Anh cái gì cũng có thể dung túng cho con gái, chỉ có viết chữ xấu là anh không cho phép. Anh muốn nuôi dưỡng con gái thành một tiểu thục nữ chứ không phải là tiểu thùng cơm, càng không thể sẽ lại là kiểu người giống như Ngô Sa.
Trịnh An Trạch đứng thẳng tắp, đợi Sở Luật xem xong, cũng không đưa ra ý kiến,cậumới thở phào nhẹ nhõm.
“Chú, em đâu ạ?” Cậulâu rồi không nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm. Không có lý nào, chú lại đem Tiểu Vũ ở nhà người khác, chú luôn giữ em bên cạnhsợ con gái yếu đuốilại bị người ta bắt nạt, giống như nhà trẻ, phải có mấy giáo viênchuyên để ý với emmới được, vậy em gái đâu đâu, em gái của cậu đi đâu rồi.
Không nhắc tới em còn tốt, vừa nhắc tới em Sở Luật lại bắt đầu thấy tức giận.
“Bị một kẻ đáng ghét mang đi rồi, không trả cho chú.” Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Lục Cẩm Vinh, anh tức điên, kẻ đáng chết, lấy cái gì cũng được, dựa vào gì mànhất định phải cướpcon gái của anh.
Còn đắc ý cười, thật là đáng ghét.
Kẻ đáng ghét, Trịnh An Trạch nghĩ không ra rốt cuộc kẻ đáng ghét là ai,nhưng bắt em gái anh không thể tha thứ.Cậumột tháng chỉ gặpem gái có 4 lần, màcậu bởi vìtháng này do bận đã lâu rồi không gặp em gái, kẻ đáng ghét, đã cướp em gái, không đểcậugặp em gái,cậukhông thể tha thứ.
Quả nhiên, chú nói đúng, kẻ đáng ghét, thật là đáng ghét.
“An Trạch,cháuphải nhớ.” Sở Luật không muốn nhắc đến cái tên Lục Cẩm Vinh, nhưng có một số chuyện anh phải nói cho Trịnh An Trạch hiểu. “Sau này cháu sẽ gặp được anh ta, gọi anh ta là Lục Cẩm Vinh.”
“Chú,cháubiết rồi.” Trịnh An Trạch cũng bắt đầu ghi nhớ cái tên Lục Cẩm Vinh,cậusẽ viết tên của Lục Cẩm Vinh lên bảng phóng tiêu, mỗi ngày sẽ dùng phi tiêu phóng vào đấy.
Thật lâu vềsau,cậumỗi lần nghe tên Lục Cẩm Vinh đều hận thấu tâm can.
Cậuthật sự là có 1 tháng không gặp em gái, nhưng, vẫn may, sắp nghỉ hè rồi, như vậy ngày nào anh cũng có thể gặp em gái.
“An Trạch,cháusắp được nghỉ?” Sở Luật mới nhớ ra sắp nghỉ hè, anh đã không là học sinh lâu rồi, rõ ràng là không nhớ, học sinh có hai kỳ nghỉ trong năm, mà hai kỳ nghỉ này đều có thời gian nghỉ rất dài.
Tiểu Vũ không được nghỉ, bé phải học nhảy.
Trịnh An Trạch gật đầu, trả lời.
“Chú, còn khoảng nửa tháng nữa là nghỉ hè rồi.” Mà nửa tháng này, 10 ngày rất nhanh, đặc biệtthời gian tớiphải kiểm tra, chớp mắt là đến rồi.
“Ừ...” Sở Luật ngồi dựa vào ghế sô pha, anh bất giác nắm vào cổ tay áo, động tác quen thuộc này,người thân mới biết, anh có một vài chuyện vẫn chưa suy nghĩ ra.
“An Trạch,cháukhôngcó kỳ nghỉ.” Lúc lâu sau, anhnhàn nhạtnói với Trịnh An Trạch.
“Vâng.” Trịnh An Trạch không hỏi nguyên nhân, quyết định của chú,cậuđều tôn trọng, bất kể chú bảocậulàm gì.
“Chú sẽ để con vào công ty.” Sở Luật tiếp tục nói, “Từ chức vị thấp nhất, ừ…”Anh hơi nheo lại đôi mắtnhìn gương mặt của Trịnh An Trạch. “Cháu cũng cao rồi cho nên sẽ không ai nghĩ cháu đang là lao động trẻ em .”
“Tuy là công ty của chú, nhưng, có một số chuyện chú không quản, công ty vốn vẫn luôn vận động, thật sự giống như chuỗi thực phẩm, cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích nghi được thì tồn tại, đây vốn là quy luật sinh tồn trong thế gian.”
“Cháucó thể không được sự đối đãi công bằng, cũng có thể toàn bộ sự cố gắng của con đều là bị người khác cướp, thế giới này vốn dĩ rất tàn khốc, cũng không công bằng. Cháu cũng có thể vẫn có kỳ nghỉ của mình, chú cũng có thể chocháumột khoản tiền,cháucó thể giống như Lâm Thanh, đi khắp nơi du lịch. Quyết định củacháulà gì, nói cho chú biết.”
Trịnh An Trạch cười một chút, thật sự không cần suy nghĩ.
“Chú,cháuđồng ý vào công ty, trước mắt thích nghi với sự cạnh tranh ác liệt.” Cậusớm đã không còn là đứa trẻ khờ khạo nữa, cậu biết, chỉ có sự kiên cường của bản thân mới có thể khiến bản thân không bị bắt nạt, vì vậy, cậu rất nhanh đã trưởng thành, như vậy mới có thể bảo vệ người cậu muốn bảo vệ, cũng mới có thể chăm sóc em gái.
Rất tốt, Sở Luật rấthài lòng với câu trả lờicủa Trịnh An Trạch, nếunó lùibước, vậyanh sẽ phải suy xétxem có nên tìmlại cho mìnhmột người thừa kế hay không.
Nhìn biểu hiện của Trịnh An Trạch, anh rất hài lòng, chỉ là anh không biết, Trịnh An Trạch vào công ty, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng không sợ khổ cực, có đầu óc rất linh hoạt, thật sự cũnglàm ra không ít thành tích, nhưng cũng giống như Sở Luật nói, cuối cùng bị ngườikhác cướpđi.
Năm cậu 11 tuổi đãbiết cái gì gọi làtàn khốcthật sự,cái cảm giác mình nghỉ ngơi cũng không dám chỉ muốn thực hiện mà khi có được thành quảlại trở thành của người khác,khiếncậu trong khoảng thời gian dài cũng là không cách nào tiêu tan.Cũng có thể bởi vì trải qua cảm giác này mà cậu mới nhanh chóng trưởng thành, cũng trờ thành người thừa kế Sở Luật muốn nhất.
Nhưng Sở Luật càng không biết, người nối nghiệp mình vất vả bồi dưỡng cuối cùng cũng sẽ bị người khác cướp mất,Trịnh An Trạch ở công ty chính là công dã tràng lấy giỏ tre múc nước, chẳng lẽ anh còn không phải như vậy sao.
Buổi tối, Trịnh An Trạch từ giá sách lấy ra cuốn sách, bắt đầu lật từng trang, đọcsách giờ là sở thích lớn nhất của cậu, đọccàng nhiều cậu càng hiểu nhiều, hơn nữa Sở Luật lại cung cấp nhiều sách cho cậu, chỉ cần cậu muốn, khó mà tìm không ra.
Cầm cuốn sách, cậu viết ra tên Lục Cẩm Vinh, sau nó lại vò nát, vò thành 1 đống, vứt bên cạnh thùng rác.
Sáng dậy,Hạ Nhược Tâmđã có thói quen sờ cạnh giường, kết quả vẫn không sờ thấy con gái, cô hoảng hốt ngồi dậy, mới nhớ ra, hóa ra Tiểu Vũ bị Lục Cẩm Vinh ômđi rồi.
Tìm điện thoại đặt bên giường, 9 giờ sáng, còn 1 tiếng thời gian.
Cô không quên hôm nay là đám cưới của Ngô Sa và Edward, Ngô Sa nói được làm được, nếu cô và Sở Luật không tham dự, sợ là cô sẽ khôngkết hôn.
Chỉ là đến bây giờ cô vẫn không hiểu, cô đi hay không đi thì có liên quan gì đến chuyện kết hôn của Ngô Sa.
Cô lấy ra một bộ lễ phục, cô lực chọn màu hồng, màu này rất kén người mặc, người ra trắng mặc ra sẽ biến thành màu hồng, nhưng người ra đenmặc sẽ rất xấu.