“Tiểu Vũ Điểm lại đây với mẹ.” Dương Nhược Lâm lại tiến lên, nếu không có Tiểu Vũ Điểm thì dường như cô không còn lý do để gặp Sở Luật, nhưng Tiểu Vũ Điểm xoay mặt đi không để ý tới cô khiến Dương Nhược Lâm đem oán hận trong lòng đổ lên người Lục Tiêu Họa.
“Tôi không biết cô làm gì ở đây?” Dương Nhược Lâm khinh thường nhìn Lục Tiêu Họa. “Nhưng tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô tốn bao nhiêu sức lực trên người Tiểu Vũ Điểm cũng đừng nghĩ có được điều cô muốn.”
Lục Tiêu Họa có chút buồn cười, cô đứng lên, giao Tiểu Vũ Điểm cho bảo mẫu bên cạnh, cô không ngốc tới mức đứng chỗ này chịu người mắng.
Cô chỉnh lại tóc của mình, nhưng động tác vuốt tóc của cô khiến Dương Nhược Lâm sửng sốt bởi vì giống như rất quen thuộc. Hiện giờ Dương Nhược Lâm đã biết vì cái gì Tiểu Vũ Điểm cũng gọi cô gái này là mẹ, bởi vì cô ta có chút tương tự mẹ đẻ của Tiểu Vũ Điểm.
Chẳng lẽ cô ta cũng muốn lợi dụng điểm tương tự này để muốn tiếp cận Sở Luật sao?
Lục Tiêu Họa cầm lấy túi xách của mình đi đến bên cạnh Dương Nhược Lâm, kia thân đại gia khí độ không phải gia đình bình dần như Dương Nhược Lâm, trên người cô mặc toàn hàng hiệu, riêng một chiếc áo trên người cũng phải mấy tháng tiền lương của cô ta cũng mua không nổi.
“Tôi họ Lục.” Lục Tiêu Họa cười với Dương Nhược Lâm. “Như cô thấy đấy, gia thế nhà tôi không tồi, ít nhất với Sở gia tôi không có hứng thú. Sở gia có nhà tôi cũng không ít, Sở gia không có nhưng nhà tôi khả năng cũng có, đương nhiên nhà tôi không có thì Sở gia nhất định cũng sẽ không.”
“Cho nên, vị tiểu thư này, mong cô thu lại tâm tư của mình. Tôi không phải tình địch tưởng tượng của cô, tôi cũng không có hứng thú với Sở tiên sinh.”
Nói xong cô đi tới cửa thay giày chuẩn bị ra về, cô quay lại vẫy tay với Tiểu Vũ Điểm: “Tiểu Vũ Điểm, nhớ dì nói không, ngày mai dì lại tới thăm cháu.”
Tiểu Vũ Điểm cũng vươn tay lắc lắc với Lục Tiêu Họa.
Sau khi Lục Tiêu Họa đi rồi, bé đem mặt mình dựa vào vai bảo mẫu, một chút cũng không muốn thấy Dương Nhược Lâm.
Dương Nhược Lâm mặt vẫn xám như tro, hiện tại cũng không biết rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
“Tiểu Vũ Điểm.” Cô gượng cười vươn tay với Tiểu Vũ Điểm.
“Lại đây với mẹ.”
“Dì không phải mẹ.” Tiểu Vũ Điểm từ trên vai bảo mẫu ngẩng mặt lên.
“Mẹ biết làm phép nhưng dì thì không, mẹ bảo vệ cho tiểu vũ điểm nhưng dì thì không, mẹ sẽ kể chuyện cổ tích nhưng gì cũng không. Dì không phải mẹ Tiểu Vũ Điểm.” Bé mở to đôi mắt trong trẻo, bên trong đôi mắt đen không còn hồn nhiên ở lứa tuổi này mà giống ba như đúc.
Tay Dương Nhược Lâm cứng lại trong không trung, sau đó vô lực buông thỗng. Sở Luật đi ra, anh nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay, trên mu bàn tay có đầy vết kim châm.
Anh đi xuống lầu từng bước một, đôi chân đạp trên mặt đất rất nặng, nặng giống như từng chút từng chút đạp vào ngực Dương Nhược Lâm.
Đến khi anh tới trước mặt Dương Nhược Tâm, cô dường như nhịn không được muốn hét lên.
Vừa rồi anh đã nghe hết, thấy hết sao?
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới nắm lấy bàn tay to lớn của Sở Luật, kết quả thấy trên mu bàn tay của ba vẫn còn xanh, từng giọt nước mắt liền lăn xuống, sau đó bé chu miệng thổi lên mu bàn tay của ba.
“Bảo bảo thổi, tay ba hết đau rồi.” Sở Luật đưa bàn tay xoa lên đầu Tiểu Vũ Điểm, sau đó nắm lấy tay con gái.
“Dương tiểu thư, tôi có bảo cô tới đây sao?” Anh nhàn nhạt hỏi Dương Nhược Lâm, mà Dương Nhược Lâm trả lời không ra, môi cô run rẩy, thậm chí hai hàm răng không ngừng cắn vào nhau.
“Nói!” Sở Luật nâng mí mắt lên, một chữ khiến sắc mặt Dương Nhược Lâm tái mét.
“Tổng… tổng giám đốc, thực xin lỗi…” Dương Nhược Lâm vội vàng cúi người, sau đó chạy ra ngoài giống như gặp quỷ, thậm chí còn quên cả đổi giày mà cứ thế đi dép lê ra ngoài.
“Ba đừng tức giận.” Tiểu Vũ Điểm nắm chặt bàn tay của Sở Luật đặt lên mặt mình. “Tiểu Vũ Điểm biểu diễn cho ba xem được không?”
“Được.” Tiểu Vũ Điểm xoa xoa đầu con gái. Anh ngồi xuống, sau đó gọi hai bảo mẫu tới đây xem con gái anh biểu diễn.
Tiểu Vũ Điểm biết uốn dẻo, hơn nữa bé múa cũng rất đẹp.
‘Bốp, bốp’, Sở Luật vỗ tay, hai bảo mẫu cũng vỗ đến đau cả tay, tiểu thư uốn rất đẹp, tay kia chân kia giống như không có xương cốt, đây rốt cuộc luyện ra kiểu gì.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới trước mặt Sở Luật, Sở Luật để bé ngồi lên đùi mình, sờ sờ trán bé, không ra mồ hồi là tôi.
“Ba, ba nói xem, nếu Tiểu Vũ Điểm nhào lộn cho mẹ xem thì mẹ có thích Tiểu Vũ Điểm không?”
Tất nhiên‘mẹ’ theo lời của Tiểu Vũ Điểm không phải Dương Nhược Lâm mà là Lục Tiêu Họa.
Trong lòng Sở Luật có chút chua xót. “Ừ, mẹ nhất định sẽ thích.” Anh ôm con gái chặt thêm một ít.
Nhược Tâm, em nhìn Tiểu Vũ Điểm của em xem, bé rất ngoan, lại rất giỏi nhưng vẫn không thể cho bé một người mẹ. Bé luôn cho rằng chỉ cần người khác nhìn bé nhào lộn liền sẽ thích bé.
Chỉ không biết, cho dù có nhào lộn cũng không nhất định sẽ có người thích bé, có thể tiếp nhận bé.
Sở Luật dừng xe trước cửa Lục gia, Tiểu Vũ Điểm áp mặt sát cửa xe, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài. Bé đang chờ mẹ.
“Ba, mẹ nói mẹ sẽ tìm Tiểu Vũ Điểm nhưng sao mẹ không tới? Có phải mẹ không thích Tiểu Vũ Điểm?” Bé nói rồi bò tới chỗ ba, đem đầu nhỏ dựa lên đùi ba.
Sở Luật vươn tay đặt lên trán con gái, sau đó anh than một tiếng, mở cửa xe rồi bế con gái xuống. Đứa nhỏ này vẫn luôn nói muốn mẹ, nhưng Lục Tiêu Họa lại không phải mẹ của bé. Không phải là ai khác mà đó là thiên kim của Lục gia, anh có thể cướp bất cứ ai để cho Tiểu Vũ Điểm một người mẹ, nhưng chỉ có Lục Tiêu Họa là không thể.
Người Lục gia thì anh bất lực, hơn nữa tùy rằng anh vưới Lục Cẩm Vinh không ngoảnh mặt với nhau nhưng anh cũng biết hiện tại Lục Cẩm Vinh không còn nhiệt tình với anh.
Anh bế con gái xuống xe, lưng vẫn truyền tới cảm giác đau đớn của da thịt không ngừng bị cắn xé.
“Chúng ta ở đây chờ mẹ được không?” Anh để con gái đứng lên mũi xe, cũng có thể chia sẻ một phần trọng lượng của bé lên xe.
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ôm cổ ba, đôi mắt mở to thỉnh thoảng nhìn về phía xa xa. Bé là một đứa trẻ rất quật cường, Sở Luật biết hiện tại con gái quyết định phải đợi mẹ sẽ nhất định chờ cho bằng được, bằng không bé sẽ không trở về.
Anh hơi hạ hai mắt xuống, nắm lấy tay con gái, kỳ thật đã không biết làm gì với tiểu gia hòa này bây giờ.