Mục lục
Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

Ba nghìn tóc đen tùy ý tung bay ở phía sau lưng, áo bào màu trắng cùng sợi tóc bay múa theo gió, hình dáng như đẹp như ngọc, tìm không ra một chút tỳ vết nào, một đôi mắt đen như mực, lóe ra quang mang khác thường, khóe miệng bất cứ khi nào, cũng sẽ nâng lên mang theo ba phần tươi cười, từ xa nhìn lại, giống như là một quân tử lịch sự nho nhã, mà ngọc bội lưu ly treo ở bên hông kia, tơ vàng chỉ bạc trên vạt áo, lại khiến cho trên người hắn có thêm mấy phần tôn quý hoa lệ, hắn ưu nhã cười, phảng phất như muốn mê hoặc thiên hạ chúng sinh.

Dựa vào! Trong lòng Chiến Sí không nhịn được thở dài, đây là yêu nghiệt từ nơi nào tới, muốn gây tai họa cho muôn dân, ngay cả một lão nhân gia như hắn, cũng thiếu chút nữa bị mê hoặc.

Chậc chậc… Lớn lên không tệ, chỉ có điều so với đồ đệ bảo bối của hắn, còn kém mấy phần, hơn nữa còn có, vì sao hắn lại có loại cảm giác nhìn quen mắt như vậy, người này vì sao cũng để tóc tùy ý lay động, hơn nữa còn có, trên mặt người này mang theo tươi cười không rõ, thế nhưng một đôi mắt lạnh băng không cảm xúc kia, lại nhìn quen mắt như vậy.

“Tiểu oa nhi, ngươi là người thế nào?” Chiến Sí rốt cục không nhịn được, người này, lớn lên thật sự khiến cho người thần công phẫn, tại sao có thể có người so với hắn nhìn còn tốt hơn!

Hàn Ngạo Thần nhìn Chiến Sí, mím môi, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng hắn vẫn là lên tiếng, “Tiền bối, không biết ngươi đã từng thấy qua một hồng y cô nương?” Vừa rồi hắn hỏi những người đó, bọn họ nói hồng y cô nương ở đây.

Hồng y cô nương! Chiến Sí chợt cả kinh, hồng y cô nương! Đó không phải là đồ đệ bảo bối của hắn sao, khá lắm, dám đánh chủ ý đến đồ đệ bảo bối của hắn.

“Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua một hồng y cô nương, nếu như ngươi không có việc gì, có thể đi rồi.” Chiến Sí không kiên nhẫn phất phất tay, vòng qua Hàn Ngạo Thần, đi về hướng khách sạn.

Mấy tên tiểu tử kia thật là không có lương tâm, đồ đệ hắn đã nói để cho bọn họ dẫn mình đi khách sạn, bây giờ lại bỏ hắn một mình ở chỗ này, nhưng mà may mắn, ở đây chỉ có một khách sạn, không cần tìm cũng biết bọn họ đi chỗ nào.

Hàn Ngạo Thần cười cười, biểu hiện của người này kích động như vậy, chính là nói tiểu Khuynh Khuynh thực sự ở đây, ừm… Hắn có phải nên cho tiểu Khuynh Khuynh một bất ngờ hay không, cũng không biết khi tiểu Khuynh Khuynh nhìn thấy hắn sẽ có phản ứng gì, hài lòng? Hay là lại cong cái miệng nhỏ nhắn?

Nghĩ tới đây, Hàn Ngạo Thần khẽ nhíu mày, lực ảnh hưởng của tiểu Khuynh Khuynh với hắn càng ngày càng lớn, bây giờ chỉ là gặp mặt nàng, hắn đã khẩn trương như vậy.

“Ta muốn gặp Hỏa đảo chủ.” Hàn Ngạo Thần đi tới cửa, mỉm cười nói.

Thủ vệ ở cửa lập tức đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, trên mặt lộ ra nụ cười si mê thật thà, “Hàn công tử, năm nay sao ngài lại tới sớm như vậy?” Mỗi một năm Hàn công tử đều sẽ đến đảo luyện khí, mỗi lần cũng chỉ ở lại có bảy ngày, nhưng mà theo lịch không phải là còn tới mấy tháng nữa sao, lần này sao lại đến sớm như vậy?

“Thế nào, Hỏa đảo chủ không ở đây?” Trên mặt Hàn Ngạo Thần mang theo mỉm cười, dùng nụ cười mê chết người không đền mạng, nhìn người trước mặt.

“Không, không, đương nhiên có, đảo chủ vẫn luôn ở đây, có muốn ta đi vào thông báo hay không?” Thủ vệ lập tức nói, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, trong mắt cũng có vài phần kinh diễm, ai nói chỉ có nữ nhân mới đẹp, ai đã thấy qua nam tử này đều phải xem lại suy nghĩ của mình.

“Không cần, ta biết đường.” Hàn Ngạo Thần tùy ý liếc mắt nhìn thủ vệ, ở phía sau trong con ngươi màu đen xẹt qua một tia chán ghét, nâng bước đi vào, ưu nhã đi về phía Hỏa phủ.

Vốn là Chiến Sí mới vừa đi, còn tưởng rằng tên kia sẽ rời đi, không ngờ hắn lại nghênh ngang tiến vào như vậy, hơn nữa nhìn thủ vệ giữ cửa này còn rất quen hắn, Hàn công tử, sẽ không trùng hợp như thế chứ, lão Hỏa kia vẫn nói hắn có một người bạn tốt, là họ Hàn, chẳng lẽ chính là hắn!

Đi! Từ lúc nào lão Hỏa quen biết một nam tử đẹp mắt như vậy?

“Hắn là ai?” Chiến Sí tiến đến trước mặt thủ vệ kia, thần bí hỏi.

Thủ vệ vốn còn chưa có lấy lại tinh thần, bị Chiến Sí dọa như thế, bảy hồn đi mất ba, “Chiến Sí đại nhân, ngươi làm ta sợ muốn chết.” Thủ vệ vuốt ngực chính mình, hắn không phải đã đi rồi sao? Thế nào thoáng cái đã quay lại?

“Phi! Tiểu tử ngươi nhanh lên một chút nói cho ta biết người vừa mới đi vào kia là ai, nếu không…” Chiến Sí híp mắt, giơ nắm đấm, thuận tiện thổi một hơi ở phía trên.

Thủ vệ khóc không ra nước mắt nhìn Chiến Sí, lập tức nói, “Chiến Sí đại nhân, vị công tử kia gọi là Hàn Ngạo Thần, hắn mỗi một năm đều sẽ đến đảo luyện khí, không phải luyện khí, cũng không mua thần khí, mỗi lần chỉ ở tàng thư các nghỉ ngơi bảy ngày.” Nhìn nắm đấm của Chiến Sí, hắn tuyệt đối tin, nếu như mình không nói vị công tử vừa rồi kia là ai, nắm đấm của Chiến Sí đại nhân sẽ rơi vào trên người của hắn.

“Cái gì?” Hắn… Có thể mỗi một năm đi tàng thư các ở bảy ngày!

Lão Hỏa này, cũng quá không có trượng nghĩa, bình thường hắn muốn đi tàng thư các một ngày, hắn cũng đã không vui, hiện tại một tiểu tử, không phải là lớn lên dễ nhìn một chút sao, liền để cho người ta ở bảy ngày, bảy ngày a!

Người khác có thể chỉ biết là tàng thư các có sách trân quý nhất ở đảo luyện khí, nhưng cũng không phải toàn bộ, chỗ đó không chỉ là có mấy cuốn sách, mà quan trọng hơn là, ở bên trong nghỉ ngơi một ngày, so với tu luyện một tháng còn muốn tốt hơn, ở trong đó có nồng nặc khí tức nguyên tố.

Không công bằng a, một tiểu tử một năm đi vào một lần, một lần còn là bảy ngày, phải biết rằng hắn bảy năm có lẽ cũng không thể đi vào một lần, một lần chỉ bảy canh giờ cũng không được, lão Hỏa này tại sao lại có thể như vậy.

Nghĩ tới đây, Chiến Sí bước nhanh đi vào bên trong, hôm nay mặc kệ thế nào, hắn cũng phải đi vào bên trong ở bảy ngày mới ra, không vì gì khác, chính là vì đồ đệ bảo bối của hắn, cũng không thể để người này ở cùng một chỗ với đồ đệ bảo bối của hắn, ai bảo người này lớn lên vô cùng dễ nhìn như vậy.

Hàn Ngạo Thần đứng ở đại sảnh lẳng lặng chờ đợi Hỏa Hi, nghĩ đợi lát nữa là có thể nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, nụ cười trên mặt trong lúc lơ đãng càng sâu hơn, tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nhíu, con ngươi màu mực lạnh như băng, nhanh chóng lộ ra không kiên nhẫn.

“Hàn ca ca!” Hỏa Chúc Nhi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, kinh ngạc kêu lên.

Trên mặt Hàn Ngạo Thần một mảnh âm trầm, hắn không xoay người, càng không để ý đến âm thanh kia, chỉ là đứng ở tại chỗ, không có nửa điểm động tĩnh.

Hỏa Chúc Nhi chu chu miệng, đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, không phục kêu lên, “Hàn ca ca.” Mỗi lần Hàn ca ca tới, đều không thèm để ý tới nàng, thật là, chỉ có điều nàng thích Hàn ca ca, nàng chưa từng gặp qua nam tử nào đẹp mắt giống như Hàn ca ca vậy, ngay cả ca ca nàng cũng kém hơn hắn.

Hàn Ngạo Thần quay người đi đến bên cạnh, chính là không nhìn Hỏa Chúc Nhi, mỗi lần hắn đến, đau đầu nhất chính là Hỏa Chúc Nhi, chán ghét nhất cũng là nàng, có một thời gian hắn làm như không quen biết người này, thế nhưng một tiếng Hàn ca ca kia gọi thật sự là khó nghe.

“Ngạo Thần.” Hỏa Hi bước tới, nhìn thấy bóng lưng Hàn Ngạo Thần, nụ cười vui vẻ trên mặt cũng hiền hòa hơn.

“Hỏa đảo chủ.” Hàn Ngạo Thần lễ phép kêu lên, giơ tay nhấc chân vô cùng ưu nhã.

Hỏa Chúc Nhi đứng ở một bên, lập tức lộ ra ánh mắt ái mộ, thế nhưng, cho dù nàng nhìn tới mù mắt, Hàn Ngạo Thần cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái, ngay cả dư quang khóe mắt, cũng sẽ không để lại cho nàng.

“Lần này vì sao tới sớm như vậy?” Hỏa Hi hỏi, lúc này thời gian còn sớm mấy tháng.

“Ta chỉ là tới tìm người.” Hàn Ngạo Thần lãnh đạm nói, ánh mắt dường như trong yên lặng nói với Hỏa Hi, hắn tới sớm hay muộn, không cần hắn bận tâm.

“Ai?” Hỏa Hi lập tức hỏi.

“Quân Mộ Khuynh.”

Hỏa Hi hơi sững sốt, Quân Mộ Khuynh vừa mới tới nơi này, hắn liền biết Quân Mộ Khuynh tới, chẳng lẽ hắn thật sự thần thông quảng đại như thế, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không thoát khỏi mắt của hắn sao?

Hỏa Hi kinh ngạc nào biết, ở trong mắt Hàn Ngạo Thần, hành tung của Quân Mộ Khuynh, tuyệt đối không phải là một việc nhỏ, hắn hi vọng bất cứ lúc nào có thể biết Quân Mộ Khuynh ở đâu, như vậy mới có thể bảo vệ tốt nàng, hắn đã nói sẽ bảo vệ nàng.

“Nàng ở tàng thư các.” Cuối cùng Hỏa Hi vẫn là đem hành tung của Quân Mộ Khuynh nói cho Hàn Ngạo Thần, mặc kệ thế nào, hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết Quân Mộ Khuynh ở đâu.

Hàn Ngạo Thần không chút do dự liền đi ra khỏi đại sảnh, hắn đã sớm đoán được tiểu Khuynh Khuynh ở chỗ nào, sở dĩ đến hỏi Hỏa Hi một câu, chỉ vì tôn trọng hắn là đảo chủ này.

Hỏa Chúc Nhi kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thần, đặc biệt là lúc nghe thấy ba chữ Quân Mộ Khuynh, biểu tình kia càng tức cười, nàng đi tới trước mặt Hỏa Hi, nước mắt chảy xuống trên mặt.

“Cha, vì sao?” Đảo luyện khí có bao nhiêu nam tử vây quanh nàng, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, trong lòng nàng chỉ có một mình hắn, nhưng bây giờ, hắn vậy mà làm như không nhìn thấy chính mình, coi nàng thành không khí, căn bản không đem nàng để vào mắt.

Hỏa Hi thở dài một hơi, xoay người nhìn Hỏa Chúc Nhi, “Chúc Nhi, đừng nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nhiều.” Hàn Ngạo Thần tuyệt đối không phải là người mà nữ nhi của hắn có thể với tới, tuy rằng hắn không biết Hàn Ngạo Thần là từ địa phương nào tới, nhưng trên tay hắn có vật kia, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Hàn Ngạo Thần.

Hỏa Chúc Nhi không dám tin tưởng nhìn Hỏa Hi, vì sao mỗi lần nàng muốn gì đó, cha không những không khuyến khích nàng, trái lại luôn luôn nói những lời như vậy!

“Này! Lão Hỏa, ngươi sao có thể làm thế!” Chiến Sí bỗng nhiên đi tới, chờ Hỏa Hi nói, hắn ở bên ngoài nhìn rất lâu, người này vậy mà lại thực sự để cho một người ngoài ở trong tàng thư các đi tới đi lui, so với ở trong nhà hắn còn muốn tự tại hơn, tiểu tử kia rốt cuộc có thân phận gì, vì sao có thể lại thiên vị như thế.

Hỏa Hi nhìn vẻ mặt hiểm độc của Chiến Sí, “Ngươi không phải đi rồi sao?” Hôm nay đây là lần thứ mấy hắn quay trở lại?

“Đi, nếu như ta đi rồi, cũng không biết thủ đoạn nham hiểm của ngươi, ta quen biết ngươi nhiều năm như vậy, chỉ đi vào một lần, chỉ một lần, vì sao cái tên kia có thể đi vào nhiều lần như vậy!” Dựa vào! Thật không công bằng mà, muốn tấn chức, mọi người cùng nhau tấn chức không được sao.

Hỏa Hi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Chiến Sí, “Lão đầu, có một số việc, không thể phô trương, chúng ta tuyệt đối không thể phô trương, nếu không…”

“Ngừng ngừng, ngươi lão Hỏa này, là đang nói ta phô trương!” Chiến Sí nói lời này đích thực là có vài phần tức giận, lần trước sau khi hắn đi vào, không được mấy canh giờ liền hôn mê, nếu không phải bọn họ cứu kịp, chính mình cũng không biết đi chỗ nào, thế nhưng điều này cũng không thể nói rõ, hắn bây giờ không thể đi vào a!

“Chúc Nhi, ngươi đi về trước, phải nhớ kỹ lời cha nói, cha tuyệt đối sẽ không hại ngươi.” Hỏa Hi bất đắc dĩ nhìn nữ nhi trước mắt, hắn nghiêm khắc với nàng, tất cả đều là vì muốn nàng tốt, vì sao nàng một chút cũng không hiểu, giống như mình đang hại nàng vậy.

Hỏa Chúc Nhi hừ nhẹ một tiếng, bước nhanh đi ra bên ngoài, nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm, tuyệt đối sẽ không!

Chiến Sí khoanh hai tay trước ngực, nhìn bóng lưng Hỏa Chúc Nhi rời đi, như có điều suy nghĩ nói, “Lão Hỏa, con gái của ngươi cũng không giống ngươi.” Điêu ngoa không nghe đạo lý như thế, ngay cả cha mình cũng dám hừ, người ngoài không biết còn tưởng rằng lão Hỏa ngươi không có dạy dỗ.

“Được rồi, ngươi muốn nói cái gì?” Hỏa Hi nghiêng đầu nhìn Chiến Sí, hắn không phải là muốn đi tàng thư các sao? Chỗ kia lần trước không phải là hắn không có đi qua, ngay cả một ngày cũng không ở được, huống chi là bảy ngày, Hàn Ngạo Thần có thể nghỉ ngơi bảy ngày, đến bây giờ cũng chưa có ai có thể làm được, bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Chiến Sí sờ sờ mũi, cuối cùng không mở miệng nói nữa, ai bảo chỗ đó hắn ở không được bao lâu, nếu như lần này hắn đi vào, lại được người khiên ra ngoài, việc này thật quá mất mặt.

