Hạ Nhược Tâm đã chết, cô là Lục Tiêu Họa hoàn toàn mới, là cái gì cũng không biết, là bạn gái của Cao Dật.
Đêm, cực kỳ tĩnh lặng, đặc biệt là ở Lục gia nơi này dường như không có bất cứ tiếng động nào, không giống nơi phố thị bình thường sẽ có đủ loại âm thành cùng tiếng xe đi lại. Người Lục gia đều ở một tứ hợp viện trong núi, nơi đây là nhà tổ truyền lại qua mấy thế hệ, mỗi thế hệ đều sẽ bảo dưỡng một lần, tới lần của Lục Cẩm Vinh này lại tiến hành xây thêm một công trình lớn, cho nên ở nơi này chẳng những có thể dùng nước suối tự nhiên trong vắt mà còn có thể ngửi được không thí mát mẻ, ngay cả đồ ăn cũng tự mình trồng ra, tuyệt đối không có thực phẩm bẩn.
Người nhà họ Lục rất thích nơi này, Lục Tiêu Họa cũng rất thích, cô cho Charlie một ít nước sau đó trở về phòng ngủ.
Tắm rửa xong, cô đứng trước gương đưa ngón tay lên mặt giống như nhẹ vỗ về mặt mình.
“Mày thật sự có chút xa lạ.” Cô lẩm bẩm tự nói, cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác ấy nhưng xác thật là như thế, cô thấy gương mặt này xa lạ, thân phận này xa lạ.
Có khi cô còn nghĩ, liệu có phải mình không phải Lục Tiêu Họa mà xuyên không đến, thay đổi một lần trí nhớ. Nhưng cuối cùng cô chỉ có thể cười cho ý nghĩ kỳ lạ của mình, xuyên không chỉ có trong tiểu thuyết, đâu thể có trong thực tế. Cô chính là Lục Tiêu Họa, có điều chỉ mất đi một chút ký ức nên mới xa lạ, cô còn xa lạ với chính mình thì càng không cần phải nói là người khác.
Cô đi ra, kéo chăn nằm xuống, vừa lúc muốn ngủ lại ngồi dậy, sau đó bước chân trần xuống đất, lại từ trong ngăn tủ lấy ra một con búp bê ôm vào trong ngực.
“Sao tao lại quên mất mày.” Cô vuốt quần áo của búp bê, còn có tóc của búp bê. Búp bê hơi cũ nhưng cô vẫn rất yêu, lúc ban đầu cô không có chút ký ức nào, từ trước đến giờ trong đầu cô chỉ là khoảng trống thì cũng chỉ có con búp bê này làm bạn với cô trong những ngày khó khăn nhất, cho tới bây giờ cô đã bắt đầu quen thuộc, mà nó cũng đã cũ.
“Vài hôm nữa tao sẽ giúp mày tân trang lại.” Cô chọc chọc vào mặt búp bê, sau đó lại chọc chọc vào mặt mình. “Mày nói xem, có phải mặt tao đã được chỉnh rồi không?” Cô nói xong liền thấy buồn cười cho chính suy nghĩ của mình.
Cô xoa mặt, nói bậy gì đó đâu, sửa dung nhan là chuyện không có khả năng, cô còn có ảnh chụp của mình khi còn nhỏ, gương mặt kia chính là mặt cô hiện tại, nếu có thay đổi thì chỉ là cô lớn lên, còn khuôn mặt không có nhiều sự biến hóa.
Kỳ thật cô hẳn phải cảm cơn mẹ mình đã sinh ra cô đẹp như vậy, đẹp từ nhỏ đến lớn. Về sau cô cũng muốn sinh con gái, cũng sẽ có một cô con gái xinh đẹp từ nhỏ đến lớn.
Chỉ là, cô dựa vào thành giường, ngón tay vô ý tức cuốn lấy tóc búp bê, cô không biết chính mình có muốn gả cho Cao Dật hay không dù dường như ngoài anh ra thì không có người khác.
Có lẽ với cô mà nói, anh là lựa chọn tốt nhất. Thế giới này với cô hiện tại chỉ là sự xa lạ, cũng chỉ có anh trong sự xa lạ đó là cô tin tưởng.
Lại ôm búp bê vào ngực, cô cọ cọ chiếc chăn mềm mại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cô ít khi nằm mơ nhưng mỗi khi mơ tỉnh dậy cô cũng không biết rốt cuộc là mình đã mơ cái gì, bởi vì cô không có ký ức trước kia, ký ức của cô chỉ là từ khi cô tỉnh lại, chỉ có một năm ngắn ngủi này.
Rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ, búp bê trong lòng trước sau đều không buông ra, cũng không rời khỏi tay cô.
Lúc này, cũng trong bóng đêm còn có người chưa ngủ, ví như Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên giường, bé buông búp bê trong lòng ra, sau đó chạy chân trần đi ra ngoài.
Bên ngoài bảo mẫu đã ngủ rồi, cũng chỉ có thư phòng là vẫn sáng đèn, bé nghĩ nghĩ, lại đưa tay lên miệng cắn, chạy vào bếp, chỉ chốc lát sau bé đã đi ra mang một cái ghế nhỏ, sau đó đưa ghế sát vào tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, từ bên trong bé lấy ra một gói mì sợi, bé đổ nước, bật bếp chờ lửa lên. Thật ra bé biết làm rất nhiều việc, chỉ là ba không biết.
Nghe được tiếng bọt khí thổi lên trong nước, bé thả mì vào, đứng lên ghế rồi lấy chiếc thìa đảo mì trong nồi.
‘Tạch’ một tiếng, bé tắt bếp, sau đó đổ mì ra bát.
“Nóng…” Bé cắn cắn tay mình.
Nhưng trên bàn đã có một bát mì đang bốc khói.
‘Cộc cộc’, bé gõ cửa.
Sở Luật ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, anh vẫn luôn bận rộn, cũng không chú ý bởi vì tai anh vẫn đang đeo tai nghe bluetooth, anh bận rộn tới mức ngay cả tai nghe cũng không lấy ra, thảo nào tai anh có chút không thoải mái. Anh xoa xoa lỗ tai, dường như có thể nghe được tiếng ong ong bên trong.
Anh đứng lên đi tới mở cửa, anh nhìn ra không thấy ai, tầm mắt anh hạ xuống liền thấy Tiểu Vũ Điểm đứng ở bên ngoài, hai tay đưa ra sau lưng, trên mặt đất có một cái bát, trong bát có mì đang bốc khói.
Sở Luật ngồi xổm xuống, anh đưa tay kéo tay con gái liền thấy tay bé đã ửng đỏ vì nóng, mũi anh đau xót ôm con gái vào trong lòng.
Tiểu Vũ Điểm vươn tay xoa xoa mặt ba, còn tưởng ba khóc. Kỳ thật ba của bé đã khóc, chỉ là anh nuốt nước mắt vào trong.
Sở Luật một tay cầm bát một tay ôm con gái lên, sau đó đưa con gái vào phòng bếp, xem lửa đã tắt nước đã vặn chưa. Thật tốt, nước và lửa đều đã tắt, nhưng anh xoay người, đồng thời toàn thân đổ ra mồ hôi lạnh, tin tức không phải thường xuyên đưa tin, nói trẻ con bị bỏng linh tinh sẽ gây thương tổn nặng thế nào, mà anh không thể tưởng tượng được, nếu Tiểu Vũ Điểm của anh bị bỏng thì anh phải làm sao bây giờ?
Anh đặt bát mỳ lên bàn, tuy rằng rất cảm động con gái nấu mì cho mình nhưng anh lại càng sợ con gái sẽ bị thương.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, sau này đừng vào bếp được không?” Anh đưa tay lên xoa nhẹ mặt con gái. “Con còn nhỏ, hiện tại ba sẽ chăm sóc con, chờ đến khi ba già tóc bạc thì Tiểu Vũ Điểm sẽ chăm sóc cho ba, được không?”