưởng xong rồi, bọn họ cũng coi như xong, nghĩ đến đây, bọn họ trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, cho dù có chết cũng phải kéo Xích Quân chôn cùng.
“Chẳng lẽ người của Long Vũ dong binh đoàn không giữ chữ tín sao? Hôm nay ở đây ai cũng có thể thể làm chứng, các ngươi đã đồng ý điều kiện của Xích Quân.” Triệu Đồng hưng phấn nói, thật lợi hại, Xích Quân công tử so với lúc ở núi Linh Lung còn lợi hại hơn, hắn dường như có thể thấy lại người thiếu niên xông vào bầy ma thú hôm đó, lúc tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ chết, thân ảnh đỏ đậm kia lại làm tất cả mọi người thán phục.
Người của Long Vũ dong binh đoàn đỏ mặt, không sai, Tôn Tài đã đáp ứng điều kiện này, bọn họ không có lý do gì để tìm hắn báo thù, nhưng bọn họ còn có cách khác.
“Xích Quân công tử, ta cũng muốn tỉ thí với ngươi, không biết ngươi có đáp ứng không?” người của Long Vũ dong binh đoàn đột nhiên cung kính, người dẫn đầu nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, hơi cúi đầu, chắp tay, hắn cúi đầu nên không ai thấy trong mắt hắn thoáng qua một tia âm độc.
Tỉ thí? Là báo thù mới đúng, phó đoàn trưởng của bọn họ bị mình phế đi, bọn họ cứ thế mà về thì sao ăn nói được, nhất định phải giết được mình bọn họ mới có thể đường hoàng trở về bàn giao cho đội trưởng của bọn họ.
“Được thôi, nếu các ngươi muốn báo thù cho hắn thì cùng tiến lên.” Không phải Quân Mộ Khuynh không coi ai ra gì, cũng không phải nàng cuồng vọng, mà là mấy tên này không đáng để nàng coi trọng, cũng không đáng cho nàng để vào mắt.
Mấy người bọn hắn cũng chỉ là lính đánh thuê quèn thôi, Quân Mộ Khuynh đối phó với bọn họ, dư dả, huống chi nàng còn Hỏa Liêm.
Người của Thanh Hỏa dong binh đoàn cũng thẹn thùng, Xích Quân công tử quả nhiên như trong truyền thuyết, chẳng thèm để ai vào mắt, dù người trước mắt là võ sư cấp thấp, nhưng lại nhiều người, nếu như bọn họ toàn bộ công kích gần, một đôi tay của hắn làm sao đánh được từng đó người.
“Đã công tử nói thế thì chúng ta cũng không cự tuyệt, mọi người, cùng lên.” Ánh mắt người nọ lộ ra một tia âm độc, người phía sau cũng nhanh chóng lao lên.
“Xích hỏa vũ tên!” mưa tên khắp bầu trời không đợi những người kia đến gần liền giáng từ trời xuống, bọn họ không thể tiến tới gần được, tay huy động vũ khí, đem mưa tên trên đỉnh đầu đánh xuống.
“Phong nhận!” nam tử đứng tại chỗ cười lạnh nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn chính là đợi cơ hội này, tám cấp kỹ linh sư thì cũng chỉ là kỹ linh sư mà thôi, không thể ngưng tụ được cùng lúc hai đấu kỹ, phong nhận này cũng không phải là kiếm bình thường như của võ sĩ, có thể đơn giản tránh khỏi.
Nam tử này tính toán nhầm người rồi, nếu hôm nay là người khác đứng ở đây, đều sẽ bị trúng kế của hắn, nhưng đáng tiếc, người này lại là kẻ có tinh thần lực không đáy Quân Mộ Khuynh, nàng đâu phải là người bình thường chứ, ngươi nói kỹ linh sư không thể cùng lúc ngưng tụ hai đấu kỹ, nàng là kỹ linh sư bình thường chắc? Lúc nàng còn là đại kỹ sư đã có thể đồng thời ngưng tụ hai loại đấu kỹ, dù uy lực không lớn nhưng đã đủ dọa người, Lôi Tố không phải vì thế mà tức chết đấy sao?
“Lam triều cuộn trào mãnh liệt!” thanh âm lạnh như băng lại vang lên lần nữa, đồng dạng đấu kỹ trận, đồng dạng tám viên ngũ giác, nhưng lại là màu lam.
Thủy triều màu lam đánh tói người trước mặt, mọi người dường như có thể nghe được tiếng sóng vỗ mạnh, mạnh mẽ vọt tới.
“Sao có thể?” nam tử ngây ngốc nhìn đấu kỹ băng băng đánh tới, hắn đột nhiên hối hận, hối hận vì đã đi trêu chọc Xích Quân, hắn quên mất, Xích Quân là song nguyên tố, đối với một đấu kỹ sư không biết rõ thế sự, đây chính là điểm chết của hắn.
Thủy triều màu lam vô tình đánh tới, đem phong nhận bọc ở bên trong, mấy thanh phong nhận cứ như bị nhấn chìm trong biển lớn, mất tăm không thấy dấu, hai đấu kỹ một lam một đỏ cứ thế xoay tròn ở dưới chân, làm cho người không thể không thán phục, đấy chính là sự kếp hợp hoàn mỹ nhất.
“Phốc!” lam triều đem nam tử kia giột rửa, hắn ướt nhẹp đứng tại chỗ, mắt trừng còn to hơn cả chén trà, trên mặt còn mang theo chút khó tin.
Người vây xem đứng sững tại chỗ, nhìn hai loại đấu kỹ hoàn mỹ được ngưng tụ ra, tròng mắt muốn rớt ra ngoài, miệng thành hình chữ O, mắt cũng không nháy lấy một cái, lăng lăng nhìn bóng lưng đứng thẳng tắp, này cũng quá trâu bò đi.
Thân ảnh đỏ đậm đứng ngạo nghễ giữa trời đất, nụ cười ở dưới vi mạo, lãnh khốc, tự tin.