“Không còn gì để nói sao, vậy thì đi, đi uống rượu.” Hỏa Hi sang sảng nói, hắn cũng không tin, chuyện uống rượu tốt như vậy, Chiến Sí sẽ bỏ qua.

“Đừng, từ hôm nay trở đi, ta kiêng rượu, sau này ngươi cũng đừng nói tới chuyện uống rượu.” Chiến Sí kiêu ngạo nói, nói xong ngửa đầu đi ra bên ngoài, hắn vì muốn làm một sư phụ tốt, sư phụ tốt nhất, từ giờ trở đi, nhất định phải chuyên tâm dạy dỗ đồ đệ bảo bối luyện khí, chờ tới khi nàng trở thành thiên hỏa luyện khí sư, chính mình lại uống rượu là được, dù sao đồ đệ quan trọng, rượu cũng rất quan trọng.

Hỏa Hi nhìn bóng lưng Chiến Sí rời đi, trực tiếp ném qua một cái liếc mắt, kiêng rượu, lời nói của Chiến Sí hắn, khỏi phải nói, ngày mai lại uống.

Đôi mắt ưu sầu nhìn bên ngoài, Hỏa Hi thở dài, xoay người đi ra bên ngoài, trên mặt không che giấu ưu sầu.

Quân Mộ Khuynh lưu lại ở trong tàng thư các, lật xem bên trong về luyện khí, cùng sách đấu kỹ, thật lâu, nàng không khỏi nhíu mày, nguyên tố dao động? Trong căn phòng này, tại sao có thể có nguyên tố dao động mạnh như vậy, đây cũng quá kỳ quái.

Thế nhưng cảm giác của nàng không sai, quả thực là nguyên tố dao động, Quân Mộ Khuynh dứt khoát nhắm mắt lại, hướng nguyên tố không gian tìm kiếm, liền nhìn thấy bốn loại nguyên tố phong thủy thổ quang, hưng phấn dao động, không ngừng “Mở miệng” hút nguyên tố bên ngoài.

“Chẳng lẽ ở đây có nồng nặc nguyên tố?” Quân Mộ Khuynh tò mò quét mắt xung quanh, nguyên tố là thứ mà đấu kỹ sư, triệu hoán sư không thể thiếu, mặc dù là bọn họ hô hấp không khí, cũng sẽ có rất ít nguyên tố, thế nhưng nguyên tố chỗ này, rất nồng nặc, so với bên ngoài nồng nặc mười mấy lần, thậm chí là mấy chục lần!

Bốn loại nguyên tố điên cuồng hấp thu nguyên tố bên ngoài không ngừng nhảy nhót, trong lòng Quân Mộ Khuynh cũng có chút kích động, lại càng chắc chắn ý nghĩ vừa rồi, nhất định là như vậy, là có nồng nặc nguyên tố, nàng không có cảm giác được, thế nhưng nguyên tố ở trong thân thể nàng cảm thấy, chúng nó đang điên cuồng cắn nuốt nguyên tố trong phòng.

“Ta cho rằng tiểu Khuynh Khuynh phải chờ ta đến mới biết ở đây có nguyên tố, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phát hiện.” Âm thanh ai oán từ ngoài cửa truyền đến, Quân Mộ Khuynh mở choàng mắt, đập vào mi mắt chính là một thân bạch y Hàn Ngạo Thần.

Nhìn nam tử trước mắt như tranh vẽ, Quân Mộ Khuynh sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần, ở trong lòng mắng một tiếng, dựa vào, nàng không phải là chưa từng thấy qua người mặc bạch y, thế nhưng, nhìn thấy Hàn Ngạo Thần mặc như vậy, quả thật là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Rõ ràng là một tên vô sỉ, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười mê chết người, đứng ở chỗ đó nhẹ nhàng dựa vào như thế, nếu như nơi này có người khác, hồn cũng không biết bay đi nơi nào.

