Cuối cùng anh vươn tay của mình, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, cuối cùng một giọt nước mắt rơi vào mu bàn tay của cô, bốn phía là tiếng cười nhạo, mà trên mặt vợ chồng Hạ gia thì càng thêm khó coi, ngày mai, bọn họ sẽ vẫn lên trang đầu.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận duỗi tay của mình ra, phía trên cánh tay kia mơ hồ có dấu vết tím xanh, Sở Luật dùng sức một lần nữa, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng kêu đau một tiếng, anh lại dùng lực, thậm chí, đều sắp bóp nát xương tay của cô.
Cô có chút chật vật đứng lên, chân trái truyền đến một trận đau đớn, mà cô chỉ có thể bước đi bất ổn theo anh, dưới khăn che mặt, không có ai biết mặt của cô dâu đã trắng bệch không màu, xem như môi tô đỏ cũng không cách nào ngăn trở tái nhợt.
Đứng trước mặt cha xứ, tất cả đều là lộ vẻ thánh khiết.
"Hạ Nhược Tâm tiểu thư, cô nguyện ý gả cho Sở Luật tiên sinh làm vợ chứ, vô luận tương lai anh ấy giàu có hay là nghèo khó, hoặc bất kể tương lai thân thể khỏe mạnh hoặc là khó chịu, cô cũng nguyện ý vĩnh viễn ở cũng một chỗ với anh ấy chứ?"
Hạ Nhược Tâm chỉ cảm giác trước mắt có quá nhiều mông lung, xuyên qua lụa trắng, cô nhìn thấy thập tự giá treo trước ngực cha xứ, giống như thấy được vận mệnh bị trói buộc, mà tên của cô, là Hạ Nhược Tâm.
"Hạ Nhược Tâm tiểu thư, cô nguyện ý gả cho Sở Luật tiên sinh làm vợ chứ, vô luận tương lai anh ấy giàu có hay là nghèo khó, hoặc bất kể tương lai thân thể khỏe mạnh hoặc là khó chịu, cô cũng nguyện ý vĩnh viễn ở cũng một chỗ với anh ấy chứ?"
Cha xứ lại hỏi một câu, Hạ Nhược Tâm đột nhiên hoàn hồn, quay đầu thấy được trong con ngươi Sở Luật u trầm, không có nửa phần cảm xúc, không thích cũng không có hận.
"Con nguyện ý: "Cô nhỏ giọng nói, lại nhắm cặp mắt của mình lại, dù thịt nát xương tan, cô cũng nguyện ý, bời vì, cô yêu anh như vậy,
Dù tim của anh chỉ có Dĩ Hiên, em gái của cô.
Dù cô biết, đau nhức của cô mới vừa bắt đầu.
"Sở Luật tiên sinh, anh nguyện ý cưới Hạ Nhược Tâm tiểu thư làm vợ, vô luận tương lai cô ấy giàu có hay là nghèo khó, hoặc vô luận tương lai thân thể cô ấy khỏe mạnh hoặc khó chịu, anh cũng nguyện ý vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cô ấy chứ?"
Môi mỏng Sở Luật nhấp nhẹ một chút: " Tôi nguyên ý: " Xuất phát từ là tự nguyện, nhưng lại không có có tình cảm nào.
Mời cô dâu chú rể trao nhẫn, giọng cha xứ rơi xuống, Sở Luật lấy từ trong túi của mình ra một chiếc nhẫn kim cương, đây là thiết kế nổi tiếng nước Pháp tạo ra, chẳng qua không phải cho cô.
Có chút thô lỗ kéo bàn tay mang dấu vết xanh tím, mắt anh càng thêm tĩnh mịch một chút, chiếc nhẫn bao lấy ngón tay, Hạ Nhược Tâm chỉ hơi rung động thân thể của mình, chiếc nhẫn này, là anh cho Hạ Dĩ Hiên, không phải cô. Anh lại có thể nhục nhã cô như vậy, không cần chỉnh nó.
Nhẫn quá nhỏ, mà Sở Luật chỉ dùng sức đeo vào, không thèm để ý cô sẽ đau hay không, vốn cũng không phải là cho cô, cô đau, đó là cô tự tìm.
Giữa ngón tay đau nhói nhói, để Hạ Nhược Tâm khẽ rên một tiếng, lòng của cô vào ngày này đã bị thương tổn chết lặng, đây có phải cũng là tay đứt ruột xót hay không, chỉ là, cô sai, thì ra, đó cũng không phải, đây là linh hồn mười ngón đau đớn.
Cầm lên một cái nhẫn khác, tay cô run rẩy đỏ rừng, thay anh đeo chiếc nhẫn khác, hoàn toàn thích hợp, chỉ là, trên ngón tay của cô, lại là không khớp khiến đau lòng.
"Chú rể có thể hôn cô dâu rồi."
Cha xứ vừa dứt lời, Hạ Nhược Tâm chỉ cảm giác mình đã nghe không được tất cả tiếng gì, đầu sa bị hất lên, ngũ quan người đàn ông tuấn mỹ lạnh tới cốt tủy, con ngươi lướt qua hận ý. Anh cúi đầu xuống, từ từ tiếp cận, mà Hạ Nhược Tâm nhắmcặp mắt đắng chát.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK