“Chủ nhân, giờ chúng ta đi đâu?” Hỏa Liêm ra khỏi Nam Ngưng học viện trong lòng nó vô cùng kích động, lúc còn ở Nam Ngưng học viện nó chỉ toàn ngủ với ngủ, thực lực của chủ nhân thì vẫn cứ tăng đều đều, nhưng nó vẫn còn dậm chân tại chỗ ở cấp một thần thú, như vậy coi sao được.
“Ta sẽ đi yến hội ma thú trước, sau đó sẽ đi lên Thánh Thú sơn, không phải ngươi cũng muốn đi sao?” Quân Mộ Khuynh liếc Hỏa Liêm một cái.
Hỏa Liêm nhìn Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân, người ta mời Xích Quân cơ mà. Chẳng lẽ… Ngươi… Ngươi là Xích Quân?” Dựa vào, giờ nó mới biết, đúng là ngủ nhiều quá nên đầu óc mê muội cả rồi.
“Chi Chi ở lại, ngươi đi hắc rừng vài ngày đi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.
“Cái gì? Không muốn, chủ nhân, ta không đi đâu.” Hỏa Liêm khóc lóc, nó không muốn đi, không muốn mà.
Quân Mộ Khuynh: “…”
Làm gì mà dễ kích động dữ vậy trời? Nàng chưa nói hết mà.
“Sau đó đến dưới chân núi Thánh Thú chờ ta.” Thanh âm băng lãnh vang lên một lần nữa.
“A? Vâng.” Hỏa Liêm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đột nhiên nảy ra ý định, nhân lúc chủ nhân không để ý thì ký khế ước với nàng, để nàng không thể đuổi nó đi.
Lúc này, ở trong không gian mặt, một con mắt màu bạc đột nhiên mở ra, một tia sáng màu bạc từ trong không gian bắn ra, đánh thật mạnh lên người Hỏa Liêm.
“Chỉ là một tên nhóc thần thú mà dám đánh chủ ý lên khế ước giả của lão tử, muốn chết!” Thanh âm cuồn vọng từ trong không gian mặt vang lên, chỉ nghe thấy thanh âm thôi mà đôi chân của Hỏa Liêm đã run cầm cập, đứng không nổi.
Hỏa Liêm đổ mồ hôi như suối, không chỉ đôi chân run rẩy mà trái tim cũng muốn rớt ra ngoài rồi, nó sợ quá té cái ‘phịch’ xuống dưới đất, lực lượng quá đáng sợ a! So với ngũ trảo kim long còn mạnh hơn trăm ngàn lần.
Thanh âm cuồng vọng quen thuộc làm Quân Mộ Khuynh nhớ tới cái thân thể bé nhỏ ngày đó, cái người có mái tóc màu bạc, đôi tai màu đỏ, còn có một đôi mắt màu bạc nữa, lúc này nàng mới nhớ tới còn có một vị ‘đại gia’ đang đợi trong không gian mặt.
“Huyết Yểm, ngươi dọa Hỏa Liêm đó.” Trước kia còn có Thủy Nhận với Phong Nhận mà có thấy nó kích động như vậy đâu.
“Hừ! Nó muốn cùng ngươi khế ước, đáng chết!” Tiểu ma thú này dám mơ tưởng khế ước cùng với khế ước giả của nó, muốn chết.
“…” Quân Mộ Khuynh hết nói nổi, Huyết Yểm cũng quá bá đạo đi, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Chủ, chủ nhân…” Hỏa Liêm không rõ vì sao trên người Quân Mộ Khuynh lại đột nhiên tuôn ra một lực áp bách lớn đến vậy, loại uy áp này không phải của nhân loại mà là của ma thú, mà khí tức của ma thú cao cấp, là của vương giả ma thú.
“Huyết Yểm, thu hồi uy áp của ngươi lại đi, nếu như không có ma thú này, thì ngươi ra bảo vệ ta nha?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, nhìn thấy Chi Chi vẫn nằm im thoải mái mà ngủ, bên cạnh là Hỏa Liêm đang run rẩy nằm rạp trên mặt đất, này rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao có thể khác nhau một trời một vực như vậy?
Huyết Yểm thu hồi thú uy lại, không gian mặt lại trở về yên tĩnh như trước, nó dùng ý thức nhìn ra bên ngoài một chút, đột nhiên, khóe mắt nhìn đến vật kia, con mắt màu bạc lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng ngay lập tức đem sự nghi hoặc này giấu đi, đôi mắt lại nhắm lại một lần nữa.
Quá hẹp hòi, chưa từng thấy qua ma thú nào nhỏ mọn như thế.
Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, rõ ràng là đang ngủ, lại cảm giác được tâm tư của Hỏa Liêm liền tỉnh dậy, thiếu chút nữa đã hù chết Hỏa Liêm rồi.
Hỏa Liêm cảm giác được tầng uy áp biến mất, thân thể nhẹ hẳn đi, mặc dù chân không còn run nhưng nó không thể quên được sự áp bức kia, quá đáng sợ.
“Chủ nhân?”
“Ngươi muốn trở thành khế ước thú với ta cũng không phải là không được, chờ đến khi ngươi trở thành Thánh Thú, có thể tên kia sẽ đồng ý cũng nên.” Quân Mộ Khuynh cười cười, nàng với Huyết Yểm chính là khế ước bình đẳng – khế ước bản mạng, nếu nàng muốn khế ước thêm một ma thú nữa, dù không cần phải thông qua Huyết Yểm, nhưng nàng vẫn muốn để nó đồng ý mới làm, đây là sự tôn trọng tối thiểu giữa bọn nàng.
Mà Thủy Nhận, Phong Nhận, Hỏa Liêm, thậm chí là Chi Chi, nàng cũng chưa bao giờ xem bọn chúng là nô bộc, dù bọn nó gọi nàng là chủ nhân đi nữa.
Hỏa Liêm lắc lắc đầu, nó hiểu, nó chính xác không có tư cách thành khế ước thú của chủ nhân, ma thú vừa nãy, dù nó không biết đó là chủng loại gì, nhưng qua cách nói chuyện, qua uy áp của nó, tuyệt đối không phải là ma thú bình thường, chỉ sợ, ngay cả ngũ trảo kim long ở trước mặt ma thú này cũng chỉ là một con giun nhỏ bé.
Nghĩ tới đây, Hỏa Liêm bổng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Chủ nhân, ta có một việc muốn xin ngươi.”
“Nói.”
“Ngươi có thể đem ngũ trảo kim long đưa tới trước mặt lão đại, để cho lão đại dọa nó một chút được không?” Nhất định sẽ rất thú vị, cái tên kim long kia ỷ vào mình có huyết thống cao quý, nên thích bắt nạt nó, giờ nó có một lão đại siêu cấp rồi.
Nghĩ đến Huyết Yểm, Hỏa Liêm liền nghiêm nghị tôn kính, trong lòng phi thường hài lòng, rốt cuộc cũng có người có thể trị được cái con rồng kia, không vui sao được.
“Lão đại là ai?” Quân Mộ Khuynh có chút phản ứng không kịp.
“Huyết Yểm lão đại a!” Hỏa Liêm đáp vô cùng thản nhiên.
“Ách…” Quân Mộ Khuynh dở khóc dở cười nhìn Hỏa Liêm, vừa rồi còn bị người ta bắt nạt, thế mà giờ đã nhận người ta làm lão đại rồi, chẳng lẽ ma thú đều thức thời như vậy sao?
“Chủ nhân, ta đi rồi. Ngươi phải tự bảo vệ mình cho tốt đó.” Hỏa Liêm nói xong, lập tức chạy mất, để Quân Mộ Khuynh còn đang ngỡ ngàng đứng tại chỗ.
Chi Chi không biết đã tỉnh từ lúc nào, lúc Huyết Yểm dùng thú uy để áp chế Hỏa Liêm, thân thể của nó cũng không tự chủ mà run rẩy một chút, hai tròng mắt màu đen to tròn cũng xuất hiện một vẻ bối rối.
Quân Mộ Khuynh liếc thân ảnh Hỏa Liêm đang khuất dần, xoay người rời đi. Đã đến lúc Xích Quân xuất hiện rồi. Blog.Uhm.vN
Quân Mộ Khuynh rời đi không có để ý tới, ở chỗ cao nhất của Nam Ngưng học viện có một người đang đứng, nhìn bóng lưng của Quân Mộ Khuynh, nhíu mày, trong mắt thoáng qua một chút không nỡ, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, lắc mình biến mất.