Ở trong lòng Quân Mộ Khuynh lại mắng một tiếng, xoay mặt sang bên cạnh, không nhìn Hàn Ngạo Thần nữa, lúc này Quân Mộ Khuynh không khỏi vui mừng vì khả năng tự chủ của mình, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ là đã nhào tới, nàng mới không cần như vậy.

Hàn Ngạo Thần lúng túng sờ sờ mũi, chẳng lẽ là mị lực của hắn không đủ sao? Hôm nay hắn đặc biệt mặc thành cái dạng này, chính là vì tiểu Khuynh Khuynh, thế nhưng tiểu Khuynh Khuynh thậm chí ngay cả liếc hắn một cái cũng không nhìn, chẳng lẽ mị lực lại giảm rồi?

“Khuynh Khuynh…”

Quân Mộ Khuynh rùng mình một cái, lập tức bị một tiếng buồn nôn kia đẩy lui vài bước.

Hàn Ngạo Thần nhìn thấy phản ứng của Quân Mộ Khuynh, nụ cười trên mặt mở rộng, hóa ra tiểu Khuynh Khuynh không nhìn hắn, không phải là mị lực của hắn không đủ, mà là tiểu Khuynh Khuynh sợ chính mình gục ngã, nghĩ tới đây, trên mặt Hàn Ngạo Thần lại lần nữa lộ ra một nụ cười mê hoặc chúng sinh, ưu nhã đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Khuynh Khuynh, hai năm cũng không gặp, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?” Hàn Ngạo Thần thở dài, hai năm qua, hắn mỗi ngày đều nghĩ đến nàng, nghĩ nàng đi địa phương nào, gặp được chuyện gì, không biết có nguy hiểm gì không, hai năm qua, hắn không phải bế quan tu luyện, mà là bế quan nghĩ về nàng, mỗi lần nhắm mắt lại, liền nhìn thấy nàng.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi quay đầu, nhìn dung mạo khiến cho nữ nhân đều đố kị của Hàn Ngạo Thần, rốt cuộc trên khuôn mặt băng lãnh cũng lộ ra một nụ cười, “Ta lại gặp được ngươi.” Một dòng nước ấm từ đáy lòng xẹt qua, từ trong lòng Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười.

Hàn Ngạo Thần ngơ ngác nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn nụ cười kia ở trên mặt nàng, nhịn không được giơ tay muốn vĩnh viễn lưu lại.

Cuối cùng, Hàn Ngạo Thần cứ đứng bất động như thế, chỉ lẳng lặng nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn sợ biểu hiện quá kích động, sẽ dọa sợ tiểu Khuynh Khuynh, ừm… Dọa sợ tiểu Khuynh Khuynh sẽ không tốt.

“Ta rất nhớ ngươi.” Hàn Ngạo Thần thật tình nói, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thật sự nhớ đến một người, chưa từng có, chỉ có Quân Mộ Khuynh nàng, mới có thể làm cho mình bận tâm như thế.

“Ta cũng nhớ ngươi.” Bốn chữ đơn giản, đã nói rõ rất nhiều.

Lần này Hàn Ngạo Thần thật không nhịn được nữa, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh vươn tay, lúc này Quân Mộ Khuynh cũng đưa tay ra, hai người nhìn nhau cười, hai tay nắm chặt một chỗ, bọn họ lẳng lặng nhìn đối phương, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

“Ngươi vì sao lại ở đây?” Quân Mộ Khuynh thả bàn tay to của Hàn Ngạo Thần ra, Hỏa Hi vậy mà lại để cho hắn tiến vào?

Hàn Ngạo Thần ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn bàn tay cứng ngắc ở trên không trung, bất đắc dĩ thở dài, xem ra hắn còn phải nỗ lực hơn nữa, lần sau hắn nhất định phải ôm tiểu Khuynh Khuynh của hắn một cái, lần sau, hắn muốn… Hắc hắc…

“Vì cái này.” Hàn Ngạo Thần từ trong ngực lấy ra một cái hộp cũ kỹ, cười thần bí, chậm rãi mở hộp ra.

Quân Mộ Khuynh tò mò cúi đầu nhìn vật bên trong cái hộp, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, là vật này, Hỏa Hi để hắn tiến vào, này cũng quá đơn giản đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK